“Chúng ta bị lộ tung tích sao?” Sở Vân nhanh chóng ra hiệu bằng tay.
Độc Cô Tuyệt nhăn tít hai hàng lông mày lại, nghĩ nghĩ một chút rồi lắc đầu, khẽ liếc mắt với Mặc Ly ngồi cạnh. Mặc Ly hiểu ý, liền bước lại gần tường, dùng mũi kiếm chọc vào một khe hở trên đó nới rộng ra rồi ghé mắt nhìn.
Chỉ lát sau, Mặc Ly quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng nói rất khẽ. “Toàn bộ đều ngủ say, xem ra đây là một loại mê huyễn dược nào đó.” Chẳng trách bọn họ kiểm tra không thấy độc, căn bản không phải là độc thật sự.
Độc Cô Tuyệt cười nhạt một tiếng, lẩm bẩm một mình. “Thật đúng là nể mặt ta.”
Vân Khinh nghe vậy, quay sang liếc Độc Cô Tuyệt. Dùng mê dược với toàn bộ khách tới thị trấn, chỉ để kiểm tra và truy sát mấy người này, xem ra công sức bỏ vào đây không thể không xem thường. Nhìn khắp cả bảy nước, chưa từng có chuyện đóng biên giới lại như vậy bao giờ. Không biết mặt thật của đối thủ mà lại cũng không dám buông tha, thà bắt nhầm còn hơn bỏ sót, huy động lực lượng tới mức này, xem ra trên người gã họ Độc Cô kia có vấn đề gì đó vô cùng quan trọng.
Vân Khinh chỉ liếc qua một cái, Độc Cô Tuyệt ngồi cạnh lại nhìn thấy, liền không bỏ qua mà quay lại híp mắt nhìn cô, khiến Vân Khinh lặng lẽ quay đi. Mà gã kia lại không để cô tùy ý như thế. Cánh tay vươn ra nhanh như chớp, bàn tay nắm lấy cằm Vân Khinh không cho quay đi, hắn nheo nheo mắt nhìn cô, cười khẽ. “Làm tốt lắm.” Rồi thì cúi đầu xuống thăm dò định hôn. “Công thưởng rõ ràng, hôm nay ta sẽ thưởng cho ngươi.”
Vân Khinh thấy thế cũng chẳng thèm động đậy thân mình, chỉ có cổ tay khẽ nhấc, mấy ngón tay đặt lên dây đàn thứ ba trên cây thất huyền cầm, từ từ nhấn xuống.
Trong nháy mắt, Độc Cô Tuyệt bỗng dừng phắt lại, trên mặt lóe lên sát khí. Âm công, vốn bắt nguồn từ Phi Linh gia tộc ở Yến quốc, lại do Đinh gia ở Tề quốc mà nổi danh. Tuy nhiều năm qua chỉ còn mỗi nhánh của Đinh gia nước Tề là độc bá võ lâm, có điều âm công vẫn được lưu truyền trong giang hồ, thế nên người trong bảy nước biết dùng âm công cũng chẳng phải là ít, chỉ là không lớn mạnh bằng Đinh gia mà thôi. Thế nên, nhiều kỹ xào và thế đàn mà bất kỳ người học võ nào cũng hiểu rõ đôi phần. Dây thứ ba là dây chủ sát, đã phát ra chắc chắn sẽ đả thương người khác, cũng như thể kiếm phong khi sử kiếm vậy. Vân Khinh định giết gã chăng?
“Muốn thưởng ta, đưa giải dược là đủ.” Vân Khinh thản nhiên nhìn Độc Cô Tuyệt.
“Đừng mơ!” Độc Cô Tuyệt lạnh lùng quát, hất tay buông cằm Vân Khinh ra.
Vân Khinh liếc qua, cô cũng biết gã ta sẽ không đưa cho mình một cách dễ dàng như thế, mà chỉ định dùng hôn để thưởng, mà cái đó cô thà rằng không lấy.
Độc Cô Tuyệt không để ý đến Vân Khinh nữa mà chỉ phẩy tay ra hiệu với đám Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân đang ngồi cạnh. Ba người đồng loạt gật đầu tỏ ý đã hiểu, rồi kẻ đứng người ngồi đều tự động tìm một vị trí hợp lý, quay đầu, dốc chén trà trên tay, rồi làm ra vẻ ngã lăn ra ngủ.
Độc Cô Tuyệt cũng từ tốn ngả người nằm xuống, có điều vừa ngả thân vừa túm lấy Vân Khinh định kéo cô ngã xuống người gã. Vân Khinh thấy thế sầm mặt xuống, ngón tay vẫn đặt trên dây đàn trừng mắt nhìn gã. Độc Cô Tuyệt căm tức, hừ lạnh lùng một câu rồi quay người đi chỗ khác, hiếm lắm mới có lúc không tranh cãi với Vân Khinh. Mà cô cũng đoán ra là gã đang muốn giả vờ trúng thuốc, nên cũng lập tức nghiêng người nằm xuống, nhét Điêu nhi vừa uống cạn chén giờ lại hớn hở ngủ tiếp vào trong tay áo, rồi nhắm mắt lại giả vờ hôn mê.
Chỉ một thoáng sau, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, có vài người rón rén bước vào, bắt đầu lục soát người cả đám.
“Họ uống hơn một nửa chỗ trà bỏ thuốc, chắc là sẽ ngủ khoảng một ngày một đêm.” Một tiếng nói thô kệch vang lên khe khẽ.
“Đừng nói nhiều, mau lục soát. Nếu như để cá lọt lưới, chẳng cần thượng cấp lên tiếng chúng ta cũng đủ chết không có chỗ chôn rồi.” Một giọng nam lạnh lẽo trả lời.
Lập tức không ai nói gì thêm, mà nhanh chóng bước tới khám xét trên người họ, chứng tỏ vị thượng cấp kia quả là có địa vị cao.
“Bà nó, con nhãi này kháu quá cơ, dáng người này, khí chất này, chẹp chẹp…” Gã có giọng nói thô kệch có vẻ đã lục soát xong ba người Sở Vân Mặc Ly Mặc Ngân, giờ quay sang nhìn Vân Khinh nằm giữa phòng, bắt đầu phát ra hơi hám vô cùng dâm tà. Gã vừa nói vừa bước lại, thò tay sờ soạng gương mặt Vân Khinh.
Cô gái vốn đang giả vờ hôn mê âm thầm nhăn nhó, tên này thật lỗ mãng.
“Đại ca, đệ thấy mấy đứa này xem ra không phải là kẻ mà thượng cấp muốn tìm đâu. Kẻ kia làm sao dám nghênh ngang đến đây như thế vào thời điểm này chứ. Chắc chỉ là một thằng nhãi thiếu gia ôm gái đi chơi sông dạo núi mà thôi.” Nói tới đây gã dừng một chút, rồi dâm đãng cười hô hố. “Đại ca, đệ thấy chi bằng chúng ta xài con nhỏ này đi thôi. Đàn bà đẹp thế này đệ chưa gặp bao giờ, mà xét cho cùng nó có phải là hoàng hoa khuê nữ[1] nữa đâu, xong việc đảm bảo chúng nó không nhận ra là được.”
“Cứ khám người xong rồi hẵng nói.” Người có giọng lạnh lùng hồi nãy trả lời, xem ra không phản đối ý kiến này, chỉ là muốn lục soát xong xuôi rồi làm.
“Được được, đệ khám, đệ khám liền.” Giọng nói đầy dâm tà lại vang lên kèm theo ý cười bên tai Vân Khinh, gã vươn hai bàn tay chuối mắn của mình ra định chụp lên ngực cô.
Bàn tay Vân Khinh vốn đang đặt trên cây đàn, bỗng chốc hơi cứng lại, đầu ngón tay động đậy rất khẽ hầu như không ai nhận ra, sợi dây thứ ba lập tức hơi hơi bị đè xuống. Cô biết rõ Độc Cô Tuyệt chính là kẻ họ đang tìm, giờ ra tay chắc chắn là hậu hoạn khôn lường. Có điều nếu không ra tay, lẽ nào để bọn họ làm nhục mình chứ?
“Ưm… Khinh nhi… ngoan… Ca ca… hôn…” Bỗng một tiếng lầm bầm nói mớ vang lên. Độc Cô Tuyệt vốn đang nằm cạnh chợt trở mình, cả người chồm lên người Vân Khinh, mơ màng hôn lấy hôn để tóc cô vài cái chụt choẹt, rồi nằm yên bất động.
“Đồ chết giẫm, đã hôn mê rồi mà còn muốn hôn với hít.” Gã đàn ông dâm ác kia lập tức giận dữ mắng to, đồng thời túm lấy lưng áo Độc Cô Tuyệt định kéo ra. Có điều họ Độc Cô kia chỉ làu bàu vài tiếng không rõ đầy vẻ bất mãn kháng cự, tay vẫn ôm riết đè nặng lên người Vân Khinh không buông.
“Thằng chó chết này ôm gì mà chặt thế, ông mày đạp chết mày!” Vừa nói gã ta vừa hung hăng đạp mấy phát lên lưng Độc Cô Tuyệt.
Vân Khinh bị họ Độc Cô nằm đè lên người, cảm nhận rõ ràng thấy cơ thể hắn ta thoáng chốc cứng đờ, trên lưng hắn vốn có một vết thương rất nặng. Vân Khinh bất giác hơi hơi động đậy một chút, lập tức hai cánh tay đang ôm lưng cô xiết chặt lại, bàn tay khẽ nhấn cô một cái đầy hung hăng, rõ ràng có ý hăm he chớ có nhúc nhích.
“Bà mày, ông cho mày ôm đấy à?” Lại thêm vài cú đạp đi kèm những câu chửi tục tĩu.
“Xong chưa hả?” Đúng lúc đó bỗng có một giọng nữ vang lên, khiến cho gã đàn ông dâm tà kia đang trút giận vội dừng lại.
“Dạ, xong rồi xong rồi, người bình thường, không có gì hết.” Người đàn ông có giọng lạnh lùng trả lời, giọng hơi hơi run rẩy, dáng chừng có vẻ e ngại người đàn bà kia.
“Xong rồi thì cút ra đây, bên kia còn bao nhiêu người cần khám, chết dí trong đấy làm gì hả? Đứa nào dám lười biếng ta sẽ lột da đứa đó!”
“Vâng vâng!” Hai tên đàn ông kia lập tức cun cút nghe lời bước ra ngoài, không dám chậm một giây, đồng thời cũng không dám thú nhận vào phòng đã lâu mà còn chưa khám người Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh.
Tiếng bước chân đã đi xa, mà Độc Cô Tuyệt vẫn bất động trên người Vân Khinh. Cô cảm nhận vô cùng rõ rệt luồng sát khí mãnh liệt đang tỏa ra từ người gã. Một kẻ tàn nhẫn bá đạo lại cường đại như hắn lại bị kẻ khác đạp lên lưng, bảo hắn làm sao nuốt trôi cục tức này được.
Vân Khinh cảm thấy Độc Cô Tuyệt khẽ động đậy, liền ló mặt ra định hít thở một chút. Nào ngờ còn chưa kịp hưởng thụ không khí trong lành, cô bỗng thấy đau nhói trên cổ. Té ra là gã Độc Cô Tuyệt vừa dúi mặt vào cổ cô cắn một cái rõ đau, vừa để trút giận mà cũng vừa để cảnh cáo cô. Vân Khinh không giãy ra được, càng không tránh né nổi, nên cũng đành mặc cho hắn ta cắn, đến nỗi trên vai đau đớn tê dại.
Tất cả mọi người vẫn giữ nguyên tư thế đó. Bóng đêm dần dần bao phủ toàn thị trấn, tất cả chìm trong yên lặng. Chỉ có Vân Khinh là cảm nhận được thân mình Độc Cô Tuyệt đang đè lên người cô đang căng thẳng gồng lên như một con báo gấm đang rình mồi, chỉ cần một động tĩnh nhỏ là có thể nhào lên công kích kẻ địch một phát trí mạng.
Cốc, cốc, cốc… Bỗng có tiếng mõ cầm canh vang lên báo hiệu đã tới canh ba[2]. Đã tới giờ hành động. Sự sống và cái chết chỉ phụ thuộc vào giờ phút này. Mọi chuyện đã đến hồi kết thúc.
——————————————————————————————–
[1] Hoàng hoa khuê nữ : tiếng chỉ con gái còn trong trắng
[2] Canh ba : Ngày xưa, một ngày có tổng cộng 12 canh giờ, một canh giờ tương ứng với 2 tiếng đồng hồ ngày nay. Giờ Tý từ 23 giờ tới 1 giờ sáng, giờ Sửu từ 1 giờ tới 3 giờ, v.v. Buổi tối thường tính là năm canh giờ tức mười tiếng đồng hồ, từ 19 giờ tới 5 giờ sáng. Canh ba chính là giờ Tý : 11 giờ tới 1 giờ sáng. Vậy nên mới có câu Nửa đêm giờ Tý canh ba, ba từ đều chỉ một khoảng thời gian là vậy.
Trong bóng đêm không đèn không lửa ấy, Độc Cô Tuyệt bắt đầu động, vô thanh vô tức mà động. Cùng lúc đó, Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân nãy giờ vẫn giả hôn mê cũng bắt đầu nhúc nhích.
Không ai lên tiếng, cũng không ai luống cuống mơ hồ. Độc Cô Tuyệt tóm lấy Vân Khinh, không ra bằng đường cửa sổ, mà ngược lại nhanh chóng lắc người chạy ra khỏi cửa chính.
Đêm tối phủ bức màn đen tuyền lên mọi vật, trên cao chỉ có một vành trăng tròn như ẩn như hiện sau những đám mây. Đèn lồng leo lắt trên cao bị gió khẽ thổi lay qua lay lại, bỗng như có cảm giác âm khí quanh quẩn, gió lạnh vờn quanh, ánh sáng vàng vọt đầy yếu ớt vô lực.
Độc Cô Tuyệt vòng tay ôm ngang lưng Vân Khinh nhấc cô lên chạy như bay mà chân không chạm đất ra phía ngoài thành. Sau lưng Mặc Ngân Mặc Ly cũng xốc nách Sở Vân chạy theo sát họ. Người luyện võ với người không luyện võ, chỉ cần nghe tiếng bước chân là có thể nhận ra. Một nặng một nhẹ, chỉ cần lắng nghe là lộ ra sự khác biệt rõ ràng. Hiện giờ nơi này tập trung rất nhiều sát thủ, trong số họ toàn cao thủ trong cao thủ, sao có thể phạm phải khuyết điểm sơ đẳng đó được.
Vân Khinh để mặc Độc Cô Tuyệt dẫn đi, không hề tỏ ý gì hết.
Cả nhóm năm người như bay vun vút, rồi cẩn thận ngó quanh mới ra khỏi cái khách sạn bình dân kia. Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng thuận lợi, có lẽ vì kẻ địch cho rằng họ đều trúng thuốc cả rồi, nên những người canh giữ cũng lơi lỏng phòng bị.
Năm người chạy ra tới đường cái. Khu trấn bé nhỏ giờ vắng vẻ lặng im không một tiếng động, trong bóng đêm yên ắng trông chẳng khác nào một tòa thành chết. Lâu lâu mới có tiếng chó sủa trăng vọng tới, còn lại tĩnh mịch vô cùng.
Nơi cửa thành, vô số đèn đuốc được tập trung lại, như thể toàn bộ đèn đóm của thị trấn đều được tập trung về đó cả, soi sáng rực rỡ tựa ban ngày. Chốc chốc lại có một nhóm đi tuần, thế nên đừng nói một người lớn, đến một con ruồi nhỏ xem ra qua đó cũng vẫn bị lộ như thường.
Độc Cô Tuyệt đứng ở một góc xa xa nhìn thoáng qua cảnh này, rồi phất tay ra hiệu với đám Sở Vân, quay người chạy về một hướng khác.
Tường thành, vốn cao tới mức hầu như không có cách nào trèo qua cả. Biên cảnh Ngụy quốc được bố trí bằng những tòa thành tường cao vô cùng kiên cố. Ngay cả nếu có khinh công cao, cũng không thể nào nhảy lên được hơn mười thước. Mà mặt tường lại hoàn toàn trơn nhẵn, không hề có chỗ nào khả dĩ mượn lực đặt chân.
Rõ ràng chỗ mà Độc Cô Tuyệt chọn, chính là nơi mà tường thành cao nhất cả trấn. Lý do rất đơn giản, vì nó hoàn toàn không xa cửa thành. Hầu như bất kỳ thủ vệ nào ở đâu, chỉ cần quay người một cái là có thể nhìn thấy chỗ này. Nhìn khắp cả tòa thành trấn, nơi nào cũng có hết nhóm này tới nhóm khác đầy cao thủ đi tuần tra. Ở cửa thành càng có thêm nhiều người canh giữ. Chỉ có chỗ này, chỉ cách cửa thành tầm hai mươi thước, lại không có mấy ai qua lại, chỉ vì người đứng ở cửa thành hoàn toàn có thể nhìn thấy ở đây, vậy là lộ ra một chỗ trống không.
Mặc Ly và Mặc Ngân không một tiếng động tránh khỏi một nhóm tuần tra, vội chạy tới chân tường. Bốn bàn tay nắm chặt một chỗ, hai người dạng chân đứng tấn rồi quay lại nhìn Độc Cô Tuyệt. Ở đây cứ cách khoảng nửa nén hương lại có một nhóm tuần tra, họ cũng chỉ có từng đó thời gian để ra ngoài.
Độc Cô Tuyệt thả Vân Khinh ra, nhìn lên bức tường cao mười thước có lẻ kia, vẻ mặt âm trầm. Bỗng hắn lùi lại một chút, rồi lấy đà chạy về phía Mặc Ngân và Mặc Ly đang đứng, đạp chân lên bốn bàn tay kia mượn lực vọt lên cao, đồng thời Mặc Ly Mặc Ngân cũng dùng tay đẩy mạnh thêm để trợ sức. Mũi chân kia của Độc Cô Tuyệt khẽ chạm vào thành tường nhẵn bóng, và rồi cả thân hình hắn như bay vụt lên đầu tường.
Vân Khinh ngẩng đầu nhìn bóng Độc Cô Tuyệt trong màn đêm, đang bay như một cánh chim vọt lên cao, nhoáng một cái đã lên đến đầu tường. Cô không nhịn được tròn mắt, khinh công quả là lợi hại, hoàn toàn không hề gây ra tiếng động, tới mức cô đứng ngay cạnh như thế mà vẫn không nghe thấy tiếng gió chút nào. Gã Độc Cô này nếu bình thường không bị thương, không biết còn mạnh tới chừng nào.
Độc Cô Tuyệt một hơi lên tới tường thành, rồi nhanh chóng tháo dây lưng thả xuống dưới. Sở Vân liếc nhìn Vân Khinh, ý bảo mau lên trước.
Vân Khinh cũng chẳng khách sáo, bước lại gần tóm lấy đầu dây. Vụt một cái, cô bỗng cảm thấy một lực kéo thật mạnh, lôi cả người cô lên không ra phía ngoài, lượn nửa vòng trên không trung rồi cũng không kịp dừng lại, rơi thẳng xuống phía bên ngoài tường. Thế này thì…
Nhanh như cắt, Độc Cô Tuyệt cũng vô cùng thần tốc, chưa tới nửa nén hương đã liên tiếp vừa kéo vừa vung ba người Sở Vân Mặc Ngân Mặc Ly, rồi chân chưa chạm đất đã kịp đỡ lấy Vân Khinh chạy luôn. Mặc Ngân Mặc Ly đỡ lấy Sở Vân chạy theo sau.
Bên ngoài tường thành, bóng đêm càng thêm dày đặc, tới mức chỉ thấy bóng hình loáng thoáng hai bên. Có điều không khí thì nơi nào cũng như nhau, trong lành, mát rượi, thoang thoảng hương đêm khiến lòng người phấn chấn thoải mái.
Độc Cô Tuyệt tóm lấy Vân Khinh, hoàn toàn không vì đã ra khỏi thành mà lơi lỏng chút nào. Cả đám tiếp tục vội vã chạy về phía trước. Hôm nay hành sự thuận lợi quá mức, tuy là họ đã sớm có chuẩn bị, mấy lần trước tới đây đã tham khảo qua địa hình địa thế, tìm ra vị trí nhìn như nguy hiểm nhất là là an toàn nhất để làm đường rút lui. Có điều quá thuận buồm xuôi gió thế này, mọi chuyện càng phải cẩn thận hơn, không thể ở thời điểm mấu chốt này mà có điều gì sơ sảy ảnh hưởng tới toàn bộ thế cục được.
Cách đó không xa về phía trước có một cánh rừng. Chỉ cần vào đó, dù có người của Ngụy quốc đuổi theo họ cũng không cần e ngại nữa rồi. Nơi đó với họ khác gì cá gặp nước.
Trên con đường đất vắng tanh, Độc Cô Tuyệt tóm tay Vân Khinh lao về phía trước, sau lưng Mặc Ly Mặc Ngân dẫn theo Sở Vân cũng vội vã đuổi theo. Giờ đây chẳng còn ai để ý dẫm nhẹ chân hơn nữa. Chỉ cần vào được cánh rừng cách khoảng trăm thước trước mặt, là đã như được thăng thiên đắc đạo rồi.
Màn đêm bao phủ, tiếng gió thê lương, không gian yên tĩnh, chỉ có màu đen đầy ám ảnh và đe dọa.
Mắt thấy đã sắp tới bìa rừng, bỗng dưng trong bóng đêm hắc ám ấy, một trận sát khí vô thanh vô tức hầu như không thể cảm giác được truyền tới. Trong màu đen tuyền khắp nơi này, chỉ có Độc Cô Tuyệt cảm nhận được điều đó, không biết do bẩm sinh hay qua trui rèn mà hắn vốn có một sự nhạy bén vô cùng, gần tới mức giác quan thứ sáu của động vật vậy, cảm thấy có sát khí, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Thân mình đang lao vùn vụt như gió bỗng ngừng phắt lại. Vân Khinh vốn đang mải chạy theo, không kịp dừng lại nên cứ phóng tiếp, lập tức bị họ Độc Cô kéo bật ngược lại. Đám Mặc Ngân chạy phía sau cũng đang chạy tới phải kìm lắm mới dừng lại nhanh chóng được.
“Công…”
Đêm trăng hiu hắt, không gian vốn đang đen kịt hắc ám, bỗng dưng bừng sáng như ban ngày, đèn đóm chói mắt dàn thành một hàng ngang trước mặt họ.
Đứng dưới hàng đèn đang lung lay trong gió, là một dãy người mặc đồ đen toàn thân, lạnh lùng, sắc bén đang đứng đó, đội ngũ nghiêm mật chỉnh tề, không gian như cứng lại, mang đầy vẻ hiểm ác.
‘Bốp bốp bốp’, vài ba tiếng vỗ tay vang lên. Hàng người trước mặt họ tách đôi nhường đường cho một nam tử mặc trường bào được họa tỉ mẩn từ tốn bước ra.
“Cảm giác thật là nhạy bén. Ta còn chờ chính ngươi chạy tới trước chứ, không ngờ tới như thế này mà ngươi vẫn có thể phát hiện ra.” Nam tử đó đứng trước mặt họ, ánh mắt sắc như chim ưng nhìn Độc Cô Tuyệt. Kẻ đó trên thân toát ra chính khí vương giả, niên kỷ có chút lớn hơn Độc Cô Tuyệt, cả người thoạt nhìn khiến người khác có cảm giác vô cùng khí phái, ngũ quan đoan chính.
Vân Khinh nhìn đội ngũ nhân sĩ trước mặt giờ đang loang loáng ánh kim loại, bọn chúng đã xếp thành một vòng cung, trên tay cầm xạ tiễn, chờ chực từ lâu. Mỗi người đều đã giương cung bạt nỗ nghiêm mật bao phủ toàn bộ khu vực. Cách họ khoảng năm mươi trước, cắm đầy cọc nhọn và bẫy rập ám khí. Chỉ cần họ tiến lên thêm vài bước, đảm bảo hiện giờ không chết cũng bị thương. Mà giờ họ vừa vặn đứng ngoài tầm tên bắn, ngay cả ám khí cũng hoàn toàn vô dụng.
Sở Vân, Mặc Ngân, Mặc Ly cũng nhờ có ánh đèn mà nhìn rõ, mặt mày tái mét. Nếu công tử nhà họ phát hiện chậm một chút, chẳng phải…
Trên mặt Độc Cô Tuyệt hoàn toàn bình thản, chỉ liếc mắt đánh giá đối thủ, không thốt câu nào. Vẻ mặt hắn như thể việc đó không đáng trả lời, làm thế nào hắn phát hiện ra cũng không quan trọng.
“Lục soát cẩn mật như thế mà vẫn có thể để ngươi lọt lưới, thật không phí công ta ngày đêm thúc ngựa ra roi chạy tới đây, đánh cuộc một phen chờ ngươi chỗ này.” Nam tử kia thấy Độc Cô Tuyệt không nói gì cũng chẳng giận dữ, hai mắt liếc nhìn từ trên xuống dưới gã Độc Cô như đánh giá, hai tay lại vỗ vào nhau, hoàn toàn mang dáng vẻ thưởng thức khen ngợi.
Độc Cô Tuyệt chỉ lạnh lùng nhìn người trước mặt, nghe xong, khóe môi hơi cong lên đầy cuồng ngạo, rồi bỗng trầm giọng nói. “Tới cả Sở thái tử điện hạ cũng phải chạy tới nước Ngụy chờ ta, có phải ta nên nói một tiếng vinh hạnh chăng?”
Vân Khinh vừa nghe thấy người trước mặt chính là Sở thái tử, không khỏi ngỡ ngàng liếc mắt nhìn. Chỉ thấy kẻ kia mặt mũi nghiêm chỉnh đoan chính vô cùng. Nếu nói Độc Cô Tuyệt thuộc dạng kiếm sắc chém ngang, yêu diễm và ngoan độc, thì kẻ này lại mang dáng dấp đầy chính phái, trầm ổn bình tĩnh và thêm khí chất ngay thẳng cương trực, khiến người khác không thể đánh giá thấp.
Sở thái tử liếc nhìn Độc Cô Tuyệt, không để ý tới lời châm chọc lẫn huỵch toẹt thân phận của y, mà còn mỉm cười. “Vậy ta đây chống lại ngươi, có cần ta cũng nói một câu vinh hạnh cho ta hay không?”
“Không dám không dám, ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, nào dám khiến thái tử ngài thấy vinh hạnh.” Độc Cô Tuyệt nở một nụ cười rạng ngời diễm lệ, bừng lên trong màn đêm được đèn đuốc chiếu rọi.
Sở thái tử chắp tay sau lưng, bình tĩnh nhìn Độc Cô Tuỵêt, mà hắn cũng đang bình tĩnh cười lạnh nhìn y. Hai người đối diện nhau, thản nhiên tự tại nhưng ẩn hiện sóng ngầm mãnh liệt, ai nấy đều âm thầm tính toán.
“Có thể ẩn núp ba năm ở Đại Sở ta, trong triều trên dưới không ai phát hiện. Nguyên điểm này đã đáng để ta đây bội phục, chưa nói đến việc lớn mà ngươi đã làm sau đó kia mà.” Hai chữ việc lớn đó y nhấn mạnh thật rõ, có điều vẻ mặt y vẫn hầu như không thay đổi, xem ra là người rất giỏi giữ bình tĩnh. Hơn nữa, nãy giờ y toàn tự xưng là ‘ta’, hoàn toàn không dùng đến danh xưng ‘bản thái tử’ không hiểu vì sao.
Độc Cô Tuyệt lạnh lùng mỉm cười, không lên tiếng.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!