Hôm nay, thứ bảy.
Giản Úc đã lâu không đi tới phòng đàn, vì thế cậu tới đó đánh đàn một hồi lâu.
Căn phòng này ở lầu hai, vốn dĩ không phải là phòng để chơi đàn, nhưng Lục Chấp phân phó người làm thu thập ra, còn bố trí một phen, từ đây trở thành phòng đàn chuyên dụng của Giản Úc.
Cho dù Giản Úc có khả năng một tháng cũng không ghé tới đây được hai lần.
Căn phòng đàn to rộng sáng ngời, ánh sáng được lấy rất tốt.
Rèm cửa màu lam nhạt, ánh mặt trời xuyên thấu qua bức rèm mà tiến vào phòng, trong nhà tràn đầy ánh sáng màu xanh, phá lệ ấm áp hài hòa.
Giản Úc đoan chính mà ngồi trước cây đàn, tấu một khúc.
Lúc cậu đánh đàn, trạng thái cả người không giống như lúc bình thường, có nhiều thêm một chút khí chất tĩnh lặng, ánh sáng màu lam chiếu lên người cậu, vì cậu mà làm thành một vòng ánh sáng nhàn nhạt.
Cậu hơi nhấp môi, thần sắc nghiêm túc mà điềm đạm, ngón tay trắng nõn xinh đẹp như đang khiêu vũ trên từng phím đàn, cho người xem được hưởng thụ một bữa tiệc thị giác cực đại.
Cậu chỉ ngồi như vậy, cũng đủ để lấp đầy chỗ trống trong lòng một người.
Giản Úc đàn xong một khúc, mới phát hiện Lục Chấp không biết đã bước vào khi nào.
Lúc này, Lục Chấp khoanh tay trước ngực, dựa vào một bên tủ, đang mỉm cười nhìn cậu.
Giản Úc chớp mắt một cái, hỏi Lục Chấp: "Có phải tôi quấy rầy đến công việc của anh không?"
" Không có." Lục Chấp đứng thẳng thân thể, chậm rãi đi tới bên cạnh cậu, dựa vào trên cây đàn, sau đó cười khích lệ: "Đàn rất khá."
Giản Úc suy nghĩ một chút, nghiêng đầu hỏi Lục Chấp: "Chỉ có khen thưởng bằng miệng thôi sao?"
Mi mắt của cậu cong cong, lúc nhìn người ta, trong đôi mắt còn chứa đầy những ngôi sao nhỏ vụn.
Dưới tình huống như vậy, chỉ sợ không có bất luận một ai có thể cự tuyệt được cậu.
Lục Chấp đương nhiên cũng không ngoại lệ.
Đôi mắt đen của hắn quét nhìn bốn phía một vòng, sau đó vươn tay, lấy một tờ giấy ở bên cạnh qua.
Giản Úc chớp mắt, có chút nghi hoặc mà nhìn Lục Chấp, không biết hắn đây là muốn làm gì.
Chỉ thấy Lục Chấp lấy qua tờ giấy kia, sau đó gấp lên.
Thần thái của hắn trấn định tự nhiên, ngón tay thon dài trắng nõn, cho dù chỉ cầm một tờ giấy, đều làm cho người ta có một loại cảm giác thành thục.
Giản Úc nghiêng đầu, dùng một tay để chống, hết sức chăm chú mà nhìn động tác của Lục Chấp.
Sau đó một hồi, trong tay Lục Chấp liền xuất hiện một con hạc giấy.
Đôi mắt Giản Úc lập tức sáng ngời, ngồi ngay ngắn lại, vui vẻ mà nhìn con hạc giấy kia.
Lục Chấp nhìn đôi mắt đen to tròn của cậu, nhẹ giọng cười một cái: "Đưa tay đây."
Đôi mắt Giản Úc sáng lấp lánh, nhanh chóng vươn tay qua.
Sau đó giây tiếp theo, trong tay cậu liền nhiều thêm một con hạc giấy.
Giản Úc vui vẻ đầy mặt mà nhìn chằm chằm vào con hạc giấy kia.
Tay nghề của Lục Chấp thật tốt, gấp vô cùng xinh đẹp, có thể nói là sống động như thật.
Giản Úc nhìn chăm chú vào con hạc giấy kia một hồi lâu, sau đó mới vui vẻ mà ngẩng đầu nhìn Lục Chấp: "Lục tiên sinh, sao anh lại biết gấp hạc giấy vậy?"
Lục Chấp nhàn nhạt giải thích: "Lúc còn ở nhà trẻ, có học qua một lớp thủ công, là học được lúc ấy."
Giản Úc hơi mở to mắt.
Ấy, nhà trẻ sao?!
Học qua lớp thủ công hồi còn đi nhà trẻ, tới bây giờ mà Lục Chấp vẫn còn nhớ?
Giản Úc cũng đã từng gấp qua hạc giấy, nhưng thời gian lâu rồi, cậu đã quên mất những bước cụ thể cần phải làm, không nghĩ tới Lục Chấp lại có thể nhớ rõ tới bây giờ.
Giản Úc nhìn Lục Chấp, cảm thán tận đáy lòng nói: "Lục tiên sinh, trí nhớ của anh thật tốt quá đi!"
Lục Chấp nhìn Giản Úc mở to đôi mắt, đầy mặt đều là kinh ngạc cùng cảm thán mà nhìn chằm chằm hắn.
Hắn nhẫn nhịn, thật sự là không nhịn được nữa, sau đó hắn vươn tay ra, nhẹ nhàng mà nhéo mặt của Giản Úc một cái.
" A......"
Giản Úc đột nhiên không kịp phòng ngừa bị nhéo mặt, đôi mắt của cậu lại trừng lớn hơn nữa.
Lục Chấp vậy mà nhéo mặt của cậu?
Đây là thói hư học từ đâu?
Lục Chấp nhéo gương mặt của Giản Úc mấy cái, sau đó ngừng vài giây mới bỏ tay ra.
Làn da của Giản Úc thật tốt, gương mặt cũng bóng loáng mềm mại, làm người ta căn bản không nỡ buông tay.
Cuối cùng Giản Úc cũng được giải phóng.
Cậu lập tức che mặt, lùi về sau vài bước, vẻ mặt không dám tin mà nhìn Lục Chấp: "Sao anh lại nhéo mặt của tôi?"
Tâm tình của Lục Chấp thoạt nhìn rất tốt, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Sờ thật thích."
Giản Úc: "??"
Ngay sau đó Lục Chấp nói: "Có thể cân ký bán rồi."
Giản Úc: "....."
Cậu nhấp nhấp miệng, không vui.
Nếu cậu không cảm giác sai, Lục Chấp đây là đang mắng cậu là heo sao?
Nhéo cậu thì thôi, vậy mà còn mắng cậu?
Trên thế giới này không có ai quá đáng bằng Lục Chấp cả?
Giản Úc thở phì phì, nhưng biểu tình của Lục Chấp lại vô cùng vui sướng, hắn lẳng lặng mà nhìn vẻ mặt của Giản Úc, sau đó nói: "Đi thôi, nên xuống lầu uống thuốc bổ rồi."
Giản Úc hừ lạnh một tiếng, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lục Chấp vừa mới mắng cậu xong, nếu cậu mà ngoan ngoãn nghe lời hắn, vậy chẳng phải cũng quá mất mặt rồi sao?
Lúc này, Lục Chấp từ trong túi lấy ra một viên kẹo, cười nói với cậu: "Uống xong thuốc bổ, liền có kẹo ăn. Không phải cậu nói kẹo này ăn rất ngon sao? Chẳng qua nhà máy kia đã đóng cửa, tôi sai người mua lô kẹo cuối cùng về đấy."
Giản Úc nghe được lời này, nhìn viên kẹo trong tay của Lục Chấp, là một viên kẹo được gói trong một giấy gói màu đỏ.
Xác thật là loại kẹo này trên thị trường đã không còn nữa.
Trước đó cậu còn cảm thấy kỳ quái, sao không tìm được chỗ nào để mua, thì ra là do nhà máy đã muốn đóng cửa?
Vậy chẳng phải Lục Chấp đã phí một phen tâm tư rất lớn mới mua được một lô hàng cuối cùng này sao?
Giản Úc có chút ngơ ngẩn mà nhìn Lục Chấp.
Lúc này, Lục Chấp tới gần cậu, cầm tay của cậu qua, đem viên kẹo kia thả vào trong tay cậu, thấp giọng nói: " Kẹo cho cậu, đừng tức giận nữa, được không?"
Thanh âm của hắn trầm thấp êm tai, cố tình lại còn hạ thấp giọng, nghe lại càng dịu dàng hơn, mỗi một chữ nói ra đều chọc vào tâm khiến cho lòng người run rẩy.
Giản Úc cầm viên kẹo kia, khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Vốn dĩ cậu không thật sự tức giận, hiện tại biết được Lục Chấp đã tốn rất nhiều công sức mới mua được loại kẹo mà cậu thích, cho nên lại càng không có tức giận tí nào.
Lục Chấp nhìn sắc mặt của Giản Úc trở nên tốt hơn, hắn nhịn không được mà cười khẽ.
Nói cũng kỳ, trước kia hắn chưa bao giờ sẽ làm những hành động ấu trĩ như vậy, nhưng trước mặt Giản Úc, đột nhiên lại làm không biết mệt.
Giống như chọc Giản Úc tức giận, sau đó lại dỗ cậu, là một việc vô cùng vui vẻ.
Cuối cùng hai người cũng đi xuống lầu tới phòng bếp.
Lục Chấp đem thuốc bổ đã được nấu tốt, đổ vào một cái nồi, mở bếp, bắt đầu nấu thuốc cho nóng lên.
Giản Úc thì đứng một bên, ngoan ngoãn mà chờ uống thuốc.
Lục Chấp nhìn thoáng qua bộ dáng ngoan ngoãn của cậu, nghĩ tới kế hoạch của mình, vì thế hắn dựa vào trên bàn, làm bộ lơ đãng nói: "Ngày 25 tháng 10 là sinh nhật của cậu phải không?"
Giản Úc vốn dĩ đang nhìn chằm chằm vào nồi nấu thuốc, nghe vậy, ngước mắt lên nhìn về phía Lục Chấp: "Hả?"
Lục Chấp nhíu mày: "Ngay cả sinh nhật của mình cũng quên rồi sao?"
Giản Úc ngơ ngẩn một hồi, mới ý thức được cái gì, gật đầu một cái: "Đúng vậy, là sinh nhật của tôi."
Nói đúng ra, là sinh nhật của nguyên chủ, cho nên cậu mới nhất thời không có phản ứng được.
Chẳng qua nếu cậu đã xuyên đến thân thể này, vậy cũng có nghĩa là sinh nhật của cậu.
Giản Úc chớp mắt, có chút tò mò hỏi Lục Chấp: "Đột nhiên anh hỏi cái này làm gì?"
Sắc mặt Lục Chấp như thường nói: "Không có gì, chính là muốn chuẩn bị sinh nhật cho cậu."
Lời này của hắn cũng coi như là không phải nói dối, dù sao hắn thật sự sẽ chuẩn bị cho Giản Úc một bữa tiệc sinh nhật, chỉ là cùng lúc đó, thuận tiện thổ lộ mà thôi.
Giản Úc nghe Lục Chấp nói như vậy, cười một chút: "Cảm ơn anh, nhưng mà không cần phải phiền phức như vậy đâu."
Lục Chấp nhếch khỏe môi, nhìn Giản Úc thật sâu: "Không phiền phức."
Nói xong, hắn xác nhận lần nữa: "Đúng rồi, ngày đó cậu không cần phải đi học đúng không?"
Giản Úc suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không cần."
Hiện tại cậu đã là cuối học kỳ rồi, cơ bản cũng không có nhiều lớp học nữa, chỉ còn một ít chuyện linh tinh, không cần phải đến trường cũng có thể hoàn thành được.
Lục Chấp nghe được đáp án của Giản Úc, gật đầu nói: "Được, vậy ngày đó cậu nhớ sắp xếp thời gian rảnh cho tôi."
Giản Úc có hơi kinh ngạc.
Lục Chấp là muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cậu sao?
Cảm giác hình như là vậy.
Lúc này, thuốc đã được hâm nóng tốt.
Lục Chấp lấy một cái khăn lông, lót ấm, đem nước thuốc rót vào một cái chén sứ, sau đó cầm chén đưa cho Giản Úc: "Đây, uống thuốc đi."
Giản Úc hít sâu một hơi, nhận chén.
Tuy rằng thân thể của cậu rất yếu, dù có uống thuốc bổ cỡ nào cũng không có chút tác dụng, nhưng cậu lại không muốn phụ tâm ý của Lục Chấp, vẫn bưng chén thuốc lên, từng ngụm từng ngụm mà bắt đầu uống thuốc bổ.
Sau khi uống xong, mặt Giản Úc đều nhăn thành một cục, nhịn không được, quay đầu qua một bên ho vài cái.
Lục Chấp vội vàng duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cho cậu: "Sặc rồi sao?"
Giản Úc hơi nhíu mày, lắc lắc đầu.
Cậu không phải bị sặc, mà chỉ đơn thuần là càng ngày càng yếu, ngay cả uống thuốc, đều sẽ ho nửa ngày mà thôi.
Thật vất vả mới ngừng ho được, Giản Úc lấy viên kẹo mà Lục Chấp vừa nãy đã cho cậu, xé rách vỏ, sau đó bỏ kẹo vào miệng.
Rất ngọt, cũng có hơi chua.
Lông mi Giản Úc nhẹ nhàng rung động, miệng ngậm viên kẹo, cẩn thận mà cảm thụ hương vị của nó.
Cậu lo lắng một ngày nào đó, vị giác của cậu cũng sẽ chậm rãi biến mất.
Giống như thị lực của cậu vậy.
Cậu hiện tại càng ngày càng không thấy rõ thứ gì nữa, dù chỉ là đồ vật cách 10m, cậu cũng chỉ thấy được mơ mơ hồ hồ, chỉ có thể phán đoán đại khái đó là cái gì.
Vì phòng ngừa Lục Chấp phát giác ra được thị lực của cậu yếu đi, ngày thường cậu ở chung với Lục Chấp, đều tận lực không nhìn những cảnh vật ở xa.
Cậu lo lắng sẽ xuất hiện sai lầm giống như lần cậu nhận nhầm Trần Hoài thành Tần Diễn.
Cậu bây giờ mang cái mắt kính này, căn bản không có tác dụng gì, chỉ là một loại ngụy trang mà thôi.
Buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp mà chiếu rọi xuống mặt đất.
Lục Chấp dò hỏi Giản Úc: "Thời tiết thật tốt, có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Giản Úc chớp chớp mắt: "Chiều nay anh không bận sao?"
Lục Chấp gật đầu: "Không bận."
Trên thực tế, hắn vẫn còn một ít công việc cần phải xử lý, nhưng hắn tình nguyện buổi tối một mình tăng ca xử lý những việc đó.
Thời tiết tốt như thế này, hắn chỉ nghĩ muốn cùng Giản Úc ở bên nhau mà thôi.
Giản Úc đối với đề nghị này của Lục Chấp, thật sự có chút động tâm.
Từ khi thân thể của cậu càng ngày càng yếu, cậu rất ít khi ra cửa, ngay cả đi lại bình thường cũng đều rất ít.
Hôm nay có Lục Chấp cùng đi, cậu cũng muốn đi thưởng thức cảnh vật bên đường một chút.
Nói không chừng ngày nào đó, mắt của cậu hoàn toàn mù hẳn, cái gì cũng không nhìn thấy được.
Sau khi quyết định xong chuyện này, hai người đổi giày đi ra cửa.
Giản Úc mang một đôi dép nhung, rất dễ để thay đổi, nhưng ngay lúc cậu chuẩn bị thay giày, đột nhiên một trận choáng váng đầu ập tới, trước mắt cậu tối sầm, thiếu chút nữa là té ngã.
Lục Chấp tay mắt lanh lẹ, vừa thấy không đúng, đã một phen đỡ được cậu: "Làm sao vậy?"
Khuôn mặt của hắn tràn đầy lo lắng.
Giản Úc một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể duỗi tay qua, nắm lấy quần áo của Lục Chấp, giống như chỉ có như vậy mới có thể ổn định được thân thể của mình.
Trước mắt của cậu một mảnh tối tăm mờ mịt, giống như bị tụt huyết áp vậy, cả người không có sức lực, còn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Chẳng qua cậu biết đây không phải là tụt huyết áp, mà là điểm sinh mệnh của cậu đang trôi về cuối, các cơ năng trong thân thể đều đang sụp đổ.
Cậu cứ như vậy dựa vào trên người Lục Chấp, nhíu chặt mày, chờ cho cơn chóng mặt trôi qua.
Lục Chấp gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu, thần sắc ngưng trọng.
Từ góc độ này của hắn, có thể thấy được lông mi nhỏ dài của Giản Úc đang nhẹ nhàng rung động, đôi mắt ẩm ướt, cùng với một đôi môi trắng bệch.
Thoạt nhìn Giản Úc vô cùng suy yếu, giống như giây tiếp theo liền sẽ biến mất không thấy nữa.
Lục Chấp nhìn Giản Úc nắm lấy quần áo của hắn, tâm cũng gắt gao bị nắm chặt theo.
Ngón tay của Giản Úc tinh tế, trắng trắng, thoạt nhìn đang rất dùng sức, nhưng trên thực tế cũng không có bao nhiêu khí lực, như một con bướm đậu trên quần áo của hắn, cơ hồ không thể cảm thụ được tồn tại của nó.
Trong lòng Lục Chấp vô cùng nặng nề, thấp giọng hỏi Giản Úc: "Nơi nào không thoải mái rồi? Chúng ta lập tức đi bệnh viện."
Lúc này, Giản Úc cuối cùng cũng đỡ hơn được một chút, cậu chậm rãi từ trong lồng ngực của Lục Chấp đứng thẳng dậy, sau đó lắc đầu, nói: "Tôi không có việc gì, cũng chỉ là tụt huyết áp mà thôi."
Lục Chấp gắt gao mà nhìn chằm chằm cậu: "Tụt huyết áp?"
Hiện tại là buổi chiều, Giản Úc cũng đã ăn qua cơm trưa rồi, sao lại tụt huyết áp?
Giản Úc miễn cưỡng cười, gương mặt tái nhợt có thêm chút thần thái: "Đúng vậy, chỉ là tụt huyết áp mà thôi."
Nói xong, cậu lo lắng Lục Chấp không tin, còn bổ sung thêm: "Tôi thật sự không có chuyện gì. Không phải anh đã mang tôi đi làm kiểm tra rất nhiều lần rồi sao? Bác sĩ đều nói không có việc gì."
Lục Chấp vẫn nhăn mày rất chặt.
Này chính xác là mấu chốt của vấn đề.
Hắn không phải không nhận thấy được thân thể của Giản Úc đang suy yếu, nhưng cho dù thông qua kiểm tra Trung y, hay là Tây y, đều không kiểm tra ra được thân thể của Giản Úc rốt cuộc có vấn đề gì.
Này dẫn tới việc Lục Chấp chỉ có thể cho Giản Úc uống thêm nhiều thuốc bổ hơn, cùng với giám sát việc nghỉ ngơi cùng ăn uống hằng ngày của cậu.
Trừ cái này ra, giống như hắn cũng không thể làm được cái gì nữa.
Từ lúc sinh ra tới nay, đây là lần đầu tiên Lục Chấp sinh ra cảm giác vô lực như vậy.
Chẳng qua rất nhanh hắn đã cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh lại, sau đó nói với Giản Úc: "Về sau mỗi tháng tôi sẽ mang cậu đi kiểm tra thân thể một lần."
Giản Úc nghe được lời này của Lục Chấp, có chút suy yếu mà cười với hắn, cũng không nói gì.
Lục Chấp hình như đã quên mất, bọn họ chỉ còn hơn một tháng nữa, là kết thúc hợp đồng rồi.
Hơn nữa, dù không có kết thúc hợp đồng, thì dù có làm kiểm tra bao nhiêu lần đi nữa, đều cũng chỉ là vô dụng mà thôi.
Giản Úc cũng không phản bác lại lời nói của Lục Chấp, mà là nói sang chuyện khác: "Lục tiên sinh, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, tôi đã khá hơn nhiều rồi."
Lục Chấp nhìn cậu thật sâu: "Nếu không tôi mang cậu lên lầu nghỉ ngơi đi, ngày khác lại đi dạo thế nào?"
Giản Úc ra vẻ thúc giục nói: "Đừng nha, tôi đều đã chuẩn bị xong rồi."
Nếu hiện tại cậu không đi dạo nhiều một chút, chỉ sợ về sau cũng không còn cơ hội nữa.
Thấy Giản Úc một lòng muốn đi, Lục Chấp cuối cùng cũng không bỏ được từ chối cậu.
Giản Úc thấy Lục Chấp đáp ứng rồi, cậu liền vui vẻ hơn, đang định tiếp tục đổi giày.
Không nghĩ tới lúc này, Lục Chấp lại nửa quỳ xuống, bắt đầu thay giày cho cậu.
Giản Úc cả kinh, theo bản năng mà lùi về sau một bước, đôi mắt cũng mở cực lớn: "Lục tiên sinh?"
" Đừng nhúc nhích."
Thanh âm Lục Chấp kiên định, nhưng động tác lại phá lệ nhẹ nhàng.
Hắn nâng một chân của Giản Úc lên, giúp cậu cởi dép ra.
Chân của Giản Úc thật xinh đẹp, trắng nõn bóng loáng, nhẹ nhàng là có thể nắm ở trong tay.
Móng chân của cậu giống như vỏ sò, có chút phấn hồng.
Lục Chấp động tác nhẹ nhàng, đầu tiên là mang vớ màu xám vào cho cậu, sau đó là mang giày thể thao màu trắng, cuối cùng còn buộc chặt dây giày cho cậu.
Toàn bộ quá trình Giản Úc đều ngơ ngác, có chút phản ứng không kịp.
Lục Chấp tự mình mang giày cho cậu, cảnh tượng này cũng quá mức chấn động rồi.
Trước đó, cậu còn chưa từng dám nghĩ tới, vậy mà hiện tại lại trở thành sự thật.
Vì sao Lục Chấp lại đối tốt với cậu như vậy?
Điều này khiến cho cậu cảm thấy thật sự rất đau khổ.
Bởi vì cậu nhất định sẽ phải cô phụ tấm lòng này của hắn, nhất định sẽ cô phụ Lục Chấp.
Trong lúc Giản Úc đang ngây ngốc, lúc này, thanh âm trầm thấp của Lục Chấp vang lên: "Chân bên kia."
Giản Úc thong thả mà nâng một chân khác lên.
Lục Chấp tiếp tục lặp lại các bước vừa rồi.
Có một người làm đi cắt tỉa chậu hoa trong phòng khách, đang định đi tới phòng bếp để rửa tay, lúc sắp đi ngang qua cửa lớn, cô đột nhiên dừng bước, sau đó lén lút lui về phòng khách.
Cô có chút không dám tin mà nhìn về phía cửa lớn, thật lâu sau cũng không thể phục hồi lại tinh thần.
Lúc này, ánh mặt trời dịu êm chiếu xuống trên người Giản Úc cùng Lục Chấp.
Giản Úc một tay chống tủ giày, ngoan ngoãn mà đứng ở đó.
Còn Lục Chấp lại nửa quỳ, rũ mắt, tinh tế mà thay giày cho cậu, biểu tình chuyên chú như vậy, không khác gì đang xử lý một phần văn kiện.
Rõ ràng hai người cũng chưa nói gì, nhưng một màn này lại thắng cả thiên ngôn vạn ngữ.
Người làm nhìn cửa lớn, trên mặt tràn đầy cảm khái.
Cô tới biệt thự này cũng được một thời gian khá dài rồi, đây vẫn là lần đầu tiên thấy Lục tiên sinh của bọn họ làm ra hành vi đặc biệt không phù hợp với hình tượng của ngài ấy như vậy.
Ở trong ấn tượng của cô, Lục tiên sinh vĩnh viễn là một bộ dạng người sống chớ lại gần, trầm mặc ít nói, không biết từ khi nào, Lục tiên sinh nhà bọn họ cũng đã thay đổi rồi, vậy mà có thể thay giày cho người khác như vậy?
Chẳng qua, nói Lục tiên sinh nhà bọn họ thay đổi thành một bộ dáng khác, không bằng nói, Lục tiên sinh nhà bọn họ chỉ có ở trước mặt Giản tiên sinh, mới có thể trở nên đặc biệt như vậy.
Người làm cuối cùng cũng hiểu.
Đây có lẽ chính là bộ dáng tốt đẹp nhất của tình yêu đi.
Lục Chấp thay giày cho Giản Úc xong, lại nhanh chóng thay cho chính mình, sau đó nói với Giản Úc: "Đi thôi."
Giản Úc gật đầu một cái: "Vâng."
Hai người đi cũng không tính nhanh, vốn dĩ cũng chỉ là tùy ý ra cửa đi dạo, nên cũng không có mục đích cố định nào.
Chẳng qua, sau khi bọn họ ra khỏi khu biệt thự, thời tiết lại đột nhiên trở nên âm u hơn.
Một trận gió lạnh thổi qua.
Giản Úc che miệng lại, ho khan hai tiếng.
Cậu không biết thời tiết sẽ thay đổi như vậy, lúc ra cửa chỉ mặc một cái áo trắng hoodie cùng với quần jean.
Lục Chấp thấy thế, không chút do dự liền bỏ áo khoác tây trang của mình, khoác lên người cậu.
Giản Úc chỉ cảm thấy trên người ấm áp, cậu nghiêng đầu qua, liền thấy trên người của mình đã nhiều thêm một áo khoác tây trang màu đen.
Cậu vội vàng nhìn về phía Lục Chấp: "Lục tiên sinh, vậy anh phải làm sao bây giờ?"
Lục Chấp cởi bỏ áo khoác tây trang, bên trong cũng chỉ còn lại một cái áo sơ mi trắng.
Nhưng mà hắn lại nói: "Tôi không lạnh."
Giản Úc tính đem áo khoác trả lại cho Lục Chấp.
Lục Chấp lại ngăn cản động tác của cậu: "Đi thôi, đi dạo phố."
Như vậy, Giản Úc cũng chỉ có thể tiếp tục khoác áo của Lục Chấp.
Nhưng mà không thể không nói, thêm một cái áo khoác, lập tức cậu liền không thấy lạnh nữa, cả người đều tràn đầy ấm áp.
Hai người một đường đi tới, thường thường cũng sẽ dừng bước chân, thưởng thức một ít cảnh sắc bên đường.
Lúc này, Giản Úc thấy được một chỗ bán kẹo hồ lô.
Cậu nghĩ tới cái gì, nghiêng đầu nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, chúng ta đi mua kẹo hồ lô ăn đi. Anh còn nhớ không? Trước kia có một lần, tôi không mang tiền, cuối cùng là anh trả tiền, tôi còn thiếu anh một cây kẹo hồ lô đó."
Đó là việc của mấy tháng trước, khi hai người vừa mới quen biết nhau.
Chẳng qua bây giờ nhớ tới, lại giống như vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy, rõ ràng như vậy.
Lục Chấp cũng nhớ tới sự việc kia, nhíu mày, chọc Giản Úc: "Rốt cuộc cũng muốn trả tiền cho tôi rồi sao?"
Giản Úc cười mi mắt cong cong: "Đúng vậy, tôi nói được làm được."
Lục Chấp nói tiếp: "Vậy cậu đáp ứng tôi, đem thân thể dưỡng thật tốt nhé."
Giản Úc nhấp môi, không nói.
Chỉ có duy nhất chuyện này, cậu không thể đáp ứng Lục Chấp được.
Bởi vì cậu căn bản không làm được.
Lúc này, Lục Chấp nhìn cậu thật sâu: "Làm sao vậy?"
Hắn nhận ra cảm xúc của Giản Úc hình như có chút không thích hợp.
Giản Úc cười khẽ: "Trước đừng nói chuyện này, chúng ta đi mua kẹo hồ lô đi."
Lục Chấp thấy Giản Úc không muốn nói đến vấn đề thân thể, cũng chỉ có thể tạm thời đem nghi hoặc để ở trong lòng, cùng Giản Úc đi mua kẹo hồ lô.
Giản Úc mua hai cây kẹo hồ lô, sau đó cười đem một cây trong đó đưa cho Lục Chấp: "Đây, Lục tiên sinh."
Lục Chấp nhíu mày: "Tôi cần phải ăn sao?"
Giản Úc gật đầu, thúc giục nói: "Đương nhiên rồi, lần trước anh cũng chưa ăn, lần này ăn thử xem."
Vốn dĩ Giản Úc cũng không ôm hy vọng quá lớn, dù sao cũng vì thời thơ ấu của Lục Chấp, có lẽ hắn sẽ không bao giờ chạm vào kẹo hồ lô.
Kết quả ngoài dự đoán của cậu, Lục Chấp đưa tay, nhận lấy cây kẹo hồ lô kia.
Giản Úc đầu tiên là kinh ngạc, sau đó cười nói: "Ăn thử xem."
Lục Chấp cầm cây kẹo hồ lô, thong thả ung dung mà cắn một cái.
Hắn không còn để ý chuyện lúc nhỏ nữa, bởi vì hiện tại Giản Úc đang ở bên cạnh hắn.
Cái gì hắn cũng có thể không cần, chỉ cần có Giản Úc là được.
Giản Úc thấy Lục Chấp cuối cùng cũng ăn kẹo hồ lô, đôi mắt lập tức phát sáng hỏi: "Thế nào, có phải rất ngọt hay không?"
Lục Chấp mắt cũng không chớp mà nhìn Giản Úc, trả lời: "Ừ, rất ngọt."
Chẳng qua không phải kẹo hồ lô ngọt, mà là người trước mắt này rất ngọt.
Ngày này.
Bọn họ đi dạo rất nhiều nơi.
Bọn họ ngồi ở bậc thang, xem nghệ sĩ đường phố biểu diễn. Xung quanh có rất nhiều cặp đôi tình nhân thân mật, bọn họ ngồi ở giữa, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác, đều cùng những cặp tình nhân giống nhau như đúc.
Bọn họ đi tới phố ăn vặt, nhấm nháp những mỹ thực đặc sắc, dưới sự chỉ dẫn của Giản Úc, Lục Chấp nếm thử rất nhiều món ăn vặt mà hắn chưa bao giờ ăn qua.
Bọn họ đi vườn bách thú, xem đủ các loại động vật. Giản Úc liên tiếp chục rất nhiều bức hình của các động vật.
Cậu không biết chính là, khi cậu chụp hình những con vật đó, Lục Chấp cũng đang chụp hình cậu.
.........
Cuối cùng bọn họ cùng nhau đứng ở đài tháp cao, quan sát toàn bộ thành thị về đêm.
Đứng ở chỗ này, giống như cách gần bầu trời thêm một ít, trời đầy sao, đẹp không sao tả xiết.
Ánh trăng mát lạnh chiếu xuống, gió nhẹ thổi phiêu phiêu.
Đôi mắt Giản Úc như chứa đầy sao trời, cậu ghé vào lan can, nghiêng đầu cười với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh nói xem kiếp sau chúng ta có thể gặp lại được nhau nữa hay không?"
Đời này đã định là có duyên không phận, cậu chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không dám hy vọng xa vời.
Cậu có tư tâm, trước tiên muốn đặt trước kiếp sau của Lục Chấp.
Bởi vì bỏ lỡ Lục Chấp, thật sự là một việc khiến cho người ta cảm thấy tiếc nuối.
Giản Úc rõ ràng đang cười, nhưng thần sắc dường như lại mang theo chút bi thương.
Trong lòng Lục Chấp căng thẳng, bước lại gần cậu một bước, cầm tay của cậu: "Kiếp sau quá xa xôi, em có thể đem kiếp này của mình giao cho tôi được không?"
Trước mắt Giản Úc dần dần ngập tràn hơi nước.
Cậu không nói chuyện nữa, mà nhào vào trong lòng của Lục Chấp, gắt gao mà ôm chặt hắn.
Gió đêm từ từ thổi qua, tựa như tấu lên một khúc bi ca.