Giản Úc sau khi được Lục Chấp bảo đảm, liền lên lầu đi ngủ.
Cậu đi vào phòng vệ sinh, vừa rửa mặt, vừa suy nghĩ.
Trong nguyên tác tiểu thuyết, sau khi bạch nguyệt quang về nước, đã gây ra rất nhiều đả kích đối với nguyên chủ. Vốn dĩ thân thể của nguyên chủ đã ốm yếu, gặp phải cốt truyện ngược tâm như vậy, tình huống thân thể lại càng ngày càng sa sút.
Giản Úc chậm rì rì mà đánh răng, lại suy nghĩ tiếp.
Cũng không biết cụ thể bạch nguyệt quang đã tiến hành những việc đả kích nào đối với nguyên chủ, nghĩ tới thì, chắc là những điều như hắn với Lục Chấp mới là chân ái, còn nguyên chủ chỉ là thế thân linh tinh, hơn nữa còn có nhóm người Lục Nghiên Tuyết ở giữa làm khó dễ.
Nguyên chủ tính cách vốn dĩ đã âm trầm, cảm xúc lại không ổn định, nhìn như vững chắc, kỳ thật chỉ là ngoài mạnh trong yếu.
Kể từ đó, nguyên chủ bị ngược thân, lại bị ngược tâm, sau đó còn bị bệnh nan y hành hạ, buồn bực mà qua đời.
Giản Úc dùng ly hứng nước, súc miệng, sau đó đem bàn chải đánh răng bỏ vào ly rồi thả lại chỗ cũ.
Chẳng qua, tính tình của cậu không giống nguyên chủ.
Cậu chỉ muốn nằm một chỗ, mỗi ngày đều nghĩ làm sao để càng vui vẻ hơn,nên sẽ không có lý do gì có thể khiến cậu bị người khác đả kích đến.
Dù cho bạch nguyệt quang có đến trước mặt cậu, nói một vạn lần chuyện xưa ân ái của hắn và Lục Chấp, cậu cũng sẽ không dao động chút nào, thậm chí còn muốn mua hai gói hạt dưa để ngồi nghe chuyện xưa.
Kể từ đó, tất nhiên là không tồn tại cái gì ngược hay không ngược rồi, cậu đều không thèm để ý, còn ngược cái gì nữa?
Cậu chỉ muốn an an ổn ổn vượt qua hết thời gian hiệp nghị còn lại thôi, sau đó cầm tiền chạy trốn là được.
Mỗi lần Giản Úc nghĩ đến tiền, liền nhịn không được mà vui vẻ.
Cậu mỹ tư tư mà lên giường, sau đó mỉm cười mà đi ngủ.
Lúc này, thư phòng.
Lục Chấp còn chưa có nghỉ ngơi.
Hắn mở ra ngăn kéo bên trái của bàn làm việc, từ bên trong đó lấy ra một phần văn kiện.
Đây là hiệp nghị kết hôn của hắn và Giản Úc.
Trên đó đều là điều khoản, có tận ba mươi mấy điều.
Cái này, là trước đó Lục Chấp phân phó Trần Hoài làm ra.
Hắn từ trước tới nay là một người cực kỳ nghiêm túc, cho dù là trong công tác, hay là trong sinh hoạt.
Trước nay hắn không nghĩ tới mình sẽ cũng một người khác thích nhau, sau đó cùng nhau đi vào hôn nhân.
Bởi vậy, khi người Lục gia nhiều lần thăm dò muốn nhét người đến bên cạnh hắn, hắn liền trực tiếp đi tìm một người làm hiệp nghị kết hôn.
Chỗ tốt của hiệp nghị kết hôn chính là, hai bên không có bất kỳ liên quan tình cảm nào, từ đầu tới cuối đều chỉ là một cuộc giao dịch, sau khi xong việc, hai người đều có thể vui vẻ mà tách ra.
Đối với Lục Chấp trước kia mà nói, hôn nhân cùng với công việc đều không có gì khác nhau, chỉ cần lên kế hoạch, sau đó thực hiện là được.
Nhưng mà hiện tại......
Ngón tay thon dài của Lục Chấp cầm phần hiệp nghị kết hôn, nghĩ tới cảnh tượng vừa nãy của hắn và Giản Úc nói chuyện dưới lầu.
Giản Úc nói không muốn rời đi.
Lúc nói những lời này, cậu vừa chuyên chú lại chờ mong, ánh đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống, trong đôi mắt xinh đẹp của cậu phảng phất như rải đầy vụn kim cương, sáng ngời như vậy, tươi đẹp như vậy.
Lục Chấp nắm chặt bản hiệp nghị trong tay, ánh mắt thâm trầm.
Có lẽ, hắn thực sự nên suy nghĩ một chút về tương lai của hắn cùng Giản Úc.
Chờ sau khi hiệp nghị kết thúc, bọn họ nên làm gì tiếp theo?
Lục Chấp hơi nghĩ một chút, nếu sau khi hiệp nghị kết thúc, Giản Úc liền rời khỏi căn biệt thự này.
Chỉ là giả thiết như vậy thôi, trái tim của hắn đã thắt chặt lại.
Nếu biệt thự không còn Giản Úc, thì sẽ thành cái dạng gì?
Trước khi Giản Úc tới đây, biệt thự vẫn luôn quạnh quẽ, không có không khí vui vẻ, nhưng mà Lục Chấp vẫn sống như vậy, cũng không cảm thấy có gì không ổn, từ nhỏ đến lớn, hắn đã sớm thích ứng cái sinh hoạt như vậy rồi.
Nhưng mà, Giản Úc tới đây gần nửa năm, không chỉ toàn bộ biệt thự này thay đổi hoàn toàn không giống trước đây, mà ngay cả tâm thái của Lục Chấp, hình như cũng đã thay đổi theo, vậy mà hắn lại cảm thấy, biệt thự nên nhiều tiếng nói cười, nên ấm áp sáng ngời.
Sau một lúc lâu, Lục Chấp đem hiệp nghị kết hôn thả lại trong ngăn tủ lần nữa.
Hắn quyết định sẽ cẩn thận xem xét mối quan hệ của hắn và Giản Úc, sau đó làm ra quyết định cuối cùng, nói cách khác, sau khi hiệp nghị kết thúc, hắn cùng Giản Úc có muốn luôn sống với nhau như vậy hay không.
-
Mấy ngày kế tiếp, Giản Úc đã hoàn thành xong hai môn thi cuối cùng của kỳ thi cuối kỳ,
Rốt cuộc được giải phóng rồi!
Cậu mang theo cặp sách, tâm tình vui sướng mà đi ra từ trường thi, trên mặt không tự giác mà mang theo ý cười, muốn thu liễm một chút cũng đều không có cách nào.
Những sinh viên khác sau khi trải qua một kỳ thi lớn đều có cùng một loại cảm thụ, ngày thường không nỗ lực, trước kỳ thi một tháng lại điên cuồng ôn tập, thậm chí có người trước kỳ thi còn phải điên cuồng ôn tập cả đêm. Mặc kệ thế nào, chỉ cần thi xong, đó chính là hoàn toàn được thả lỏng, thể xác và tinh thần đều tràn đầy vui sướng.
Đương nhiên, trừ khi thi không đạt được tiêu chuẩn, còn cần phải thi lại.
Giản Úc đối với lần thi này của chính mình vẫn rất có tự tin, trong khoảng thời gian này, cậu ôn tập rất nghiêm túc, tóm lại sẽ không bị rớt môn được.
Cho dù là môn toán học khiến người khác đau đầu, nhưng cũng may có Lục Chấp, sinh viên trường đại học top đầu cả nước giúp cậu bổ túc, cậu muốn thi rớt môn này cũng khó.
Nghĩ đến đây, Giản Úc cẩn thận mà cân nhắc một chút về chuyện Lục Chấp đã dạy học cho cậu.
Từ lần cậu xin nghỉ một tuần do bị bệnh cảm, sau đó Lục Chấp vẫn luôn bổ túc môn thống kê cho cậu một tuần, thời gian tiếp theo, Lục Chấp hình như có chút nghiện việc dạy học cho cậu.
Một khi có thời gian nhàn rỗi, Lục Chấp sẽ lôi kéo cậu, bố trí cho cậu vài đề, bảo cậu giải xong thì hắn sẽ giảng cho cậu.
Giản Úc hoài nghi, Lục Chấp có phải đang mượn phương thức này, để cười nhạo chỉ số thông minh của cậu hay không.
Dù sao ở trong trung tâm thương mại lần trước, Lục Chấp còn nói muốn mua sữa bò cho cậu để tăng chỉ số thông minh.
Tuy rằng bình sữa bò cuối cùng đúng thật là bị Giản Úc uống hết.......
Giản Úc nhấp miệng.
Nói chung là, có phải cậu trong lúc vô tình đã rơi vào bẫy rập của Lục Chấp hay không?
Đang lúc cậu nghĩ đông nghĩ tây, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng còi xe.
Giản Úc nhìn theo tiếng, lúc này mới phát hiện mình vậy mà bất tri bất giác đi tới cổng trường rồi.
Mà lúc này, một chiếc xe Bentley màu đen đang ngừng ở nơi đó, cửa sổ xe ở ghế lái hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Lục Chấp.
Giản Úc kinh ngạc chớp mắt, đi qua, thanh âm mềm mại nói: "Lục tiên sinh, sao anh lại tới đây?"
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Lên xe trước đi."
" Vâng."
Giản Úc vòng qua bên kia, lên ghế phụ, chờ ngồi ổn vào vị trí, cậu đem cặp sách bỏ xuống, đặt ở trên đầu gối.
Lục Chấp nhìn thoáng qua bộ dạng ngoan ngoan ngoãn ngoãn của cậu, nhếch khóe môi một chút, sau đó khởi động xe: " Chúc mừng thi xong nhé."
Giản Úc mi mắt cong cong: "Cảm ơn Lục tiên sinh."
Lục Chấp giải thích ý đồ lần này đến: "Chuyện của tập đoàn cũng đã xử lý không sai biệt lắm, kế tiếp có mấy ngày nhàn rỗi, tôi mang cậu đi tới nơi khác để kiểm tra thân thể."
Trong khoảng thời gian này hắn thường xuyên tăng ca, chính là muốn đem một ít việc quan trong xử lý tốt, sau đó mới có thể lấy ra chút thời gian, đưa Giản Úc đi tới nơi khác.
Giản Úc hơi mở to mắt: "Bây giờ chúng ta xuất phát luôn sao?"
Lục Chấp gật đầu: "Lâm Bác Vũ đã liên hệ cho thầy của hắn rồi, chiều nay chúng ta ngồi máy bay đi qua."
Giản Úc biết chuyện này đã là ván đã đóng thuyền, cậu cũng không có khả năng lại ngăn cản nữa, vì thế gật đầu nói: "Được."
Lục Chấp vừa khống chế tay lái, vừa nói: "Đúng rồi, vừa nãy cậu từ trong trường học đi ra, đang suy nghĩ cái gì?"
Giản Úc: "!!"
Cậu chớp chớp mắt, hỏi Lục Chấp: "Làm sao anh biết tôi đang có việc suy nghĩ?"
Lục Chấp cười khẽ một tiếng: "Bởi vì ngay lúc đó biểu tình của cậu rất là thâm sâu."
Giản Úc hỏi dò: "Biểu tình lúc ấy của tôi như thế nào?"
Lục Chấp suy nghĩ một chút nói: "Giống như một con cá nóc đang tức giận vậy."
Đầy mặt tức giận, còn không vui mà nhíu mày, nhưng ngoài ý muốn thật ra có chút...... đáng yêu.
Giản Úc: "....."
Anh mới là cá nóc đó!
Lục Chấp thấy Giản Úc không nói gì, liếc nhìn cậu một cái, sau đó lại thu hồi ánh mắt: "Làm sao vậy?"
Giản Úc hừ nói: "Không có gì."
Lục Chấp hình như có chút không tin: "Thật sự không có?"
Giản Úc nhẫn nhịn, cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi ra miệng: " Nói tới, anh động một chút liền bắt tôi phải học bổ túc môn thống kê, có phải là lo lắng chỉ số thông minh của tôi không đủ, thi không đạt chuẩn hay không?"
Độ cung khóe miệng của Lục Chấp cong lên rõ ràng, chẳng sợ Giản Úc chỉ nhìn sườn mặt của hắn, cũng có thể biết được người này đang rất vui vẻ.
Giản Úc không vui mà nhấp nhấp miệng.
Làm gì mà vui vẻ như vậy chứ?
Sẽ không phải thật sự cảm thấy chỉ số thông minh của cậu thấp đấy chứ?
Lúc này, Lục Chấp sung sướng hỏi: "Cho nên lúc cậu từ trường đi ra, là đang suy nghĩ tới cái này?"
Giản Úc nhấp miệng, không trả lời.
Không trả lời chính là cam chịu.
Trong mắt Lục Chấp mang theo ý cười: "Tôi không cảm thấy chỉ số thông minh của cậu thấp."
Hắn chỉ lo lắng Giản Úc lười biếng, không chịu ở lớp học tập thật tốt, bởi vậy thời gian ngoại khóa, mới phải kiểm tra bài tập của cậu, thuận tiện cũng bổ túc thêm thôi.
Giản Úc có chút hoài nghi nói: "Thật sao?"
Cậu đối với việc này tỏ vẻ không tin, dù sao đôi khi Lục Chấp cũng đặc biệt rất đáng ghét, có cơ hội liền sẽ "bắt nạt" cậu một phen.
Lục Chấp nhìn Giản Úc một cái, nhướng mày: "Không tin bản thân như vậy?"
Giản Úc: "??"
Cậu sao có thể không tin chỉ số thông minh của mình được chứ!
Cậu không tin là nhân phẩm của Lục Chấp!!
Giản Úc còn muốn nói chuyện, lúc này, Lục Chấp lại chậm rãi nói: "Suy nghĩ một chút xem lát nữa cần phải mang theo cái gì. Hai giờ rưỡi phải lên máy bay rồi, ăn cơm trưa xong chúng ta phải ra sân bay."
Giản Úc: "......"
Chưa kịp nói gì thì đã bị chặn họng rồi.
Cậu hoài nghi Lục Chấp chính là không muốn cậu có cơ hội nói ra lời phản bác, cho nên mới có thể ngay lúc này nói sang chuyện khác.
Nghĩ đến đây, Giản Úc bẹp miệng.
Cậu có chút hoài niệm Lục Chấp lần đầu tiên gặp mặt.
Lúc đó Lục Chấp tuy rằng có chút lạnh lùng, không dễ tiếp xúc, nhưng ít nhất cũng không nói nhiều lời như vậy!!
Khi đó bọn họ ăn cơm xong, một câu cũng không nói thêm.
Vì sao hiện tại Lục Chấp lại thay đổi? Mấu chốt là còn trở nên đáng ghét như vậy!
Hai người trở lại biệt thự, nhanh chóng ăn xong cơm trưa, sau đó từng người trở về phòng để thu thập một chút.
Hơn mười phút sau, Giản Úc từ phòng ngủ đi ra.
Sau khi đi ra ngoài, cậu kéo khóa kéo của cặp sách ra, lại một lần nữa kiểm tra đồ bên trong.
Di động, giấy tờ tùy thân, thuốc hen suyễn......
Lúc này, Lục Chấp cũng từ phòng ngủ bên cạnh đi ra, thấy Giản Úc, thuận tiện hỏi: "Đều mang theo đầy đủ đồ đạc rồi chứ?"
Giản Úc kéo khóa kéo của cặp sách lên, gật gật đầu: "Đều đã mang đủ rồi."
Hôm nay cậu mặc một áo thun ngắn tay màu vàng, càng tôn lên làn da trắng nõn mềm mại, cả người đặc biệt ngoan ngoãn
Nhất là cậu còn nghiêm túc mang theo cặp sách, loại ngoan ngoãn này càng thêm rõ ràng hơn.
Lục Chấp không hiểu ra sao trong lòng bỗng dưng mềm nhũn, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Tài xế sớm đã chờ ở cửa, phụ trách đưa bọn họ đến sân bay.
Rất nhanh, hai người tới sân bay, lên máy bay.
Ở trên máy bay, Giản Úc ngoài ý muốn mà gặp bạn học, lại còn ngồi ở ngay bên cạnh cậu.
Bạn học kia tính cách nhiệt tình rộng rãi, là một người rất dễ làm quen, thấy bạn học quen thuộc, càng thêm kích động: "Giản Úc? Thật là trùng hợp nha?"
Giản Úc cười cười: "Tôi cũng cảm thấy thật trùng hợp."
Nam sinh kia không dám tin tưởng nói: "Ngồi máy bay mà còn có thể gặp bạn học, hai người chúng ta quá là có duyên đi!!"
Lúc này, Lục Chấp ngồi ở bên kia của Giản Úc, lạnh lùng mà liếc nhìn nam sinh kia một cái.
Nam sinh không hiểu sao cảm thấy nhiệt độ xung quanh mình dường như giảm xuống một chút, bất quá hắn khá tùy tiện, cũng không xem là việc gì, còn đang cùng Giản Úc nói chuyện: " Cậu cũng đi du lịch sao? Thật vất vả mới thoát khỏi kỳ thi khó khăn, tôi còn tính toán đi dạo quanh thị trấn nhỏ đó. Nghe nói địa điểm lần này, là một cổ trấn đặc biệt rất đẹp, mỗi năm đều đón mấy trăm triệu du khách luôn!"
Giản Úc trả lời nói: "Không phải, tôi đi có việc."
" Như vậy a, tôi còn tưởng chúng ta có thể thuận tiện tổ đội cùng nhau đi du lịch. Tôi vốn dĩ đã hẹn đi chung với một đứa bạn, kết quả hắn lại cho tôi leo cây, tôi dứt khoát liền tự đi một mình luôn."
Nói xong, nam sinh lại tiếp tục: "Đúng rồi, cậu cảm thấy kỳ thi cuối kỳ lần này như thế nào? Tôi cảm thấy có ba môn rất khó, đặc biệt là môn thống kê, đề bài cũng thật sự quá biến thái! Tôi nghĩ mình thi không đạt rồi! Chẳng qua cũng không có việc gì, trước hết cứ đi du lịch một vòng đã rồi nói sau, đến lúc đó lại trở về tiếp thu kết quả!"
Giản Úc nghe đối phương liên tục nói chuyện, không khỏi cảm thán, xem ra có người trời sinh liền biết tìm đề tài, cái gì cũng có thể nói tới.
Đây hình như là một kỹ năng rất ghê gớm.
Cậu cười một chút rồi trả lời: "Tôi cảm thấy môn thống kê còn tốt, bao gồm cả câu cuối cùng tôi đều làm được, chẳng qua không xác định có thể làm đúng hay không."
Nam sinh mở to hai mắt nhìn: "Bài thi khó như vậy, cậu thế mà làm được tới câu cuối của bài luôn hả?"
Giản Úc gật đầu: "Ừ."
Sau đó, cậu lén lút nhìn Lục Chấp một cái.
Dù sao, đây đều là do sự giảng dạy cẩn thận của Lục Chấp, nếu không, cậu cũng không có khả năng có thể làm được thuận lợi như vậy.
Nghĩ đến đây, Giản Úc nhấp môi một chút.
Được rồi, vậy không so đo chuyện Lục Chấp trào phúng chỉ số thông minh của cậu thấp nữa.
Rốt cuộc, Lục Chấp cũng đã thật sự giúp cậu.
Nam sinh kia không biết suy nghĩ trong lòng của Giản Úc, hưng phấn mà cảm thán nói: "Thì ra cậu là một học thần giấu mặt nha! Thật đúng là thâm tàng bất lộ! Lại nói, thị trấn nhỏ chúng ta muốn đi kia thật sự rất xinh đẹp, bằng không chờ cậu làm xong việc rồi, chúng ta lại cùng nhau đi dạo được không?"
Sau đó, hắn theo bản năng muốn ôm bả vai của Giản Úc, rồi tiếp tục khuyên cậu.
Nói chung, giữa nam sinh với nhau ôm vai là động tác bình thường, đặc biệt là giữa nam sinh có mối quan hệ tốt, càng là kề vai sát cánh, vui cười chơi đùa.
Nhưng Giản Úc không có thói quen cùng người khác có động tác thân mật như vậy, chủ yếu là cậu cùng nam sinh kia cũng không tính là quá thân.
Cậu còn không kịp trốn.
Lúc này, thanh âm trầm thấp của Lục Chấp bên cạnh vang lên: "Giản Úc."
Giản Úc quay đầu lại, chớp chớp mắt: "Sao thế?"
Tay của nam sinh dừng giữa không trung, sau đó thu trở về, cũng nhìn về phía Lục Chấp.
Chỉ thấy Lục Chấp vươn ngón tay thon dài, đem bàn ở trước mặt Giản Úc thả xuống, sau đó đặt một chén cháo lên, nhàn nhạt nói: " Tôi vừa mới hỏi tiếp viên một chén cháo, trưa nay cậu ăn không nhiều, hiện tại ăn thêm một ít đi."
Giản Úc cười đến đôi mắt cong cong: "Cảm ơn Lục tiên sinh."
Lục Chấp "Ừ" một tiếng, sau đó bổ sung nói: "Lúc ăn cơm, không được nói chuyện."
Giản Úc có chút mê man mà nhìn hắn một cái, nhưng mà cũng không hỏi nhiều, cậu quay qua nói với nam sinh kia một câu: "Ngại quá, tôi không thể cùng cậu đi dạo được."
Nói xong, cậu liền nghiêm túc mà uống chén cháo trước mặt, không nói chuyện nữa.
Nam sinh kia sửng sốt, còn muốn nói gì.
Lúc này, hắn nhận được ánh mắt của Lục Chấp.
Ánh mắt kia phải nói như thế nào đây, làm hắn trong nháy mắt cảm thấy lạnh từ đầu tới chân, cảm giác cả người đều muốn đông cứng.
Nam sinh nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng dời đi tầm mắt.
Thật là dọa người quá đi.
Ánh mắt người này sao lại đáng sợ như vậy!
Cho đến khi Giản Úc uống cháo xong, nam sinh kia cũng không tìm cậu nói chuyện nữa, mãi cho đến lúc xuống máy bay, hai bên chào hỏi liền từng người tách ra.
Giản Úc cũng không nhận thấy được cái gì.
Sau khi cậu xuống máy bay, thân thể không tự giác mà co rúm lại.
Độ cao ở đây vốn cao hơn Vân Kinh một chút, huống chi ở đây không lâu trước đó còn có mưa, mặt đất đều ẩm ướt.
Một trận gió lạnh thổi tới, Giản Úc cảm thấy lạnh, không tự giác được mà nhích về phía Lục Chấp bên cạnh gần hơn một chút.
Nhiệt độ cơ thể của Lục Chấp cao, lúc tới gần hắn, liền cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều.
Lục Chấp rũ mắt, nhìn Giản Úc một cái: " Rất lạnh sao?"
Giản Úc gật gật đầu: "Có chút."
Đôi mắt đen nhánh của Lục Chấp nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng thấy cách đó không xa có một cửa hàng trang phục: "Đi thôi, đi mua cho cậu một cái áo khoác."
Vì thế, hai người cùng nhau đi tới cửa hàng trang phục kia.
Lúc đi ra, trên người Giản Úc đã nhiều thêm một cái áo khoác màu trắng, lập tức cả người đều ấm áp hơn.
Tâm tình của cậu sung sướng hơn vài phần, sau đó chớp chớp mắt nhìn về phía Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh không mua sao?"
Cậu thấy Lục Chấp chỉ mặc một cái áo sơ mi mà thôi.
Lục Chấp trả lời: "Tôi không lạnh, đi tìm khách sạn trước đi."
Hiện tại đã sắp 5 giờ, tìm khách sạn xong, thời gian ăn cơm chiều cũng vừa vặn tới rồi.
Nơi đây tuy rằng được gọi là thị trấn, nhưng lại cực kỳ nổi danh, là một thắng địa du lịch.
Trên trấn dân cư cũng rất nhiều, còn có cả khách sạn.
Trong đó, còn có cả một khách sạn 5 sao.
Hai người đi tới khách sạn 5 sao này.
Trong khách sạn.
Lục Chấp rũ mắt nhìn Giản Úc: "Chứng minh thư."
Giản Úc buông cặp sách, lấy chứng minh thư ra, đưa cho Lục Chấp.
Lục Chấp nhận lấy chứng minh thư của cậu, lấy cả của chính mình, đưa cho nhân viên: "Lấy hai phòng."
Nhân viên quầy chuyên nghiệp mỉm cười: "Xin lỗi, hiện tại chúng tôi chỉ còn một phòng thôi ạ."
Lục Chấp nghe xong lời này, khẽ trầm tư, sau đó chuẩn bị thu hồi chứng minh thư lại.
Lúc này, nhân viên nhắc nhở nói: "Tiên sinh, không dối gạt ngài, hiện tại vừa lúc tiến vào kỳ nghỉ hè, du khách rất đông. Cho dù bây giờ ngài đi tới chỗ khác, cũng không nhất định sẽ còn phòng trống."
Nói xong, cô nhìn lướt qua Lục Chấp và Giản Úc, thử thăm dò hỏi: "Nếu hai vị là cùng nhau tới, không bằng ở cùng một phòng thế nào ạ?"
Thật ra, ngay từ ánh nhìn đầu tiên cô đã chú ý tới hai vị khách này rồi, cô vẫn luôn chú ý bọn họ từ bên ngoài khách sạn đi từng bước một vào trong này.
Nguyên nhân rất đơn giản, hai vị khách này giá trị nhan sắc đều rất cao, đi trong một đám người chính là tồn tại nổi bật nhất, làm người ta không thể dời mắt được.
Hơn nữa, cô phát hiện bầu không khí giữa bọn họ cũng rất thân mật, cảm giác như là một đôi, kết quả lại không tính ở chung một chỗ?
Chẳng lẽ là cô phán đoán sai rồi sao?
Lúc này, Lục Chấp rũ mắt, dò hỏi ý kiến của Giản Úc: "Chúng ta ở nơi này, hay là đổi chỗ khác?"
Giản Úc trả lời: "Ở đây đi, không phải người ta nói những chỗ khác có khả năng đã đầy khách rồi sao?"
Tuy rằng cậu và Lục Chấp ngày thường đúng thật là mỗi người ngủ một phòng, nhưng đây đang là trường hợp đặc biệt.
Hơn nữa, bọn họ đều là nam không phải sao? Ở chung lâu như vậy, cũng coi như bạn bè đi? Hai người bạn ngủ cùng nhau trong một phòng, cũng rất bình thường.
Lục Chấp nghe Giản Úc nói xong, một lần nữa đưa qua chứng minh thư, sau đó lấy ra một cái thẻ: "Chúng tôi lấy gian phòng đó."
Ngay từ đầu là hắn lo lắng Giản Úc sẽ không được tự nhiên khi hai người ngủ cùng một phòng, nếu Giản Úc đã nói như vậy, hắn cũng không có ý kiến gì.
Nhân viên quầy nhận thẻ, mỉm cười nói: "Hại vị tiên sinh xin chờ một lát, tôi lập tức xử lý phòng ở cho hai vị."
Mười phút sau, một người phục vụ mang hai người đi tới cửa phòng cho khách, sau đó đưa thẻ phòng cho bọn họ: "Hai vị tiên sinh mời vào, nếu có yêu cầu gì, có thể gọi phục vụ bằng điện thoại ở đầu giường của hai vị."
Giản Úc lễ phép nói: "Cảm ơn."
Ngay sau đó cậu dùng thẻ phòng mở cửa, đẩy cửa đi vào.
Lục Chấp đi theo sau, đóng cửa lại.
Phòng ở khách sạn 5 sao tự nhiên không giống như phòng cho khách bình thường khác, thoạt nhìn như một cái chung cư hoàn chỉnh, không chỉ rộng rãi sáng ngời, hơn nữa thiết bị cần có đều có đủ cả.
Chẳng qua, Giản Úc không có tinh lực để mà thưởng thức phòng của khách sạn, cậu đem cặp sách để qua sô pha, liền lười nhác mà ngồi lên đó, cả người như một con robot đã dùng hết điện.
Lục Chấp nhìn bộ dáng buồn bã ỉu xìu của cậu, nhíu mày một chút: "Mệt như vậy sao?"
Giản Ú héo héo mà gật đầu: "Đúng vậy, hôm nay tôi hoàn toàn hoạt động quá tải rồi."
Cậu rất ít khi trải qua một ngày phong phú như vậy, buổi sáng đầu tiên là thi xong một môn cuối cùng của kỳ thi, sau đó lăn lộn một trận, lại đi sân bay, trên đường vẫn chưa được nghỉ ngơi lần nào, cho tới bây giờ cuối cùng cũng xem như rảnh rỗi không có việc gì làm nữa.
Nghĩ đến đây, Giản Úc nghiêng người nằm sấp lên sô pha, hai tay xếp bằng, sau đó đặt cằm lên mu bàn tay, lười biếng hỏi Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh không thấy mệt chút nào sao?"
Lục Chấp thoạt nhìn thần thái vẫn sáng láng như cũ.
Lúc này, Lục Chấp khoanh tay trước ngực, dựa vào một bên vách tường, nhếch môi một chút: "Không mệt."
Hôm nay đối với hắn mà nói, xem như vẫn là một ngày tương đối nhẹ nhàng, chỉ làm việc một buổi sáng, liền đi tới trường đón Giản Úc.
Nếu ở ngày thường, hắn đều sẽ liên tục làm việc, các hạng mục công trình bày đầy trên bàn, thậm chí đôi khi một ngày công tác cũng phải tới 20 tiếng đồng hồ.
Giản Úc nghe Lục Chấp nói như vậy, bẹp miệng một chút: "Tôi với anh không giống nhau.
Cậu chỉ là một con cá mặn, mà Lục Chấp lại tiếp quản một tập đoàn khổng lồ như vậy, bản thân hai người đã cách biệt một trời một vực.
Lục Chấp thấy Giản Úc ngoan ngoãn mà ghé ở đó, nghĩ tới cái gì: "Bằng không sau khi chúng ta trở về, cậu theo tôi cùng nhau rèn luyện thân thể đi?"
Giản Úc nháy mắt ngồi thẳng lên, vẻ mặt kinh ngạc: "Cái gì?"
Cậu nhanh chóng xua tay: "Không cần, tự anh rèn luyện là được rồi."
Lục Chấp nhàn nhạt nói: "Thân thể của cậu không tốt, cần phải rèn luyện nhiều một chút."
Giản Úc nhanh chóng lắc đầu: "Tôi không cần, tôi có bệnh hen suyễn, bác sĩ nói, không thể tiến hành vận động quá mức kịch liệt."
Lục Chấp nhướng mày: "Không cần tiến hành quá kịch liệt, chỉ cần chạy chậm là được rồi."
Giản Úc khóc không ra nước mắt.
Sao đề tài lại chạy tới rèn luyện thân thể rồi vậy?
Sớm biết như thế, từ lúc vào cửa cậu đã không nói lời nào rồi.
Nhưng Giản Úc không có khả năng sẽ dễ dàng nhượng bộ, cậu biết nếu cậu nhượng bộ, chờ đợi cậu chính là những ngày rèn luyện giày vò.
Vì thế cậu chém đinh chặt sắt nói: "Không, dù sao mặc kệ anh có nói gì, tôi đều sẽ không rèn luyện."
Vì để có thể hoàn toàn thuyết phục Lục Chấp, Giản Úc còn tích cực nêu ví dụ: "Lượng vận động mỗi ngày của tôi như vậy là đủ rồi, anh nghĩ xem, tôi từ biệt thự đi tới trường học, đi qua đi lại hai nơi như thế, đây không phải là đang rèn luyện sao? Còn có a, tôi còn trồng rau, trồng rau không lẽ không tính là rèn luyện sao?"
Nói xong, cậu giương đôi mắt trông mong mà nhìn Lục Chấp, chờ Lục Chấp hồi tâm chuyển ý.
Lục Chấp thấy cậu kháng nghị thật sự quá lợi hại, vì thế cũng không có lập tức buộc cậu đáp ứng, mà là yên lặng ghi nhớ chuyện này ở trong lòng.
Giản Úc thấy Lục Chấp rốt cuộc không nói đến đề tài này nữa, cũng thở phào một hơi.
Ban đêm.
Hai người từng người rửa mặt xong, sau đó đi tới trong phòng ngủ.
Tuy rằng phòng chỉ có một chiếc giường, nhưng giường lại rất lớn, lại còn có hai cái chăn.
Giản Úc lên giường, lấy một cái chăn trong đó, đắp lên người mình, sau đó vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Lục tiên sinh, lên giường ngủ đi, giường này rất êm đó."
Trước kia cậu cùng Lục Chấp cũng đã từng ngủ chung rồi, lần đó Lục lão gia tử đột nhiên tới biệt thự, bọn họ vì diễn kịch, vì thế còn ngủ chung một phòng.
Chẳng qua ngủ tới nửa đêm, cậu không biết làm sao lại lăn qua tới bên cạnh Lục Chấp, kết quả Lục Chấp còn phải ra sô pha ngủ cả đêm.
Nghĩ đến đây, Giản Úc chớp chớp mắt. chân thành mà bảo đảm nói: "Lục tiên sinh, anh yên tâm đi, đêm nay tôi tuyệt đối sẽ không lăn qua chỗ anh nữa đâu."
Lần trước là mùa đông, cậu theo bản năng mà hướng tới nguồn nhiệt gần nhất, nhưng hiện tại đang là mùa hè.
Tùy rằng nhiệt độ không khí ở đây cũng có chút thấp, nhưng vấn đề này không lớn.
Lục Chấp nhìn Giản Úc nghiêm túc bảo đảm, nhếch môi cười: "Được."
Đêm khuya.
Mọi âm thanh đều yên tĩnh, trong phòng một mảnh tối đen, chỉ có ánh đèn của tòa nhà cao tầng xa xa chiếu một ít ánh sáng không rõ ràng vào trong phòng ngủ.
Lục Chấp ngủ rất nông.
Trong nháy mắt Giản Úc dựa lại đây, hắn liền tỉnh.
Hắn rũ mắt xuống, nhìn Giản Úc một cái.
Lúc này, Giản Úc vẫn còn đang trong giấc mơ ngọt ngào, không hề hay biết.
Cậu như dụng cụ đo lường nhiệt độ vậy, nhạy bén mà phát hiện ra độ ấm bên Lục Chấp cao hơn, vì thế theo bản năng, dù đang trong giấc mơ vẫn sờ soạng lại gần.
Cậu ôm cánh tay của Lục Chấp, cảm thấy như vậy đã đủ ấm áp, vì thế vừa lòng mà không động đậy nữa.
Lục Chấp nhìn Giản Úc thật sâu.
Hô hấp của Giản Úc nhẹ nhàng, thần sắc điềm đạm, giống như một động vật nhỏ, an tâm mà rúc vào bên cạnh hắn.
Lông mi của Giản Úc tinh tế và dày, từ góc độ của Lục Chấp mà xem qua, càng giống như một bàn chải nhỏ, làm lay động lòng người.
Lục Chấp có chút xúc động, muốn đưa tay mà chạm vào lông mi của đối phương một chút.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không làm thêm hành động gì.
Chẳng qua hắn cũng không có rút cánh tay ra, sau đó đi sô pha như trước nữa.
Mà là nhắm lại đôi mắt đen nhánh của mình, lựa chọn cùng Giản Úc đi vào giấc ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
Tác giả có lời muốn nói:
Giản Úc: Vì sao anh lại không đi ra sô pha để ngủ?
Lục Chấp: Em quên rồi sao? Cặp sách của em còn nằm trên sô pha. Nếu anh đem cặp sách để ra chỗ khác, em tìm không thấy thì làm sao bây giờ?
Giản Úc:???
[ 2 ngày tiếp theo mỗi ngày chỉ có 1 chương dài thôi nhé mn. Hơn 8k chữ lận]