Hai người tiếp tục đi dạo.
Giản Úc vừa đi, vừa thích ý mà nhìn xung quanh, trái một cái, phải một cái.
Phía trên khẩu trang, một đôi mắt đen trong suốt sáng ngời chớp chớp, chớp tới trong lòng người.
Lục Chấp thì đẩy xe mua sắm đã đầy một nửa, đi về phía trước, đi theo tốc độ của Giản Úc.
Lúc này, Giản Úc đi tới một cái kệ trưng bày một hàng ly.
Cậu dừng bước chân, hơi đánh giá một chút.
Những cái ly này tạo hình thật đặc biệt, trong đó còn có một cái ly màu trắng khiến cậu chú ý.
Cái ly màu trắng kia được làm bằng gốm sứ, là một cái ly có một cái bụng lớn với hình một con mèo vô cùng đáng yêu.
Giản Úc nhìn cái ly kia, dôi mắt sáng lên, duỗi tay muốn lấy.
Kết quả, lần đầu không với tới.
Vì thế Giản Úc liền nhón chân, càng thêm dùng sức mà vươn tay ra.
Sau đó chỉ kém một chút là có thể với tới rồi.
Lúc này, Lục Chấp đứng phía sau, an tĩnh mà nhìn cậu.
Giản Úc ở đó nhảy nhảy, giống y như con thỏ con.
Sợi tóc của cậu mềm mại hơn người khác một tí, theo động tác ngửa đầu, lướt qua bên tai, rũ xuống phía sau, khiến người ta ngứa ngáy trong lòng.
Giản Úc cố gắng thử nửa ngày cũng không được, đành phải từ bỏ ý định dựa vào chính mình.
Cậu quay đầu, mắt trông mong mà nhìn Lục Chấp, chớp chớp mắt nói: "Lục tiên sinh."
Lục Chấp biết rõ còn cố hỏi: "Làm sao vậy?"
Giản Úc vốn dĩ vì sự việc cái khăn lông, mà không muốn cầu hắn, nhưng hiện tại không còn cách nào khác.
Cậu muốn mua cái ly bụng bự kia.
Vì thế chỉ có thể nhấp môi, nói: "Anh có thể giúp tôi lấy cái ly kia được không?"
Lấy chiều cao của Lục Chấp, nhẹ nhàng là có thể lấy được rồi, hoàn toàn chính là chuyện nhỏ không tốn sức gì.
Nhưng mà, Lục Chấp lại nhíu mày, cười như không cười nói: "Hiện tại thừa nhận cậu lùn rồi?"
Giản Úc: "??"
Lời này của Lục Chấp giống của con người không?
Rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì cả, không chỉ không nhanh chóng giúp cậu, thậm chí còn muốn nhục nhã cậu thêm lần nữa.
Giản Úc nhíu mày, thở phì phì mà nhìn Lục Chấp.
Lục Chấp đứng tại chỗ, khoanh tay trước ngực, giống như đang xem diễn mà không để ý tới cậu.
Giản Úc: "......"
Hừ, dù không có Lục Chấp hỗ trợ cũng không có việc gì, cậu đi tìm nhân viên không phải là được rồi sao.
Giản Úc lập tức xoay người, chuẩn bị đi tìm nhân viên, giây tiếp theo cổ tay đã bị một bàn tay khác nắm lại.
Đồng thời, cái ly bụng bư kia cũng từ trên kệ được lấy xuống, đưa tới trước mặt cậu: "Cầm."
Giản Úc không nhận.
Cậu sẽ không tha thứ cho Lục Chấp nhanh như vậy đâu.
Lục Chấp chính là người tính tình ác liệt nhất.
Lục Chấp đứng ở bên cạnh cậu, nhếch khóe môi một chút, trong giọng nói mang theo chút sung sướng: "Thật sự không cần sao? Vậy tôi để lại chỗ cũ nhé."
Nói xong làm bộ tư thế muốn để lại chỗ cũ.
Giản Úc giật mình, vội vàng từ trong tay của hắn đoạt cái ly qua, sau đó ôm vào trong ngực.
Cậu mở to đôi mắt trong vắt sáng ngời trừng Lục Chấp, nhưng bởi vì diện mạo của cậu thoạt nhìn ngoan ngoãn, dù đang trừng người, nhưng cũng không có tính uy hiếp gì cả.
Lục Chấp lại như bị bộ dạng tức giận này của cậu chọc cười, duỗi tay điều chỉnh một chút tóc mái rối loạn trên trán của cậu, sau đó thấp giọng nói: "Ăn quýt nhỏ hay không? Là loại rất ngọt ấy, tôi vừa mới nhìn thấy ở khu bán trái cây bên kia."
Giản Úc hừ một tiếng, nhấp miệng không trả lời.
Lục Chấp tiếp tục dụ dỗ nói: "Cậu có thể mua nhiều một chút. Đợi lát nữa không cần phí sức mang, để tôi làm là được."
Giản Úc có chút không cao hứng mà liếc Lục Chấp một cái.
Đây tính là cái gì? Đánh một gậy, xong cho một quả táo sao?
Lục Chấp đối với chiêu này thật đúng là càng ngày càng ngựa quen đường cũ.
Giản Úc vốn dĩ cũng không muốn dễ dàng thuận theo như vậy, kết quả Lục Chấp tiếp tục nói: "Còn có cherry, dâu tây, đều rất tươi mới, cậu đều có thể mua."
Thanh âm của hắn vốn trầm thấp dễ nghe, lúc cẩn thận giới thiệu như vậy, chẳng sợ người vốn dĩ không muốn ăn, nghe xong cũng phải muốn ăn.
Giản Úc do do dự dự một lúc lâu, vẫn là đi qua khu bán trái cây.
Cậu đã lâu không có ăn cherry rồi, đột nhiên rất nhớ hương vị của nó.
Nhưng mà, đây không đại biểu cho việc cậu tha thứ cho Lục Chấp đâu.
Cậu muốn nhân cơ hội này trừng phạt Lục Chấp mà thôi, đợi lát nữa, cậu sẽ mua mỗi loại trái cây mười mấy hai mươi cân, xem Lục Chấp làm sao mà xách về!
Giản Úc đi tới khu trái cây, duỗi tay cầm một cái túi qua.
Lục Chấp đi theo phía sau, khẽ cười nói: "Mua nhiều chút."
" Không cần anh nhắc, tôi vốn dĩ cũng tính làm như vậy."
Giản Úc nói xong, lại liên tiếp lấy ba cái túi, sau đó đi tới chỗ bán quýt, chuẩn bị chọn quýt trước tiên.
Cậu chọn một hồi lâu, xách túi lên thử thử.
Hình như cũng được tầm một cân rồi.
Sau đó cậu lại giơ tay, chậm rì rì mà chọn thêm một quả quýt bỏ vào, hơi hơi nhíu mày, có chút khó xử.
Thật sự muốn chọn mỗi loại mười cân sao?
Tuy rằng với sức lực của Lục Chấp, có khi một trăm cân cũng không thành vấn đề, nhưng mà.......
Giản Úc do do dự dự mà cầm thêm một quả, sau đó lại thả trở về.
Vẫn thôi đi, chỉ mua nhiêu đây thôi.
Đương nhiên, không phải cậu sợ Lục Chấp vất vả, mà là lo mua nhiều quá, cậu ăn không hết sẽ bị lãng phí mà thôi.
Giản Úc nghĩ thông suốt, nội tâm rộng mở hơn, đem những quả quýt nhỏ trong túi cột lại cho chắc, sau đó cầm thêm một cái túi không, chuẩn bị đi chọn dâu tây.
Lúc này, Lục Chấp nhìn thoáng qua mấy quả quýt nhỏ trong túi, nhướng mày nói: "Không phải nói muốn mua nhiều một chút sao? Chỉ có nhiêu đây?"
Giản Úc có chút vội vàng nói: "Tôi muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu."
Nói xong, như sợ Lục Chấp lại tiếp tục hỏi nữa, nhanh chóng chạy tới chỗ bán dâu tây.
Lục Chấp nhìn bóng dáng của Giản Úc, cười một cái, sau đó đem túi quýt bỏ vào xe.
Cuối cùng, hai người mua sắm xong mọi thứ, cũng được tới hai túi đầy lớn.
Lúc sắp đi tính tiền, Giản Úc do dự một hồi, vẫn là nói: "Chờ tôi một chút."
Nói xong, cũng không đợi Lục Chấp phản ứng, một hơi chạy tới chỗ kệ hàng bán khăn lông vừa nãy.
Cậu điều tiết lại hô hấp có hơi dồn dập, sau đó cầm lấy cái khăn lông màu xám kia.
Vốn dĩ ngay từ đầu cậu tính mua hai cái, ai bảo Lục Chấp luôn bắt nạt cậu. Truyện Thám Hiểm
Làm hại cậu cứ phải rối rắm là có nên mua hay không.
Chẳng qua dù Lục Chấp rất đáng giận, nhưng không thể phủ nhận chính là, xác thật hắn đã trợ giúp cậu rất nhiều.
Cái khăn lông này coi như phần tạ lễ bé nhỏ không đáng kể của cậu đi.
Giản Úc quyết định chủ ý, sau đó cầm khăn lông, đi đến chỗ tính tiền.
Lúc này, Lục Chấp vẫn đứng tại chỗ mà chờ cậu, nhìn thấy cậu quay lại, trong tay còn cầm cái khăn lông màu xám mà lúc trước cậu không tính mua.
Lục Chấp cười cười, ý cười trong mắt càng khuếch tán ra, khiến cho khuôn mặt không có biểu tình ngày thường thêm sinh động hơn rất nhiều, hắn cứ như vậy cười hỏi Giản Úc đang đến gần: "Không phải nói không mua cho tôi sao?"
Lần này, lỗ tai Giản Úc thật sự thiếu chút nữa thì đỏ.
Rốt cuộc thì trước đó cậu mới khẳng định không mua, hiện tại lại lấy tới, loại hành vi này cũng quá làm người ta cảm thấy xấu hổ.
Giản Úc vô cùng may mắn chính là cậu đang mang khẩu trang, biểu tình của cậu căn bản sẽ không bị lộ.
Vì thế cậu coi như không nghe thấy, không thèm để ý tới Lục Chấp, mà thúc giục nói: " Thừa dịp hiện tại không có ai, phải đi tính tiền nhanh lên."
Nói xong, cậu dẫn đầu mà đi tới quầy tính tiền.
Lúc tính tiền, Giản Úc vốn là muốn dùng thẻ mua sắm.
Nhưng Lục Chấp lại lấy ra một cái thẻ khác, đưa cho nhân viên thu ngân.
Giản Úc mờ mịt mà chớp chớp mắt, nhìn Lục Chấp.
Lục Chấp giải thích: "Cậu giữ lại một mình dùng đi, hiện tại để tôi trả."
Giản Úc nghĩ tới cái gì, nhanh chóng nói: "Nhưng mà cái khăn lông kia......"
Cậu nói đến một nửa, ý thức được cái gì, lại ngậm miệng lại.
Lục Chấp nhếch khóe miệng một chút: "Ai trả tiền không có quan hệ, Tâm ý tôi nhận là được rồi."
Giản Úc: "!!"
Cậu cúi đầu, dùng một chân đá lên giày của một chân khác, lầm bầm lẩm bẩm nói: "Tôi còn chưa có nói là mua cho anh dùng mà."
Thanh âm của cậu vốn nhỏ, nhưng vậy mà Lục Chấp lại nghe được, trả lời nói: "Tôi coi như là cậu mua cho tôi, sau đó mạnh mẽ cướp đoạt."
Giản Úc: "....."
Hừ.
Đây đúng là nhà tư bản không phân rõ phải trái.
Nếu Lục Chấp một hai muốn cái khăn lông kia, vậy cậu cố mà để lại cho hắn thôi.
Hai người mua đủ đồ sau đó trở về biệt thự thì đã là buổi chiều 5 giờ rồi.
Lục Chấp nhận một cuộc điện thoại, sau đó đi vào thư phòng.
Giản Úc lại đi tới vườn rau của cậu.
Nhìn những mầm cây đó, đôi mắt của cậu lập tức sáng lên.
Những mầm cây này lớn lên rất tốt, xanh um tươi đẹp.
Như là có thể nhìn thấy bộ dáng chúng nó mọc đầy trái cây vậy.
Giản Úc vui vẻ mà đi tới đất trồng cây.
Cậu nhìn nhìn khắp nơi, thấy có nơi mọc rất nhiều cỏ, vì thế liền vén tay áo lên, bắt đầu ngổi xổm nhổ cỏ.
Lúc này, ở thư phòng lầu hai.
Lục Chấp đang đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, gọi điện cho một đối tác nước ngoài.
Vị đối tác nước ngoài này không biết từ chỗ nào biết được tin tức Lục Chấp sắp kết hôn, lúc hai người nói xong chính sự, dùng tiếng Trung sứt sẹo của mình nói: "Nghe nói ngài sắp cùng một vị tiên sinh kết hôn, người có thể làm cho ngài động tâm, vị tiên sinh kia khẳng định có rất nhiều chỗ tốt nhỉ?"
Lục Chấp nghe vị đối tác kia nói, tầm mắt tự nhiên mà chuyển qua Giản Úc đang ở vườn rau.
Tuy rằng ngày thường Giản Úc rất cá mặn, nhưng đối với vườn rau, cậu vẫn rất để bụng.
Cậu ngồi xổm ở đó, tỉ mỉ mà nhổ cỏ.
Từ góc độ này của Lục Chấp nhìn xuống, Giản Úc giống như một con thỏ con đang đi xuyên qua những đám cỏ xanh vậy, thường thường sẽ buông tay nghỉ ngơi một hồi, sau đó lại tiếp tục cần cù chăm chỉ mà nhổ cỏ.
Đáng yêu cực kỳ.
Lúc này, Lục Chấp trả lời lại vị đối tác kia: "Ừ, cậu ấy rất nỗ lực."
Một người nỗ lực quản lý một khối đất trồng rau to như vậy, rất đáng giá được khích lệ.
Giản Úc nhanh chóng mà nhổ được một phần ba chỗ cỏ, thì mặt trời liền chậm rãi hạ xuống.
Ánh sáng màu vàng kia chiếu lên người cậu.
Cậu đứng dậy từ vườn rau, giãn người một chút, sau đó thở dài một hơi nhẹ nhõm.
Thật mệt.
Nhưng thật vui vẻ.
Nghĩ đến mùa hè, cậu liền có thể mang rổ đi tới chỗ này để hái rau quả, cậu liền cảm thấy có thêm động lực, ngày mai còn có thể tiếp tục tới đây nhổ cỏ.
Mắt thấy trời sắp tối rồi, Giản Úc cáo biệt vườn rau, đi vào nhà.
Buổi tối.
Giản Úc cùng Lục Chấp ăn xong cơm.
Giản Úc đang muốn đi phòng khách nằm một lát, buổi chiều cậu nhổ cỏ tiêu phí rất nhiều tinh lực.
Lúc này, Lục Chấp hỏi: "Khi nào chơi game?"
Giản Úc nhất thời không phản ứng kịp, mê mang mà nhìn Lục Chấp: "Hả?"
Lục Chấp nhướng mày: "Không phải nói muốn cùng tôi chơi game sao?"
Giản Úc còn muốn hỏi lại, lời còn chưa nói ra, đã kịp phản ứng.
Ở rạp chiếu phim buổi sáng, Tần Diễn thay cậu ra cái chủ ý này.
Dù sao cậu cũng đã thu bao lì xì của Tần Diễn rồi, vì thế cũng không có đem Tần Diễn nói ra, gật gật đầu: "Đúng vậy, hiện tại chúng ta chơi game sao?"
Ăn xong cơm, sau đó chơi game, hình như cũng là một lựa chọn không tồi.
Lục Chấp gật gật đầu: "Hiện tại bắt đầu đi."
Rất nhanh, hai người cùng nhau đi tới phòng khách.
Vốn dĩ, lúc Giản Úc ở rạp chiếu phim, chỉ tùy tiện nói ra cái tên game "Người băng hỏa trong rừng rậm" thôi, nhưng nếu muốn chơi trò này, còn phải lên lầu lấy máy tính.
Giản Úc ngại phiền, vì thế nghĩ ra chủ ý mới, đó chính là khuyên Lục Chấp chơi game khác.
Cậu ngồi xếp bằng trên sô pha, nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, chúng ta chơi game tổ đội năm người đi, rất kích thích, mục tiêu chính là bắn hỏng pháo đài của đối phương, sau đó coi như là chiến thắng."
Lục Chấp hỏi cậu: "Cậu thích trò này sao?"
Giản Úc gật đầu: "Tôi cảm thấy chơi rất vui."
Lục Chấp "Ừ" một tiếng: "Vậy chơi cái này."
Nháy mắt Giản Úc hứng thú bừng bừng mà lấy ra di động mới của mình, cậu vừa mở cửa hàng ứng dụng, vừa nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, trước tiên phải tải game đó về máy mới được."
Lục Chấp nghe vậy, cũng lấy di động, sau đó dưới sự chỉ đạo của Giản Úc, cũng tải trò chơi kia về điện thoại, sau đó bắt đầu đăng ký, đăng nhập.
Tốc độ đường truyền ở biệt thự rất nhanh, nếu ở chỗ khác có thể tốn thời gian rất lâu. Vì thế hai người nhanh chóng đã cài đặt xong game trên điện thoại rồi.
Lúc này, Giản Úc nhích qua bên cạnh một chút, nhìn vào giao diện trò chơi của Lục Chấp, nói: "Anh còn chưa chơi qua trò này, cho nên sẽ có giáo trình hướng dẫn cho người mới."
" Được."
Ngón tay Lục Chấp thon dài nhấn lên màn hình, sau đó bắt đầu làm theo giáo trình hướng dẫn cho người mới.
Giản Úc rốt cuộc cũng có một việc hiểu biết hơn so với Lục Chấp, vì thế lúc Lục Chấp đang làm quen với trò chơi, cậu ở một bên chỉ đạo cho hắn, thuận tiện giảng giải một số kiến thức cơ bản của trò chơi này.
Vốn dĩ hai người ngồi ở vị trí còn cách nhau một khoảng nhất định, nhưng Giản Úc càng ngày càng dựa gần lại, chút khoảng cách này cũng từ từ biến mất.
Lục Chấp đang thao tác tướng đánh tiểu quái, đột nhiên, trong hô hấp nhiều thêm một chút hơi thở thơm ngọt nhàn nhạt, giống như trái cây tươi mới trên cành, lại như hoa tươi rực rỡ ở trên núi.
Ngón tay của hắn không khỏi ngừng lại một chút, sau đó nghiêng đầu nhìn qua bên cạnh.
Lúc này, cả người Giản Úc đều ghé sát qua bên cạnh hắn, rũ đầu chỉ huy hắn, ngón tay không ngừng chỉ vào màn hình, giới thiệu cho hắn các bộ phận của bản đồ cùng với những điều cần lưu ý.
Từ góc độ này của Lục Chấp, có thể nhìn thấy những sợi tóc mềm mại của Giản Úc, cùng với một đoạn cổ trắng nõn đến lóa mắt.
Giản Úc nhận thấy Lục Chấp bất động, cậu liền ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt đen nhánh mà nhìn hắn: "Lục tiên sinh, sao anh lại không động nữa? Tiểu quái sắp đánh chết anh rồi kìa."
Lục Chấp bất động thanh sắc mà thu hồi lại ánh mắt, sau đó hai ba cái mà giết chết tiểu quái, bắt đầu thao tác tướng chạy về phía trước.
Động tác của hắn có chút dồn dập, như đang che giấu một chút thất thần vừa nãy.
Rất nhanh, Lục Chấp đã hoàn thành xong nhiệm vụ.
Công tác dạy dỗ của Giản Úc hoàn thành, cậu một lần nữa ngồi lại ngay ngắn, thanh âm nhẹ nhàng: "Được rồi, hiện tại chúng ta có thể tổ đội với nhau cùng chơi rồi."
Theo động tác ngồi thẳng người của cậu, hương thơm nhàn nhạt cũng tiêu tán đi không ít.
Tay cầm di động của Lục Chấp nắm chặt hơn trong chớp mắt, ngay sau đó lại thả lỏng ra, hắn muốn đem suy nghĩ của mình chuyên tâm vào trò chơi: "Đúng rồi, cậu vừa mới nói có thể mua trang bị?"
Giản Úc chớp chớp mắt: "Anh muốn mua trang bị sao? Ngày thường tôi đều không có mua."
Lục Chấp nhướng mày: "Vì sao?"
Đáp án của Giản Úc vừa chua xót vừa chân thật: "Nghèo."
Lục Chấp nhướng mày: "Tôi mua."
Giản Úc có chút ngốc: "Hả?"
Lục Chấp trả lời: "Tôi có tiền."
Giản Úc: "......"
Bá đạo tổng tài trả lời thật đúng là giản dị tự nhiên.
Lục Chấp ngay sau đó lại nói: "Trang bị trong trò này hẳn là có thể mang tặng người khác nhỉ? Tôi mua tặng cho cậu."
Giản Úc lập tức cười cong cả mắt: "Cảm ơn Lục tiên siinh."
Lúc này, Lục Chấp nhìn lên màn hình xem một vòng, thấy được cửa hàng trong game, sau đó liền nhấn vào.
Hắn tìm được mục trang bị, bấm vài cái, chọn trúng một bộ trang bị trong đó.
Sau đó không chút do dự mà nhấn mua.
Giản Úc còn chưa kịp ngăn cản, đã thấy Lục Chấp chuẩn bị trả tiền rồi.
Cậu vội vàng nhắc nhở: "Lục tiên sinh, đây là trang bị tình nhân á!"
" Phải không?"
Lục Chấp vốn dĩ cũng không để bụng trò chơi này, chỉ là tùy tiện mua một bộ trang bị nhìn thuận mắt thôi.
Lúc này, hắn như nghĩ tới gì đó, hỏi Giản Úc: "Ngày thường cậu sẽ cùng người khác chơi trò này sao?"
Giản Úc không biết làm sao mà đề tài có thể nhảy tới chỗ này, dừng một chút sau đó, vẫn là thành thật gật gật đầu: "Sẽ. Đôi khi sẽ cùng người xa lạ trên mạng tổ đội, hoặc có lúc sẽ chơi cùng bạn học."
Lục Chấp nghe vậy, suy nghĩ một chút lại nói: " Vậy cứ dùng bộ trang bị tình nhân này đi."
Nói xong, hắn liền quyết đoán mà trả tiền.
Lại tiếp tục mua thật nhiều trang bị tình nhân khác.
Giản Úc có chút kinh ngạc: "Chẳng lẽ hai người chúng ta phải dùng trang bị tình nhân sao?"
Ngày thường bọn họ giả làm một đôi, là vì phải ở trước mặt người khác diễn kịch, sao bây giờ ngay cả trên game cũng yêu cầu luôn vậy?
Cũng không có ai sẽ kiểm tra game bọn họ chơi mà.
Thần sắc Lục Chấp bình tĩnh: "Mua cũng mua rồi, không cần rất lãng phí."
Giản Úc: "......"
Vậy sao mới nãy anh còn muốn mua làm gì?!!
Hơn nữa, anh là tổng tài của tập đoàn Lục thị, một giây kiếm được cũng mấy trăm vạn, sao có thể sử dụng một loại ngữ khí kiếm tiền không dễ dàng như vậy để nói chuyện hả?
Ngay sau đó, Lục Chấp nói thêm: "Hơn nữa, mấy trang bị tình nhân này, có lẽ cậu sẽ rất thích."
Giản Úc: "??"
Đang êm đẹp, tự dưng cậu lại thích trang bị tình nhân làm gì?
Chẳng qua mọi chuyện đã thành kết cục đã định, rối rắm cũng vô dụng, lại chậm trễ, đêm nay cũng không cần chơi game nữa.
Vì thế, rất nhanh hai người liền vào trận game đầu tiên.
Lúc chọn tướng, vì để phù hợp với trang bị tình nhân, mà Giản Úc chọn một pháp sư, còn Lục Chấp thì chọn sát thủ.
Giản Úc nhìn giao diện trò chơi của mình, đã đổi trang bị pháp sư, nghiêng đầu qua nhìn sát thủ của Lục Chấp cũng đã đổi trang bị.
Tuy rằng hai người bọn họ dùng trang bị tình nhân thì có hơi kỳ lạ, nhưng không thể không nói, đổi trang bị xong, tướng lập tức đẹp lên không ít, đều có chút tiên khí bay bay.
Chờ một lúc, trò chơi chính thức bắt đầu.
Đội năm người bọn họ xuất hiện trong một cái hồ.
Giản Úc suy xét đây là lần đầu tiên Lục Chấp chân chính chơi trò này, vì thế muốn để hắn từ từ đi, không cần quá liều lĩnh.
Kết quả giây tiếp theo, Lục Chấp thao tác tướng, nhanh chóng mà chạy lên trước rồi.
Giản Úc: "...."
Được rồi.
Chẳng qua cậu vẫn lần nữa nhắc nhở Lục Chấp: "Lục tiên sinh, anh vẫn nên đi tới khu vực này săn quái đi, trước tiên kiếm chút điểm kinh nghiệm đã."
" Ừ." Lục Chấp đi qua.
Những đồng đội khác phân biệt đi đường trên và đường dưới, vì thế Giản Úc thao tác pháp sư đi đường giữa.
Ngày thường Giản Úc chơi trò này cũng nhiều, vì thế kỹ thuật vẫn khá tốt, tuy rằng không tính là đứng đầu, nhưng cũng coi như có trình độ trung đẳng.
Nhưng mà, cậu đi được nửa đường, thì đụng phải hai người ở đối diện.
Để cậu đánh một người thì còn có thể, nếu mà hai người, thì cậu ăn không tiêu.
Vì thế, cậu trốn về trong tháp, nhờ tháp bảo hộ, cùng đối phương giao chiến một chút.
Kết quả đối phương một người một đại chiêu, máu của cậu đều mất gần hết.
Giản Úc do dự nên trở về hồ để hồi máu, hay là cứng rắn đối kháng một trận.
Đúng lúc này, cậu cảm thấy một trận ánh sáng hiện lên, sau đó thấy tướng Lục Chấp vọt tới, che ở trước mặt câu, thành thạo mà đánh chết hai tướng của đối phương.
Giản Úc nhìn hai tướng nằm trên mặt đất, nháy mắt ngây người, nhịn không được nói với Lục Chấp: "Lục tiên sinh, sao anh làm được vậy? Không phải đây là lần đầu tiên anh chơi game sao?"
Độ chính xác này, nói là lần đầu tiên chơi game cũng không có ai tin đâu?
Lục Chấp tiếp tục thao tác tướng đi về đánh quái, nhàn nhạt nói: "Cái này khó lắm sao?"
Nhất thời Giản Úc không còn gì để nói: "Không khó sao?"
Chủ yếu là do Lục Chấp là lần đầu chơi a.
Lục Chấp nhếch khóe miệng: "Còn tốt, loại trò chơi này chủ yếu là dựa vào kỹ xảo, chỉ cần nắm giữ thì liền rất đơn giản."
Giản Úc: "......."
Cậu có chút không biết nói gì.
Cậu cảm thấy Lục Chấp giống như một sự tồn tại nghịch thiên vậy, bất luận vấn đề gì đều có thể thoải mái giải quyết được.
Chẳng qua như thế cũng đặc biệt có lợi.
Giản Úc lần đầu tiên thể nghiệm cảm giác được người ta mang bay.
Trước kia lúc cậu chơi, thắng mấy lần, thì sẽ thua lại mấy lần, vẫn luôn lên lên xuống xuống, xếp hạng căn bản không thể lên được.
Đây vẫn là lần đầu tiên, cậu nhìn hạng của mình không ngừng tăng lên, vui vẻ đến nỗi mắt cũng híp cả lại.
Bọn họ chơi được một lúc, trùng hợp Tần Diễn cũng online.
Tần Diễn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức mời hai người tổ đội.
Lần này bọn họ chơi hình thức tổ đội ba người.
Mời vừa vào đội, giọng của Tần Diễn đã oang oang kêu loạn: "Anh Lục, vậy mà anh thật sự chơi game, em quả thực không thể tin vào hai mắt của mình được, anh không phải là bị trộm tài khoản rồi chứ?!!"
Lục Chấp không thèm để ý đến hắn.
Tần Diễn lại kêu Giản Úc: "Anh dâu, anh Lục không ở sao? Sao lại không nói lời nào vậy?"
Giản Úc nhìn thoáng qua Lục Chấp bên cạnh, đúng sự thật nói: "Anh ấy có ở."
Tần Diễn khiếp sợ: "Vậy sao lại không nói lời nào?"
Lục Chấp lạnh lùng nói: "Chê cậu quá ồn."
Tần Diễn bên kia lập tức im lặng.
Nhưng mà rất nhanh, sau khi vào trò chơi, Tần Diễn lại kêu loạn lên: "Hai anh vậy mà mặc trang bị tình nhân, em ở bên cạnh lẻ loi, giống như một con cẩu độc thân thê thảm đáng thương vậy!"
Lục Chấp nghi hoặc: "Chẳng lẽ cậu không phải sao?"
"......."
Tần Diễn ủy khuất: " Anh dâu, anh mau giúp giúp em với."
Giản Úc nhìn thoáng qua Lục Chấp, ngay sau đó cười nói: "Tôi cũng không giúp cậu được a."
Cậu phát hiện lúc Lục Chấp dỗi người, người khác căn bản không phản kháng được.
Vào trận, Giản Úc đi đường dưới, Tần Diễn đi đường trên.
Lúc Tần Diễn bị đánh sắp chết, hắn vội vàng nhìn lướt qua, phát hiện Lục Chấp đang ở gần hắn, hắn nháy mắt trở nên vui vẻ, vội vàng gọi Lục Chấp: "Anh Lục, anh nhanh tới cứu em với!"
Giây kế tiếp, hắn liền trơ mắt nhìn Lục Chấp không chút do dự mà bỏ qua hắn, chạy đi đường dưới để cứu Giản Úc vẫn còn thừa hơn nữa thanh máu.
Tần Diễn quá mệt, không muốn yêu nữa, vẫn luôn ồn ào nói ván tiếp theo không bao giờ tổ đội chơi với bọn họ nữa.
Kết quả ván tiếp theo, hắn lại hihi haha mà lôi kéo hai người tổ đội tiếp.
Giản Úc trong lúc nhất thời cười đến mi mắt cong cong.
Thật tốt a, sau khi cậu xuyên thư, cậu có được thật nhiều khoảng thời gian hạnh phúc, có thể cất làm kỷ niệm để nhớ thật lâu.
Đến lúc cậu đi rồi, hẳn là sẽ không còn điều gì tiếc nuối nữa nhỉ?