Độc Cô Tuyệt đứng gần Vân Khinh nhất, nên khi thấy cô định quay đi, hắn lập tức vươn tay túm lấy cánh tay cô rồi trầm giọng nói. “Khoan đi đã.”
Vân Khinh ngẩng lên nhìn hắn, chỉ thấy trong mắt đầy vẻ nghiêm trang lạnh lẽo, lập tức liền hiểu ý tứ của Độc Cô Tuyệt. Kẻ hạ độc còn chưa tìm ra, làm sao cô có thể muốn bỏ đi trước được. Hiện giờ toàn bộ khu sân viện đang ở trong trạng thái đề phòng căng thẳng, ai nấy không được phép di động. Hành động của cô có thể khiến kẻ có ý đồ chộp lấy cơ hội, thế nên cô dừng bước chân, chỉ ôm Điêu nhi đứng đó và khẽ ừ.
Trong khi đó, đám sứ giả sáu nước thấy các công chúa quận chúa nhà mình đều đã khá hơn, sắc mặt cũng đã có sinh khí một chút. Tuy là chưa ai tỉnh, nhưng xem ra tính mệnh đã không còn gì đáng ngại, thế nên ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Một việc đã xong, thế là vị sứ giả nước Sở vốn cầm đầu trong đám liền nghiêm nghị nhìn Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt. “Bẩm Tần vương bệ hạ, Sở quốc chúng tôi có ý muốn kết thân lâu dài với Tần quốc, thế nên mới tích cực đề nghị mối nhân duyên giữa Lục công chúa nước tôi và Dực Vương gia. Sở quốc chúng tôi đến với tấm lòng chân thành, Tần vương bệ hạ, chuyện ngày hôm nay mong ngài cho Sở quốc chúng tôi một lời giải thích.”
“Đúng thế, công chúa nước Tề chúng tôi từ ngàn dặm xa xôi mà tới, không thể cứ như thế mà mất mạng được. Tần vương bệ hạ, việc này nếu không cho Tề quốc chúng tôi một lời giải thích, e là…” Hai nước Sở Tề tuy yếu hơn nước Tần, nhưng cũng chẳng phải loại dễ khinh thường. Những lời này thậm chí có ý đồ cưỡng ép.
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng chờ giải thích!”
“Đúng đúng…”
Sứ giả của bốn nước còn lại tuy không dám mạnh miệng lên tiếng như thế, nhưng mà cũng lập tức hùa theo. Xét cho cùng trong việc này họ là bên có lý mà.
Độc Cô Hành nghe vậy, lạnh lùng quét mắt liếc đám sứ giả sáu nước một cái, uy nghiêm lạnh lẽo, khiến không khí chung quanh như bị đè ép rất nhiều.
“Chuyện hôm nay, quả nhân ắt sẽ nói rõ ràng cho các nước.” Giọng nói đầy khí phách trầm trầm lãnh khốc, chắc chắn và oai vệ.
“Thế thì tốt.” Sứ giả hai nước Sở và Tề đồng loạt gật đầu.
Độc Cô Tuyệt thì quay sang nhìn lướt qua các sứ giả. Chiếc mặt nạ sắt đã che mất phần nào vẻ mặt của hắn, chỉ có Vân Khinh đứng sát cạnh là cảm nhận rõ ràng hắn đang cố gắng nén lửa giận của mình. Bỗng hắn hừ một tiếng lạnh lùng. “Nếu là người của nước Tần ta gây ra, mặc cho các ngươi trừng trị. Có điều, nếu để bản vương biết là có kẻ dám có lòng dạ không nên có với bản vương, đừng trách bản vương xuống tay ác độc.”
Lời này vừa thốt, vẻ mặt các sứ giả vốn nghiêm trang bỗng ngẩn ra rồi cẩn thận nhìn nhau, trong mắt thoáng hiện chút bất an. Kẻ nào đó mà Dực Vương nói chính là chỉ người của sáu nước. Phải biết rằng Dực Vương nói được ắt sẽ làm được. Nếu quả thật là một trong số sáu nước có ý mượn dao giết người, e là không thể chỉ giải thích xin lỗi là xong. Với tính cách của Độc Cô Tuyệt, xem ra nếu điều đó là sự thật, nước kia dễ phải bồi thành cắt đất cũng nên.
Nỗi lo càng lúc càng lớn, vì ai biết đại vương nhà mình tính toán thế nào, liệu có phái người khác tới làm gì hay không. Phải biết khắp bảy nước nơi nơi đều có gian tế, nếu có mật lệnh hay phải hi sinh ai đó thì cũng là bình thường. Do đó, hai vị sứ giả nước Sở và nước Tề khi nãy còn khá là kiêu căng ngạo mạn, giờ đều nhíu mày không dám lên tiếng.
“Khởi bẩm bệ hạ, Dực Vương gia, mọi người đều đã tập hợp lại.” Đúng lúc đó, thống lĩnh ngự lâm quân bước tới trước mặt hai người, quỳ một chân xuống nói lớn.
Độc Cô Hành ừ một tiếng, rồi quay sang Độc Cô Tuyệt. “Việc này, vương đệ toàn quyền xử lý.” Trên phương diện quân sự, ở nước Tần không ai có thể làm hơn được Độc Cô Tuyệt. Trong tay hắn chấp chưởng ba quân, thật sự là nhân tài trên mặt trận này.
Độc Cô Tuyệt lên tiếng vâng lệnh, rồi thong thả bước tới phía mọi người đang tụ tập một chỗ.
Nơi đó, hơn một trăm người bị chia làm ba nhóm lớn. Nhóm thứ nhất là những kẻ có cơ hội đến gần hạ độc rượu nhất, cùng những người đã tới gần nơi đó nhất. Nhóm thứ hai, là đám thiên kim tiểu thư và quý tộc trong triều đứng chung quanh dạo chơi, vốn không quá đáng nghi. Nhóm thứ ba là những người đứng ở phía xa nhất trong sân, những người có ít cơ hội xuống tay nhất. Thuộc hạ của Độc Cô Tuyệt đã nhanh chóng phân loại trước để chuẩn bị rồi.
“Dực Vương gia, tiểu nhân bị oan… Dực Vương gia khai ân…”
“Dực Vương gia khai ân a…” Chung quanh lập tức ồn ào lên tiếng.
Ánh mắt rét lạnh của Độc Cô Tuyệt lướt qua nhóm người thứ nhất, bao gồm các thái giám, cung nữ, và một vài cận thần. Ai nấy đều nơm nớp lo sợ quỳ xuống lớn tiếng kêu la. Phải biết rằng rơi vào tay Độc Cô Tuyệt, không bỏ mạng thì cũng nửa sống nửa chết lột da rút gân.
“Bẩm Vương gia, thuộc hạ tìm thấy vật này trong bụi cỏ.” Đang lúc này, một binh sĩ nhanh nhẹn bước tới, trong tay cầm một chiếc bình hoa rất nhỏ bằng sứ bọc trong một tấm khăn gấm. Không cần Độc Cô Tuyệt ra lệnh, những người này đã sớm biết phải làm gì tìm gì. Dưới tay Độc Cô Tuyệt, không hề có kẻ nào vô dụng.
Độc Cô Tuyệt vươn tay đón lấy cả bình lẫn khăn, rồi đưa lên mũi ngửi. Đúng là mùi Mạn Đà La. Thứ này vừa pha vào chỗ khác lập tức không màu không mùi, nhưng nếu ở trạng thái tinh thuần hoàn toàn, sẽ có một mùi hương rất nhẹ, nhẹ đến gần như không ngửi thấy được.
Hắn ta ngắm nghía thưởng thức chiếc bình sứ nhỏ trong tay rồi cười lạnh, phất tay áo một cái. Lập tức phía sau có người bưng đến một chiếc ghế bành lớn, Độc Cô Tuyệt nghênh ngang ngồi xuống tựa lưng vào ghế, lạnh lùng lên tiếng. “Các ngươi cũng biết tính bản vương rồi, cũng biết bản vương muốn hỏi điều gì. Bản vương rất hi vọng trong chốc lát có thể nghe thấy câu trả lời làm bản vương hài lòng.”
Dứt lời, cánh tay lại vung lên, lập tức đám binh sĩ vây chung quanh nhóm người thứ nhất lập tức dậm chân xoay người, chia ra làm hai. Một nửa trong số đó cầm đại côn trong tay, hung hăng đập mạnh lên đám cung nữ, nha hoàn, công công các loại, thậm chí cả mấy người cận thần cũng chẳng bỏ qua. Chỉ thoáng chốc cả sân vang dội tiếng kêu rên, nhưng không ai dám gào khóc lớn tiếng, vì biết nếu làm như thế, Độc Cô Tuyệt sẽ còn xuống tay ác độc hơn. Sự hung ác của Dực Vương vốn có tiếng rồi.
Không thèm nhìn đám người bị đánh này nữa, Độc Cô Tuyệt lại lừ lừ nhìn sang nhóm người thứ hai giờ đang run như cầy sấy lo sợ, nhàn nhạt lên tiếng. “Sau bọn chúng sẽ đến lượt các ngươi. Bản vương chỉ cho một cơ hội này mà thôi.”
Vừa dứt lời, đám người trong nhóm thứ hai ai nấy hoảng hốt, đám con cháu nhà quan này ai mà không biết tác phong của Độc Cô Tuyệt. Thế nên bao tiếng xì xào kêu gọi liền vang lên. “Có ai thấy bất kỳ hành động khác thường của kẻ nào, mau mau mà nói ra, bằng không cả đám sẽ bị đánh chết mất, mau lên chứ!”
“Mau mau, ai thấy có kẻ nào mờ ám…” Tiếng nói run rẩy hỗn loạn cứ thế truyền qua truyền lại.
Độc Cô Tuyệt thản nhiên ngồi trên ghế, mắt lại chăm chú ngắm nghía chiếc bình sứ trong tay, dáng vẻ hoàn toàn không hề sốt ruột, như thể đang nhàn nhã thưởng thức khung cảnh trước mặt một cách đầy hưởng thụ. Mà Độc Cô Hành ngồi phía sau trên cao cũng không nói lời nào, chỉ tập trung thưởng thức chén trà trong tay.
Vân Khinh đứng đó, nhìn thấy sau lưng một cung nữ nhanh chóng hiện lên màu đỏ ối, không khỏi hơi hơi nhíu mày. Cách làm này của Độc Cô Tuyệt, cô thừa hiểu vốn là để cho đám sứ giả kia chứng kiến. Tình cảnh này không thể không làm lớn chuyện, thật sự tìm kẻ hạ độc, thậm chí gọi cả những thuộc hạ chuyên môn dụng hình của hắn ta tới ra tay. Nên biết thủ đoạn của Độc Cô Tuyệt chưa bao giờ là nhẹ nhàng, đây cũng tính là tội liên đới mà.
Văng vẳng bên tai tiếng kêu rên và khóc lóc, khiến Vân Khinh không khỏi thở dài rồi bước tới, vừa cầm lấy chiếc bình sứ trong tay Độc Cô Tuyệt vừa nói. “Dừng tay đi, ta sẽ tìm cho ngươi.”
Độc Cô Tuyệt sửng sốt, rồi bỗng cong cong khóe môi lên thành một nụ cười bí hiểm. Rồi hắn khoát tay, tiếng côn đánh vào da thịt lập tức ngưng bặt.
Vân Khinh không nhìn mọi người, chỉ đưa chiếc bình sứ lên mũi Điêu nhi, để nó ngửi một hồi rồi lãnh đạm lên tiếng. “Khứu giác của động vật là bén nhạy nhất. Chỉ cần nó ngửi mùi trên chiếc bình này là sẽ có thể tìm ra chiếc bình của ai.” Dứt lời cô vuốt ve Điêu nhi rồi từ tốn quay sang nhìn mọi người trong sân.
Cả vườn lặng im không một tiếng động, cả trăm cả nghìn người đứng đó, mà tưởng chừng như một tiếng lá rơi cũng trở nên nghe rõ. Lời nói của Vân Khinh khiến kẻ cần lo lắng lập tức căng thẳng không thôi, kẻ không cần lo lắng lập tức nhẹ người. Bản lĩnh của Điêu nhi, bọn họ vừa rồi đều đã thấy, đương nhiên sẽ không có vấn đề.
Vèo… Điêu nhi đang được Vân Khinh vuốt ve, bỗng phóng ra như ánh chớp xẹt ngang trời, như sao băng lóe lên mà xông thẳng vào trong đám người kia. Lập tức ai nấy vội lùi lại, tránh đường để nơi đó lộ ra.
Đó là một cung nữ mặc váy màu hồng phấn, giờ gương mặt đã nửa đen nửa trắng, quỳ trên mặt đất. Còn Điêu nhi đang cắn thẳng vào cổ cô ta.
“Không phải ta.”
Vân Khinh nhìn thiếu nữ đang cố biện minh kia, rồi vẫy tay gọi Điêu nhi lại, thản nhiên trả lời. “Nếu không phải cô, cớ gì uống thuốc độc tự sát? Nên biết Điêu nhi của ta không phải chó, không ngửi thấy mùi gì mà chỉ quen thuộc với độc dược. Nếu không phải cô chột dạ uống thuốc độc định tử vô đối chứng[1], ta nào có cách nào tìm ra cô?”
Mũi của Điêu nhi chỉ ngửi thấy độc, không ngửi thấy mùi. Vừa xong Vân Khinh nhìn mọi người, chính là để kẻ hạ độc có thời gian uống thuốc độc tự sát. Phải biết rằng kẻ đã có thể ra tay như thế, tuyệt đối sẽ không mong sống sót sau chuyện này, nên chắc chắn đã ôm quyết tâm tự sát. Cô không sợ nàng ta uống thuốc độc, chỉ sợ nàng ta không uống.
Cô gái kia lập tức tái mét mặt mày, rồi bỗng lật tay định đập lên đỉnh đầu. Có điều chung quanh nàng ta đã sớm có mặt đám thị vệ dàn trận chờ sẵn, họ vừa ra tay, một chưởng tách bàn tay kia ra, rồi lại một chưởng khiến cô ta hôn mê bất tỉnh. Ai đó đồng thời kiểm tra sắc mặt nàng ta rồi cao giọng bẩm báo. “Bẩm Vương gia, là độc Mạn Đà La.”
“Xuất sắc, thật xuất sắc.” Chân tướng đã rõ ràng, Độc Cô Hành bỗng vỗ tay khen ngợi trong sự tĩnh lặng chung quanh, khiến mọi người còn lại vốn ngẩn ngơ chưa kịp phản ứng giật mình tỉnh táo lại.
Độc Cô Tuyệt nãy giờ vẫn chăm chú nhìn Vân Khinh, ý cười trên môi càng thêm sâu sắc, mà ánh mắt bỗng lóe lên hưng phấn như một kẻ đi săn nhìn thấy con mồi, nhưng chỉ trầm giọng lên tiếng. “Không tệ lắm, chưa khiến ta mất mặt!”
Vân Khinh không thèm để ý đến hắn, chỉ vừa vuốt Điêu nhi vừa lạnh nhạt nói. “Ta đi trước.” Dứt lời cô vừa ôm Điêu nhi, vừa thản nhiên như không bỏ đi trong ánh nhìn chăm chú của tất cả, chỉ để lại một bóng lưng thanh nhã, ung dung, tỏa sáng hơn người.
Mọi việc tiếp theo cũng được xử lý xong xuôi. Có được kẻ hạ độc trong tay là được, còn về việc sau lưng ai mới là người sai khiến, kể cả nàng ta có là cảm tử không sợ chết, chỉ cần còn sống rơi vào tay Độc Cô Tuyệt, chắc chắn có thể bắt nàng ta khai ra được, nên tất nhiên có thể ăn nói với sáu nước kia rồi.
Đồng thời, nếu trong sáu nước có kẻ nào muốn mượn đao giết người, sẽ càng giúp cho Độc Cô Tuyệt có được một cái cớ tốt. Xét cho cùng đình chiến bấy nhiêu năm, cũng đến lúc phải mài đao một chút rồi chứ. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết vẫn phải là do một nước khác gây ra.
Một lễ hội hoa Mẫu đơn tốt đẹp là thế, cuối cùng lại kết thúc đầy vội vã. Đám sứ giả các nước, rồi thì hoàng thân quốc thích quan to quý tộc trong triều làm gì còn có bụng dạ nào mà ngắm hoa.
Sau hội Bách hoa Mẫu đơn hỗn loạn kia, dân chúng bình dân khắp Khánh thành của Tần quốc dĩ nhiên ai nấy đều khen ngợi thủ đoạn cứng rắn của Dực Vương Độc Cô Tuyệt, binh sĩ nước Tần được huấn luyện nghiêm minh. Nhưng đồng thời cái tên Vân Khinh cũng được lan truyền khắp chốn, nhất là khi nghe tin ngự y của Tần quốc đến xử lý nốt độc tố còn lại trong người các vị công chúa quận chúa, người nào cũng thốt lên những từ ngữ ca ngợi cảm thán kinh ngạc đẹp đẽ và khó lòng tưởng tượng nổi, càng khiến cho nhân vật Vân Khinh càng trở nên nổi tiếng.
Thủ đoạn thần bí khó lường, khí chất kỳ ảo mà thanh nhã, sủng vật kỳ lạ đầy đáng sợ, trí tuệ mẫn tiệp đứng trên mọi người, đơn giản được truyền tai nhau thành một người trời, thế gian không tài nào có được, và cứ thế biến thành một tiên nữ với bóng hình mờ ảo, ngoài tầm tay với nhưng lại mang một tấm lòng nhân ái của người trần.
“Tiên nữ, hừ, cái dạng của ngươi ấy à.” Trong Dực Vương phủ, Độc Cô Tuyệt ngả người trên chiếc ghế dựa bằng trúc Tiêu Tương[1], nhìn Vân Khinh đang thản nhiên thong dong pha trà trước mặt, mỉa mai châm chọc lên tiếng.
Trong tay Vân Khinh là một chiếc ấm tử sa[2], rót vào hai chiếc chén nhỏ trên chiếc khay trà bằng gỗ đàn hương[3] vuông vắn thứ trà Long Tỉnh[4] thượng hạng. Chỉ thoáng chốc, một mùi thơm ngan ngát bay ra, ngào ngạt cả một phòng.
Vân Khinh buông chiếc ấm tử sa xuống, nhấc lên một chiếc chén phỉ thúy[5] nhỏ như chén uống rượu, rồi quay đầu nhìn Độc Cô Tuyệt. “Lời đồn đại làm sao tin được.”
Cô cũng nào có nghĩ tới mình chỉ là không vừa mắt nên ra tay cứu những người đó một chút, thế nào đó lại hóa thành cái gì mà tiên nữ xuống trần, thần tiên bị giáng xuống trần thế như vậy. Những lời đồn đại này càng lúc càng nói quá lên, cô chỉ là biết chút y thuật, lại thêm có Điêu nhi bên người, nên mới gặp may mà cứu chữa họ, thế mà truyền ra lại thành thế này. Có thể thấy lời đồn đại trên đời không cái nào là đáng tin cả.
Dĩ nhiên Vân Khinh đâu biết, đám con em quan lại, thiên kim tiểu thư hôm ấy có mặt, vì để người khác nghĩ là không phải họ chẳng có tài cán gì, mà do tình hình lúc đó quá cao siêu ngoài tầm kiểm soát, khiến thủ đoạn của họ vốn rất cao cũng không thể làm gì được, lại thêm việc cô ra tay lúc ấy, do đó cũng đành khen cô tâng lên tận mây xanh. Không phải vì cô quá lợi hại, mà vì bọn họ đã rất lợi hại, thế nên người ra tay xử lý như cô cũng chỉ có thể lợi hại hơn bọn họ mà thôi.
Thế nên, một truyền mười, mười truyền trăm, câu chuyện càng lúc càng trở nên kỳ ảo, mang màu sắc thần kỳ vô tận.
Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh cầm chén trà quay lại nói chuyện với hắn, mà trên khay trà kia cũng chỉ có hai chiếc chén, hẳn là cái này dành cho hắn đây. Thoáng chốc tâm trạng của hắn trở nên rất thoải mái, hắn ung dung nở một nụ cười đầy diễm lệ và mị hoặc gật đầu. “Biết sức mình có hạn tới đâu là được.” Vừa nói hắn vừa vươn tay ra, dáng vẻ đại lão gia ta đây hài lòng nhận chén trà cô dâng mời.
Vân Khinh cầm chén trà nói xong câu đó liền chuẩn bị xoay người qua chỗ khác, không hề nghĩ Độc Cô Tuyệt nói xong lại đưa tay ra tiếp chiếc chén. Cô thấy vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn Độc Cô Tuyệt đang mỉm cười đầy hài lòng thỏa mãn một cái, rồi thản nhiên quay đi. “Đây là của Điêu nhi.”
Mà đúng lúc đó, Điêu nhi vốn chạy ra ngoài chơi từ nãy, như thể ngửi thấy mùi trà do Vân Khinh pha thơm nức mũi kia, liền phóng vào nhanh như chớp. Thân hình nhỏ bé của nó nhào tới chỗ chén trà trong tay Vân Khinh, rồi vục đầu vào đó uống ừng ực nhanh nhẹn. Một chú chồn nhỏ lại uống trà, quả là sự lạ.
Vân Khinh thấy thế, vừa vuốt nhẹ Điêu nhi, vừa mỉm cười. “Uống chậm thôi, ta biết mi thích uống trà, không phải đã pha cho mi rồi đó sao?” Nói rồi, cô với tay cầm nốt chén trà còn lại lên.
Độc Cô Tuyệt ngồi cạnh, vẻ mặt vốn tươi cười đẹp đẽ tới mức yêu nghiệt, giờ đã nặng trịch như chìm xuống đáy bể. Bàn tay vươn ra cứng đờ trong không khí, từ từ nắm lại thành nắm đấm. Cả người hắn dần dần tỏa ra một làn sát khí lạnh lẽo sắc bén. Ấy vậy lại là cho Điêu nhi, không phải là cho hắn. Cả đời Độc Cô Tuyệt chưa từng chịu cảnh như thế này.
Sở Vân nãy giờ vẫn đứng sau lưng Độc Cô Tuyệt, lập tức nhanh chóng cúi gằm mặt xuống. Cả người anh ta run lên rất nhẹ, không dễ nhận ra, vẻ mặt vặn vẹo nhăn nhó để cố nén, còn nụ cười trên môi thì hầu như không kịp che giấu. Vân Khinh cô nương coi vậy mà lại dám không nể nang gì Vương gia nhà mình, chỉ cho Điêu nhi uống trà mà không cho ngài ấy uống. Vương gia nhà mình nào đã gặp phải tình trạng này bao giờ chứ, thể diện ư, mất sạch còn đâu…
“Của ta đâu?” Lời nói âm u rét lạnh như phát ra từ kẽ răng Độc Cô Tuyệt. Tiết trời tháng năm tháng sáu vốn đã bắt đầu hơi nóng nực, lúc này lại đâm ra trở nên lạnh lẽo vô cùng, thật là quỷ dị.
Vân Khinh vươn tay lấy chén trà còn lại lên, không thèm nhìn Độc Cô Tuyệt mà trả lời. “Ta chỉ có hai chiếc chén.” Dứt lời, một tay vung tay áo lên che, tay kia nâng chén trà lên định uống.
Độc Cô Tuyệt thấy vẻ thản nhiên đó của Vân Khinh, nét mặt không khỏi tức giận tới xanh mét mặt mày. Lời này của cô ả, khác gì bảo không có phần cho hắn. Dực Vương ơi là Dực Vương, quyền khuynh thiên hạ bấy nay, giờ này lại hoàn toàn bị coi chẳng ra gì cả, thật sự là đáng hận, đáng hận mà.
Hừ, Độc Cô Tuyệt hắn cũng không phải kẻ ăn thịt người. Giận dữ xong, cả thân hình Độc Cô Tuyệt chợt đứng phắt lên, nhanh tới mức còn chưa kịp nhìn thấy hắn ta cử động thì đã thấy người hắn đứng lên rồi thò tay quàng qua cổ Vân Khinh. Mà Vân Khinh vốn cách hắn quá gần, khinh công cũng không dùng được, lại thêm cũng không nghĩ đến Độc Cô Tuyệt sẽ ra tay. Thế nên ngụm nước trà vừa vào miệng chưa kịp nuốt xuống, thì cũng đã bị Độc Cô Tuyệt bắt nạt rồi.
Phẩy tay đánh rơi chiếc chén phỉ thúy xuống đất vỡ tan, Độc Cô Tuyệt cúi gương mặt giận dữ của mình xuống, hoàn toàn không suy nghĩ gì cả mà ngậm lấy luôn đôi môi của Vân Khinh mút mạnh. Lập tức ngụm trà trong miệng chưa kịp nuốt xuống của Vân Khinh được ‘chuyển chỗ’ qua miệng của hắn ta.
Trong mát, ngọt ngào, thơm dịu, lại mang theo cảm giác mềm mại. Trà ngon!
“Hừ!” Uống xong trà trong miệng Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt lạnh lùng hừ một tiếng rồi thỏa mãn đắc chí buông cô ra, lùi lại phía sau ngồi trở lại xuống ghế, vẻ mặt như cười như không nhìn cô đầy hả hê.
Vân Khinh chau mày, vươn tay cầm lấy ấm trà tử sa kia rồi nhìn Độc Cô Tuyệt tức tối. “Ngươi thích uống, vậy uống cả ấm này luôn đi.” Vừa dứt lời cô hất cổ tay một cái, cả ấm trà ném thẳng vào mặt Độc Cô Tuyệt.
Dáng vẻ hả hê của kẻ nào đó lập tức cứng đời. Hắn vung tay lên hất ấm trà ra đập vào bức tường bên cạnh, nhưng toàn bộ phần nước trà nóng hổi đã kịp văng tung tóe khắp nơi. Còn vẻ mặt của hắn thì khỏi phải nói, rúm ró lại vì giận dữ cực độ.