Cả con chim ưng trên vai Vân Khinh lẫn Điêu nhi đang trốn đằng xa đều không có phản ứng gì với chuyện trước mắt. Động vật thường có phản xạ mãnh liệt với sát khí, mà gã đàn ông hung ác kia lại không có sát khí, thế nên cả hai đứa nó đều không động đậy. Cứ mặc kệ như thế, mặc kệ cho chủ nhân bị người ta khinh bạc!
Hai người vừa tách nhau ra, Vân Khinh khẽ nhíu mày, vừa sờ sờ môi mình vừa nhìn gã đàn ông cả người đầy máu kia. Trên mặt cô thoáng vẻ giận dữ, khẽ vươn tay về phía cây cổ cầm gần đó.
Có điều gã đàn ông kia cũng rất nhanh chóng, vừa thấy Vân Khinh khẽ động, lập tức hai tay nhào tới, tóm chặt lấy hai cổ tay của Vân Khinh, ngoéo một cái trói ra sau lưng, dùng sức ép chặt cả người Vân Khinh vào lòng hắn, giam hãm cô lại trong vòng tay. Con chim ưng trên vai Vân Khinh thấy thế, phành phạch vỗ cánh bay lên đảo qua đảo lại trên đầu hai người, như thể không hiểu cô chủ của mình đang làm gì vậy.
Hai người vốn đã dựa sát vào nhau, giờ lại bị giam cầm trong vòng tay hắn ta, hai lần da thịt chỉ cách nhau vài lớp quần ảo mỏng manh. Một vồng ngực cứng rắn vững chãi ép chặt lấy người Vân Khinh, hầu như không còn tí khe hở nào. Mùi hương đàn ông xộc vào mũi cô, nồng nồng, mạnh mẽ, bá đạo.
Vân Khinh từ bé tới lớn chưa từng tiếp xúc gần gũi với phái nam như thế bao giờ. Dù tính cách cô có nhẹ nhàng thanh nhã tới mấy giờ cũng không thể tránh khỏi lên cơn giận dữ, lập tức hơi chúm môi lại định gọi Điêu nhi.
Nào ngờ gã đàn ông kia còn lợi hại hơn, vừa thấy đôi môi Vân Khinh động đậy, lập tức hiểu ra Vân Khinh định làm gì. Hai tay đã bận bịu trói chặt cơ thể Vân Khinh rồi, không còn cách nào khác, hắn ta không kịp suy nghĩ, liền cúi xuống hung hăng hôn tiếp, lấy môi mình ép chặt lên môi Vân Khinh không cho cô phát ra bất cứ thanh âm nào.
Một lùi một tiến, một người cố tránh môi ra để gọi bạn, một người tranh thủ cơ hội xâm nhập vào trong. Một trong trắng tinh thuần, một ngây ngô không biết cách nào hơn. Cứ vậy dây dưa một chỗ không ngưng nghỉ, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển quanh quẩn đâu đây.
Ba người Sở Vân, Mặc Ly, Mặc Ngân ngồi cạnh thấy thế, lập tức đồng loạt cúi đầu quay đi chỗ khác, im lặng không lên tiếng.
“Ngươi không lên tiếng, ta sẽ tha cho ngươi. Nếu không, ta không ngại gì mà tiếp tục thế này.” Một chốc sau, gã đàn ông kia cắn nghiến môi Vân Khinh một cái rồi khẽ động môi nói.
Sau màn trao đổi nước bọt vừa rồi, Vân Khinh nào phải đối thủ của gã ta, nên chỉ có cách vừa hào hển thở, vừa khẽ gật đầu, mà cũng chẳng làm gì khác được với tư thế bị giữ chặt vào người hắn như thế này.
Gã đàn ông kia thấy Vân Khinh đồng ý, liền cẩn trọng từ tốn lùi lại. Chẳng hiểu sao, chỉ cần cô gái trước mặt đồng ý điều gì, hắn cảm thấy hoàn toàn không nghi ngại cô ta có đổi ý giữa chừng hay lừa dối hắn hay không, hay có khi hắn ta vốn không nghĩ tới việc Vân Khinh dám đổi ý cũng nên.
“Ngươi muốn thế nào?” Vân Khinh vẫn bị gã kia giữ trong vòng tay, đôi môi sưng lên đỏ mọng, khẽ loáng ướt, lại thấp thoáng có dấu răng lưu lại, thoạt nhìn càng thêm dụ hoặc vô cùng.
“Trên đời này không ai dám uy hiếp ta.” Trên mặt gã đàn ông hiện lên vẻ tàn nhẫn. “Thế nên, ngươi phải trả giá đắt.”
Dứt lời, gã buông một tay, giơ lên khẽ vuốt ve đôi môi đỏ hồng của Vân Khinh. Động tác này có vẻ rất là tình tứ mờ ám, thế nhưng hắn ta lại thốt lên với giọng vô cùng ngoan lệ. “Đừng có cố làm trái ý ta. Vừa rồi ta cho người nuốt độc dược, ta tin rằng trên đời này trừ ta ra không ai giải được cả. Ngươi cứ việc mơ tưởng lung tung, nhưng sau đó đừng trách ta xuống tay ác độc.”
Mấy năm nay Vân Khinh theo bà bà vào Nam ra Bắc cũng đã học qua một chút y thuật, đồng thời cũng hiểu biết một chút về độc tố các loại. Nhưng loại độc vừa vô sắc vô vị, uống vào lại không có cảm giác gì đặc biệt, quả thật cô chưa từng thấy. Độc dược giấu ở trong răng, cũng không phải loại đơn giản chút nào. Nghĩ tới đó, gương mặt cô trầm xuống một chút, nhưng cũng không quá nhiều, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ.
Gã đàn ông kia thấy vậy liền chậm rãi buông tay Vân Khinh ra, lạnh lùng nói. “Ngươi cứ việc triệu hồi Điêu nhi của ngươi xem, chúng ta đánh cuộc một keo xem liệu không có ta ngươi có thể điều phối giải dược hay không. Có phải chết ta cũng kéo ngươi chôn cùng.”
Vân Khinh thong thả động thân ngồi thẳng lại, không thèm nhìn gã ta. Hắn ta đoán đúng, cô không có cách nào khác cả. Một kẻ ngoan độc tàn nhẫn hiếu sát như thế, nói được thì sẽ làm được.
“Ta hỏi ngươi muốn thế nào?” Im lặng trong giây lát, Vân Khinh ngẩng đầu nhìn gã ta hỏi.
Gã đàn ông nọ nhướng mày, cười lạnh. “Ta chưa nghĩ ra. Chờ ta nghĩ ra sẽ nói cho ngươi sau. Còn giờ thì theo ta về Tần quốc.” Nới tới hai chữ cuối, giọng điệu càng âm trầm hơn.
Vân Khinh lạnh lùng nhìn cái kẻ đáng ghét trước mặt, hai tay nhanh như cắt xoa lên cổ cầm, đinh đang hai tiếng vang lên, hai đạo phong nhận xé gió vụt tới chỗ gã đàn ông kia, nhanh như chớp giật.
Hắn ta không ngờ tới nước này mà Vân Khinh vẫn có thể động thủ với mình, hơi hơi sửng sốt. Có điều gã này cũng thuộc dạng dũng mãnh thiện chiến, ngay trước khi bị phong nhận cắt đôi, lập tức ngả người lộn ngược về phía sau, cả thân mình gần như song song với mặt đất, vuông góc với chân. Hai đạo phong nhận kia vừa kịp lướt qua chóp mũi của hắn bay mất.
Vân Khinh thấy thế hừ lạnh một tiếng, mười ngón tay như múa trên bảy dây đàn, từng lớp từng lớp phong nhận từ bốn phương tám hướng không ngớt bay đến tập kích gã đàn ông kia, vừa nhanh, vừa độc, vừa chính xác.
“Công tử!” Mặc Ly, Mặc Ngân đứng cạnh nhìn vậy, lập tức cầm kiếm định đánh về phía Vân Khinh. Nhưng Sở Vân đứng sau hai người bỗng dưng nhanh chóng tóm áo họ kéo lại. Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên chất vấn của họ, anh ta chỉ khẽ lắc đầu, trên nét mặt hiện lên một nét hiểu rõ và tính toán.
“Công tử, bắt lấy!” Mặc Ly biết vị tiên sinh nhà mình vốn đa mưu túc trí, lập tức vung cổ tay ném trường kiếm về phía gã công tử kia. Gã ta nghe tiếng đoán vị trí, định tung người nhảy ra tiếp lấy thanh trường kiếm.
Vân Khinh nhìn thấy thế liền trầm mặt xuống, vung cổ tay lên. Một đạo phong nhận bắn ra như chớp khiến thanh kiếm đang bay trên không trung choang một tiếng, gãy làm hai nửa rớt xuống đất.
“Công tử.” Mặc Ngân lập tức nhíu mày nhăn trán, vung kiếm trong tay mình định ném cho gã đàn ông nọ. Lại choang một tiếng kim loại bị gãy. Lần này tên công tử nhanh tay hơn, vất vả tóm được chuôi kiếm. Nhưng còn chưa kịp nắm chặt, Vân Khinh đã giã ba đạo phong nhận khiến thanh kiếm thứ hai này bị gãy làm ba đoạn rơi lả tả trên đất, trong tay hắn ta chỉ còn lại duy nhất cái chuôi kiếm.
“Chết tiệt!” Gã đáng ghét gầm lên một tiếng, hung hăng ném cái chuôi kiếm trong tay, lộn nhào vài lần trên không trung để tránh mấy đạo phong nhận liên tiếp, nhưng chưa kịp tránh được một đường ở lưng, lập tức bị chém cho một nhát.
Mà Vân Khinh mắt thấy cũng chẳng thèm dừng tay, tiếp tục múa mười ngón tay hồng, phong nhận liên tiếp đánh ra. Lần này phải nói là cô thật sự nổi giận.
Có điều cô đã nhanh, gã đàn ông kia cũng lợi hại không kém. Tuy hắn ta không chiếm được tiên cơ, nhưng cũng không hề bị Vân Khinh đánh trúng bộ phận yếu lại nào. Mấy lần thoát hiểm trong đường tơ kẽ tóc, bỗng hắn ta khẽ động dung, trong nháy mắt hoàn toàn đổi phương pháp, đứng yên một chỗ giang tay chân mở rộng môn hộ mặc kệ Vân Khinh đánh tới, khiến cô bỗng giật mình dừng tay. Mà hắn ta cũng chỉ chờ khoảnh khắc cô hơi ngừng lại, dùng khinh công thượng thừa nhào thẳng tới trước mặt Vân Khinh, năm ngón tay như ưng trảo tóm lấy chiếc cổ thanh mảnh.
Bất động, gã đàn ông nọ bất động, Vân Khinh cũng bất động. Một làn gió thổi qua, lá xanh xào xạc. Hai người cứ trong tư thế đó nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng. Tay gã công tử kia đang để trên cổ Vân Khinh, chỉ cần hắn bóp chặt, cô chắc chắn không tránh được. Mà tay Vân Khinh vẫn đang đặt trên cổ cầm, chỉ cần lại gảy một cái, đạo phong nhận kia sẵn sàng xuyên tim gã ta. Hai người đứng quá gần nhau.
“Ta không thích ngươi.” Vân Khinh lạnh lùng nói với hắn, vừa nói vừa thu tay lại.
Hắn ta hừ lạnh một tiếng, cũng rút tay về, liếm vết máu trên mặt đang chảy xuống khóe miệng, rồi trầm giọng nói. “Không có lần sau.”
Vân Khinh đứng lên, cất cây đàn đi, chúm môi kêu nhẹ một tiếng, lại huýt nhỏ hai tiếng. Điêu nhi đang nấp đằng xa liền lao tới như chớp ngồi chồm chỗm trên vai cô, mà con chim ưng màu xám kia cùng lúc đó bay vút lên trời, biến mất.
Cô quay người lên ngựa, không thèm nhìn mấy người đứng dưới đất, lạnh nhạt thốt. “Còn không đi?”
Gã đàn ông kia thấy thế, trên mặt càng thêm lạnh lẽo cô hồn, phi thân lên lưng ngựa ngồi tóm chặt thắt lưng Vân Khinh, hùng hổ nói. “Nhớ cho kỹ, ta là Độc Cô Tuyệt. Nhà ngươi cũng chưa đủ tư cách khiến ta thích!” Dứt lời, hai gót thúc mạnh, tuấn mã nhanh chóng lồng lên phi về phía trước. Sau lưng, Sở Vân cùng Mặc Ly Mặc Ngân cũng vội vã chạy theo.
Ban nãy Sở Vân thấy rõ, Vân Khinh hoàn toàn không có ý muốn giết công tử nhà mình, mà chỉ muốn đánh cho hả cơn giận trong lòng. Có điều anh ta chưa từng thấy ai có gan dám trút giận lên người công tử nhà mình như thế cả!
Chạy đi như rượt mây đuổi gió, gấp gáp ngày đêm, dọc đường lại lấy thêm hai con ngựa khác, cả nhóm năm người cứ nhằm chốn thâm sơn cùng cốc mà phóng như bay, hầu như chẳng mấy lúc nghỉ ngơi.
Dọc đường Vân Khinh cũng chả mấy khi lên tiếng nói chuyện với đám Độc Cô Tuyệt, vẻ mặt lạnh nhạt như gió như mây không nhìn ra bất kỳ tâm trạng gì, đã chẳng than mệt, cũng chẳng làm kẻ cản trở cuộc hành trình. Mà Độc Cô Tuyệt cũng chẳng thèm để ý đến Vân Khinh, càng không làm phiền tới cô, chỉ tập trung tinh thần vào việc chạy đi, như thể có thỏa thuận ngầm nào đó.
“Công tử, đằng trước chính là thị trấn biên giới để ra khỏi Ngụy Quốc. Công tử xem có cần cải trang đi tiếp…” Nhìn con đường vắng lặng trước mặt, Sở Vân trầm giọng hỏi Độc Cô Tuyệt.
Gương mặt diễm lệ của Độc Cô Tuyệt khẽ trầm xuống lạnh lẽo hừ một tiếng. “Bọn họ chắc chắn sẽ cho rằng ta cải trang để tới, việc gì ta phải làm như ý họ chứ?”
Sở Vân nghe vậy lặng im một lúc rồi gật đầu. “Công tử nói cũng đúng. Bọn họ chưa từng thấy gương mặt thật của người, nên tốt nhất là càng công khai càng ngang nhiên càng gây chú ý, sẽ càng an toàn hơn.”
Độc Cô Tuyệt gật đầu, khẽ giật cương ngựa. Cánh tay cứng như sắt thò ra tóm chặt lấy eo lưng của Vân Khinh đang ngồi trước mặt lạnh lùng nói tiếp. “Chưa kẻ ta còn đang mang theo một nữ nhân không có võ công, ai lại ngờ tới ta lại đâm đầu vào chỗ chết như vậy.”
“Công tử cao kiến!” Mặc Ngân Mặc Ly vốn đang im lặng đồng thanh lên tiếng.
Vân Khinh nghe cuộc trao đổi của mấy người nọ, hơi hơi hiểu ra một trong những lý do Độc Cô Tuyệt muốn giữ mình bên cạnh hắn. Trong hư có thực, tưởng thực hóa hư. Qua những gì cô từng nghe thấy và nhìn thấy, người đàn ông này chỉ trong nháy mắt có thể suy nghĩ tính toán tinh tế như vậy, có thể tưởng tượng ra hắn ta là kẻ thâm sâu khó dò tới chừng nào.
Tuy vậy Vân Khinh vẫn không tỏ vẻ gì như trước. Hắn thâm mặc kệ hắn, không phải việc của cô thì cô không thèm lo. Xét cho cùng bản thân đã rơi vào tay gã nọ, nhưng muốn lấy mạng cô cũng nào có dễ dàng như thế. Hơn nữa trước giờ cô không mấy để tâm những mưu đồ toan tính kiểu này, toàn bộ chỉ coi như gió thổi qua tai là được.
Đoàn người dừng lại bên một dòng suối, rửa mặt chải đầu, chỉnh trang mặc quần áo vừa cướp được trên đường, hoàn toàn ra dáng một công tử phú quý mang theo mỹ nữ cùng thị vệ đi rong chơi.
Ba con ngựa nhàn nhã đi dạo, dần dần tiến vào thị trấn ở biên cảnh nối liền hai nước Ngụy Tần. Chỉ cần ra khỏi đây, trước mặt đã là đất của Tần quốc, họ sẽ không cần lo lắng nữa.
Độc Cô Tuyệt cưỡi ngựa, tay vòng qua ôm lấy thắt lưng Vân Khinh, trên mặt nào thì vênh váo cao ngạo, nào thì cười cợt giỡn hớt, nhưng vẻ ngoan độc tàn nhẫn đã hoàn toàn biến mất. Dáng vẻ cao quý nhàn nhã, thêm chút bất cần đời, chẳng khác nào một gã thiếu gia giàu có mang theo nữ quyến đi du sơn ngọan thủy.
Vừa từ tốn thong thả giục ngựa vào tới thị trấn nọ, quả nhiên quanh quất ẩn nấp không ít sát thủ, rồi thì quan binh. Mặc kệ người qua lại lai lịch ra sao, vẻ mặt càng bình thường thì lại càng bị giữ lại kiểm tra, chỉ thiếu điều lột da xem có phải da thật hay không nữa là đủ. Trong khi đó đoàn người Độc Cô Tuyệt ung dung đi tới, đám người coi cổng thành chỉ thoáng nhìn lướt qua, hỏi dăm ba câu rồi lập tức thả đi.
Vào trong thị trấn, Độc Cô Tuyệt càng làm ra những hành động mờ ám hơn, nào là ôm lấy Vân Khinh dán chặt vào người gã, rồi thì cắn cắn vành tai cô thì thầm âu yếm, nhìn qua dáng vẻ bảo ngả ngớn cũng thật ngả ngớn, mà nói tình nồng ý đượm cũng chẳng sai. Mà vẻ mặt Vân Khinh vẫn cứ lạnh nhạt như cũ, chỉ có hơi hơi hiện lên màu hồng như hoa đào, đâm ra vẻ lãnh đạm của cô lại chả khác gì giả vờ cả. Chỉ có hai người họ biết bàn tay Độc Cô Tuyệt đang đặt bên hông Vân Khinh thực chất là đang truyền một luồng nhiệt lực vào người cô, dùng nội công thâm hậu khiến mặt cô nổi lên rặng đỏ hồng, nhìn qua khiến người khác dễ hiểu lầm. Vân Khinh vốn không có võ công, càng không có nội lực, nên cũng đành mặc xác hắn muốn làm gì thì làm.
“Hôm nay thượng cấp có lệnh, không cho bất kỳ ai xuất cảnh.” Nơi ra khỏi thị trấn, một tên quan sai lạnh lùng nói với đám người Độc Cô Tuyệt.
“Đây là ý gì?” Gương mặt điển trai của Độc Cô Tuyệt lập tức sầm sì như trời sắp bão, ánh mắt khó chịu trừng mắt nhìn đám quan sai gác cổng.
Mấy tên quan sai thấy thế định gầm gừ quát mắng, Sở Vân đi bên cạnh lập tức bước tới, vẻ mặt tươi cười hòa nhã nắm lấy tay gã quan sai kia thấp giọng nói. “Các vị đại ca xin bớt giận. Công tử nhà tôi tính tình tùy hứng quen rồi, các vị đại ca bỏ quá cho. Chẳng hay có chuyện gì khiến chúng tôi không được xuất cảnh thế? Công tử nhà tôi vốn nghe nói tháng năm ở Tề quốc sẽ có Hội hoa, nên đang muốn nhanh chân chạy đến xem, tới chậm nhỡ bỏ qua dịp hay nào đó ấy mà. Các vị cũng biết Tần quốc rộng lớn như vậy, đi qua quốc thổ Tần quốc để đến Tề quốc còn phải mất rất nhiều thời gian nha.”
Tên quan sai kia nhận lấy cục vàng Sở Vân len lén đút cho, rồi ừ một tiếng nhỏ giọng nói. “Cũng chỉ có hai ngày thôi mà. Các người ráng chờ đi, ta đoán cũng không lâu đâu.” Sau đó lại lớn tiếng quát. “Quay lại, quay lại mau, còn không đi đừng trách quan gia đây không khách sáo!”
Độc Cô Tuyệt thấy thế định phát cáu, Sở Vân liền vội vã quay lại khuyên bảo tận tình. Độc Cô Tuyệt liền hùng hổ miễn cưỡng quay đầu lại, vẻ mặt thật chẳng tình nguyện chút nào, hoàn toàn nhập vai một gã ăn chơi trác táng tính tình kiêu căng.
“Công tử, người thấy sao?” Vừa vào một khách điếm lụp xụp, Sở Vân cố ép giọng thật nhỏ hỏi Độc Cô Tuyệt.
Nơi thị trấn nhỏ bé này đoán chừng chưa bao giờ có đông người dừng lại như thế, các khách sạn lớn khác đều đã kín phòng, Sở Vân phải vung tay chi một đống bạc lớn mới có thể khiến bọn họ được miễn cưỡng chấp nhận vào trụ trong này. Một giường, một bàn, đơn giản tới mức không có chỗ nào che giấu cái gì được. Bốn mặt tường thì lở lói lộ ra cả cốt bên trong, quả thật vô cùng tàn tạ.
“Tối nay nhất định phải rời đi.” Độc Cô Tuyệt vươn tay chấm vào cốc nước viết lên bàn. Vừa xong không phải hắn ta không thấy bên cạnh cổng thành có rất nhiều người mai phục, thế nhưng hôm nay mà không đi, càng để lâu sẽ càng khó hơn, chỉ có thể đánh cuộc thử vận một phen.
Mặc Ly Mặc Ngân lặng yên gật đầu.
Mà Vân Khinh sau khi vào phòng, vẫn đứng yên bên cạnh cửa sổ ngắm phong cảnh bên ngoài, lãnh đạm, bình thản, mái tóc trước trán rủ xuống che đi vết bớt hình hoa anh đào. Ngoài sân gió nhè nhẹ lay động cỏ cây, khiến người khác cảm thấy vô cùng yên tĩnh.
Độc Cô Tuyệt quay lại thấy thế, hơi hơi nhíu mày, rồi bỗng cười to rồi gọi. “Khinh nhi, lại đây ca ca hôn một cái. Thật đúng là khiến Khinh nhi của ta chịu khổ rồi, cái chỗ này tồi tàn quá chừng.”
Vân Khinh vừa nghe thấy hai chữ Khinh nhi, bỗng dưng rùng mình một cái, rồi hung hăng quay lại trừng mắt nhìn Độc Cô Tuyệt, vừa xoa xoa hai cánh tay nổi đầy da gà da vịt. Khiếp, nghe ghê cả tai, Khinh mới chẳng nhi.
Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh phản ứng mạnh mẽ tới thế, hoàn toàn bất ngờ ngoài sự tưởng tượng của hắn ta. Sở Vân ngồi cạnh thấy vậy không nén được buồn cười, vội vã cúi đầu xuống.
“Khinh nhi, Khinh nhi…” Độc Cô Tuyệt càng thấy Vân Khinh tỏ ra chán ghét, ngược lại càng gọi càng hăng, vừa gọi vừa tiến lại gần định kéo tay Vân Khinh. Cô thấy thế lập tức lật cổ tay đặt trên cây cổ cầm, trên mặt hiện rõ hai chữ uy hiếp: nhà ngươi dám tới gần thử xem, khiến Độc Cô Tuyệt đành phải dừng lại, cau có nhìn cô.
Còn đang mắt to trừng mắt nhỏ, bỗng ngoài cửa có tiếng bước chân vang lên. Độc Cô Tuyệt lập tức trầm mặt xuống, nhanh chóng quay người ngồi xuống cạnh Vân Khinh, thò tay ra kéo cô tới, miệng không ngớt tán tỉnh trêu chọc. “Khinh nhi, lại đây ca ca hôn cái nào.” Vừa nói hắn ta vừa làm bộ định hôn. Vân Khinh thấy vậy quay đầu qua một bên khẽ tránh ra. Có điều nếu đứng ở cửa phòng nhìn về phía này, dáng vẻ hai người chả khác nào đang nồng nàn thân thiết.
“Khách quan, tiểu nhân bưng trà tới đây.” Một gã tiểu nhị nhanh nhẹn đá cửa bước vào, vẻ mặt rất khiêm tốn tươi cười hăm hở.
“Ai cho ngươi tự tiện tiến vào, không có quy củ gì cả.” Mặc Ngân thẳng tay vung một cái tát qua, rõ ràng bộ dạng cường hào ác bá.
“Ôi tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!” Gã tiểu nhị kia ăn một cái tát không nhẹ, hoảng hốt cúi người xin lỗi liên tục, vừa khúm núm bước lại đặt khay trà lên bàn.