Lần này uống ít hơn lần trước, biểu hiện của Giang Lẫm tối nay thoải mái hơn, có chút giống như những năm trước, hồi mà cả hai còn thân thiết.
Ngón tay Quý Minh Luân đặt trên vai cậu không nhúc nhích, khi hắn rũ mắt nhìn thẳng vào ánh mắt cậu, cảm thấy cậu có chút muốn nói lại thôi, hơn nữa cậu dường như không muốn bị hắn nhìn như vậy, rất nhanh liền nhắm mắt lại, cản trở tầm mắt của hắn.
Đứng thẳng người, Quý Minh Luân nhìn về phía đồng hồ đang treo trên tường.
Đã hơn ba giờ, lúc này trên đường cũng không có người, không cần thiết phải bắt Giang Lẫm trở về nhà, huống chi nhà của hắn còn có phòng trống.
Bước vào phòng ngủ thứ hai, Quý Minh Luân điều chỉnh điều hòa trên tường sang chế độ gió thấp, trở lại bên cạnh ghế sofa nói: "Không muốn về cũng được, đến phòng ngủ dành cho khách ngủ đi."
Giang Lẫm không có ý đứng dậy, chỉ giơ cánh tay phải lên che mắt: "Tôi ngủ trên sô pha là được rồi. "
Sofa nhà Quý Minh Luân là do hai người cùng nhau chọn, năm đó phải đi dạo mấy cửa hàng nội thất mới chọn được, đợi hàng về cũng mất hơn hai tháng. Nói về sự thoải mái, chiếc ghế sofa da thật này không thua gì tấm nệm hơn 20.000 tệ* của phòng ngủ chính, trước kia Giang Lẫm tắm rửa xong liền thích nằm trên sofa để xem các lớp học online và xem phim.
1
*20.000 Nhân dân tệ = 67.895.428 VND
Quý Minh Luân không ép buộc cậu, đi tới công tắc cảm ứng, tắt hết đèn trong phòng khách, chỉ chừa lại một chiếc đèn treo tường nhỏ dẫn đến góc phòng vệ sinh.
Trong phòng khách rộng lớn không có ánh sáng, bóng đêm bao lấy bóng dáng người nằm trên sô pha. Quý Minh Luân liếc mắt nhìn vị trí Giang Lẫm nằm, đi dép lê đi về phía phòng ngủ chính, khi đẩy cửa phòng ngủ ra, bả vai không cẩn thận đụng phải đuôi lưới bắt mộng treo trên khung cửa.
Tiếng chuông gió rất nhẹ và giòn vang lên, Quý Minh Luân giơ tay bắt lấy nó, chuông dừng lại, bên sô pha truyền đến tiếng Giang Lẫm nói chuyện.
"Minh Luân."
Quý Minh Luân nghiêng người, hắn bị ánh đèn trong phòng ngủ bao lấy, không thấy rõ được Giang Lẫm, cũng không biết Giang Lẫm có nhìn thấy hắn hay không, chỉ cảm giác được Giang Lẫm hình như đang do dự, đợi một lát mới nghe được một câu: "Thật ra một năm nay tôi thường nhớ tới chuyện trước kia. "
Quý Minh Luân không lên tiếng, nhưng cũng không đóng cửa, điều này làm cho Giang Lẫm có thêm vài phần dũng khí, cậu chống tay lên sofa ngồi dậy, tầm mắt nhìn người được bao trùm dưới ánh đèn.
"Tôi không biết bây giờ cậu suy nghĩ như thế nào, nhưng tôi, tôi rất muốn hàn gắn mối quan hệ giữa chúng ta."
"Cậu cho tôi một cơ hội đi."
Đáp lại cậu là sự im lặng của hắn, mãi cho đến khi tim cậu đập nhanh đến mức sắp bóp nghẹt cổ họng mới nghe được Quý Minh Luân nói chuyện.
Đáng tiếc chỉ là một câu "Ngủ sớm một chút", không đợi cậu mở miệng, Quý Minh Luân liền buông tay đang nắm lấy lướt bắt mộng, xoay người đóng cửa phòng ngủ chính lại.
Đuôi lưới bắt mộng bị buông ra còn đang hơi lắc lư nhưng lại không cách nào phát ra tiếng chuông thanh thúy nữa. Tầm nhìn lại lâm vào bóng tối, Giang Lẫm vẫn như cũ nhìn về phía cánh cửa, đáng tiếc bây giờ không còn nhìn thấy người đứng trước cửa nữa, ngay cả lưới bắt mộng kia cũng nhìn không rõ.
Ngón tay nắm lấy chiếc ghế sofa lạnh lẽo, sau đó thả lỏng cơ thể, cậu ngã về phía sau, trước mắt cậu hiện ra khung cảnh năm đó cùng hắn mua cái lưới bắt mộng kia.
Đó là lúc Quý Minh Luân chuẩn bị chuyển sang nhà mới, ngoại trừ việc lôi kéo cậu cùng xem bản vẽ trang trí và lựa chọn đồ nội thất ra, thì còn cùng hắn chọn phụ kiện trong nhà.
Hai người bọn họ đều là nam, họ thiếu tính thẩm mỹ trong việc chọn các phụ kiện cho gia đình và cũng không thích những món đồ được nhân viên của cửa hàng nội thất giới thiệu. Sau đó Trần Ny Đan đang bán hàng tự làm cho sinh viên, nhiều đồ không bán được, cô tìm cậu để nhờ hắn giúp đỡ, sau đó cậu liền mua hết số đồ còn lại.
Cậu không có hứng thú với những món đồ thủ công kia và nhờ Trần Ny Đan phân phát cho những người thích chúng, cậu chỉ giữ lại một chiếc lưới bắt mộng có lông màu xám trắng cùng dòng chữ "điều ước trở thành sự thật".
Trần Ny Đan nói bạn học làm ra chiếc lưới bắt mộng này đã đặc biệt mang nó đến Nam Phổ Đà* để thờ cúng, lúc ấy Quý Minh Luân cũng ở bên cạnh, nghe xong liền thuận theo tay cậu, từ nay về sau liền treo ở khung cửa phòng ngủ, đến bây giờ cũng không bị vứt đi.
*Nam Phổ Đà là tên một ngôi chùa
Cậu ở phòng khách suy nghĩ lung tung hơn nửa tiếng đồng hồ, Giang Lẫm rốt cục cũng không chịu nổi sự ảnh hưởng của rượu mà ngủ thiếp đi. Đợi đến khi Quý Minh Luân mượn cớ đi vào nhà vệ sinh để nhìn cậu thì phát hiện cậu dựa vào góc sô pha, cuộn tròn thành một quả bóng trong rất lạnh lẽo.
Điều hòa trong phòng khách được điều chỉnh đến 26 độ, đây là nhiệt độ quen thuộc của Giang Lẫm, trước kia cậu không thích đắp chăn khi ngủ. Khi Quý Minh Luân đi qua, thấy cậu đang tự ôm mình, dùng mu bàn tay chạm vào người cậu thấy cậu hơi lạnh, liền trở lại phòng ngủ lấy chăn đắp lên người cậu, sau đó chỉnh điều hòa lớn hơn một chút.
Làm xong những thứ này, Quý Minh Luân vào bếp rót nước uống. Hắn không bật đèn, động tác cũng rất nhẹ, nhưng lúc quay về phòng khách thì nghe được tiếng Giang Lẫm đang nói chuyện.
Âm thanh kia rất mơ hồ, nghe không rõ nội dung cụ thể, hắn đến gần, khom lưng nghe, sau đó hắn cảm thấy cậu giống như đang re^n rỉ.
Cau mày nghi ngờ, hắn còn chưa nghĩ tới chuyện gì đang xảy ra liền nghe thấy Giang Lẫm phát ra một tiếng thở dốc. Giọng nói kia nỉ non, từ trong khoang mũi phát ra, càng giống như con mèo nằm trong ổ kêu xuân*.
*mèo động dUc
Lần này Quý Minh Luân mới nhận ra là Giang Lẫm đang mơ thấy loại giấc mơ đó.
Cổ họng vừa mới được làm ẩm không hiểu sao giờ đây lại trở nên khô khốc, hắn nhìn người trước mặt với vẻ mặt phức tạp. Không biết người Giang Lẫm mơ thấy là ai, sao có thể phát ra tiếng thở dốc mềm mại như vậy, chẳng lẽ là người mà cậu thích?
Nhận ra điều này, sắc mặt Quý Minh Luân càng thêm khó coi.
Đầu ngón tay vươn ra chạm vào khóe mắt Giang Lẫm, đầu ngón tay khẽ vuốt ve lông mi mềm mại, người đang ngủ tựa hồ cảm giác được ngứa ngáy, thân thể run rẩy theo, giơ tay bắt lấy ngón tay hắn.
Cho rằng Giang Lẫm tỉnh, Quý Minh Luân kinh hãi muốn rút tay ra, nhưng Giang Lẫm chỉ gối mặt vào lòng bàn tay của hắn không nhúc nhích.
Nhìn chằm chằm Giang Lẫm một lát, sau khi xác định cậu không thật sự tỉnh lại, Quý Minh Luân ngồi xổm xuống, dùng tay trái chống sàn nhà, ngồi trên mặt đất lạnh lẽo.
Tay phải mặt của Giang Lẫm đè lên, đầu ngón tay chạm vào một vùng da thịt ấm áp mịn màng, lần cuối cùng hắn chạm vào cậu như thế này là đêm cuối cùng trước khi Giang Lẫm đi du học.
Lúc ấy hắn đè Giang Lẫm lên tường, khi hôn môi Giang Lẫm, ngón tay cũng vuốt ve trên gương mặt bóng loáng của cậu. Giang Lẫm không có phản ứng, nhưng hắn có thể cảm giác được người này bị dọa tới mức nín thở, thẳng đến khi hắn dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cậu, chạm vào cái lưỡi mềm mại kia, Giang Lẫm mới mạnh mẽ đẩy hắn ra giống như cậu vừa mới tỉnh mộng.
Bọn họ cùng nhau lớn lên, cho nên hắn tin chắc rằng, đó là nụ hôn đầu tiên của Giang Lẫm.
Bây giờ nghĩ lại, hắn vẫn nhận được quá nhiều ưu đãi từ Chỗ Giang Lẫm, lấy danh nghĩa cùng nhau lớn lên, hắn đã có được vô số lần đầu tiên của Giang Lẫm.
Đặc biệt là bí mật về đêm Giang Lẫm mộng tinh trên giường hắn, lúc ấy Giang Lẫm luống cuống tay chân, bộ dáng đỏ bừng đến nay vẫn khắc sâu trong đầu hắn. Còn có nửa năm sau bị hắn nửa dỗ nửa lừa nói về cảm giác dùng tay, thì ra Giang Lẫm không quen, luôn cảm thấy đây là một chuyện rất không được tự nhiên, mới dẫn đến lúc ngủ sẽ thường xuyên làm bẩn quần lót.
Sau đó chính là giai đoạn vỡ giọng muộn của Giang Lẫm.
Giang Lẫm nhỏ hơn hắn bốn tháng, vỡ giọng và mộng tinh của cậu chậm hơn hắn. Còn nhớ đó là một buổi sáng cuối tuần, Giang Lẫm gọi cho hắn, nhưng cậu ấp úng mãi mà chẳng nói được lời nào, lúc ấy mẹ Giang Lẫm còn chưa qua đời, nhưng cũng bởi vì tác dụng phụ của hóa trị mà hôn mê trong thời gian dài, cho nên mãi cho đến khi hắn và Giang Lẫm đi khám bác sĩ mới biết là do thời kỳ vỡ giọng.
Nghĩ đến bộ dáng Giang Lẫm ỷ lại vào mình, Quý Minh Luân nhịn không được thở dài. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Thích Giang Lẫm là một chuyện ngoài ý muốn, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn này, đến bây giờ bọn họ vẫn có thể là bạn tốt. Hiện tại Giang Lẫm đã quay về, cậu chủ động bày tỏ lòng tốt muốn hàn gắn mối quan hệ tình bạn này, có lẽ Giang Lẫm luyến tiếc người bạn này của mình, hoặc là Giang Lẫm đã có người mình thích, hy vọng người bạn của mình có thể buông bỏ và chấp nhận nó.
Ngón tay bị mặt của Giang Lẫm đè lên, đè thật lâu, đầu ngón tay thiếu máu bắt đầu tê dại. Loại cảm giác này giống như quan hệ hiện tại của bọn họ, Giang Lẫm một lòng muốn làm hòa, hắn một lòng từ chối, nhưng có thể kiên trì được bao lâu đây?
Chờ kỳ nghỉ hè chấm dứt, Giang Lẫm sẽ trở về Los Angeles, mà lúc trước hắn là vì Giang Lẫm mới chọn báo chí, con đường sau tốt nghiệp hắn nên đi thế nào đây, đến bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra. Thật ra nếu xuất ngoại với Quý Trác Thăng cũng không phải không thể, rời khỏi nơi này, về sau hắn và Giang Lẫm mỗi người một ngã, không gặp mặt, dần dần sẽ không nghĩ về nhau nữa.
Có lẽ bọn họ có thể quay trở về làm bạn bè, thỉnh thoảng liên lạc một chút, hỏi tình hình gần đây của nhau.
Còn về người mà cậu thích -
Thu tay lại, Quý Minh Luân ấn những ngón tay bị tê liệt của mình lên gạch lát sàn, nhiệt độ trên gương mặt Giang Lẫm nhanh chóng bị sự mát lạnh của đá cẩm thạch quét sạch. Hắn đứng lên, giúp Giang Lẫm đắp lại chăn một lần nữa, quay đầu trở về phòng mình.
Trước khi đóng cửa, hắn lấy lưới bắt mộng trên cửa xuống và cất nó vào tủ.
Cái lưới bắt mộng này hắn vẫn không nỡ lấy xuống, nhưng hiện tại đã đến lúc lấy xuống rồi.
Ngủ trên sô pha đến mười giờ sáng, Giang Lẫm bị báo thức của chiếc Apple Watch trên cổ tay đánh thức. Tắt đồng hồ báo thức, cậu duỗi người ngồi dậy, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Quý Minh Luân đang bận rộn làm bữa sáng trong phòng bếp.
Tối qua cậu uống say và sau đó ngủ mê man trong phòng khách. Nghĩ đến việc mình thật sự ở nhà của Quý Minh Luân qua đêm, Giang Lẫm xốc chăn lên đứng dậy, vừa định xỏ dép lê liền quay đầu lại nhìn.
Cái chăn này cũng là Quý Minh Luân đắp cho cậu.
Mím khóe miệng muốn cong lên, anh vuốt tóc, đi dép lê đi qua, ngập ngừng nói: "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Quý Minh Luân xoay người, hướng về phía nhà vệ sinh hất cằm, "Tôi có chuẩn bị bàn chải đánh răng và khăn tắm mới cho cậu, cậu đi rửa mặt trước đi. "
Mặc dù đầu óc còn chưa hoàn toàn tỉnh lại, Giang Lẫm cũng cảm giác được thái độ của Quý Minh Luân đã thay đổi. Thấy cậu sững sờ tại chỗ không nhúc nhích, Quý Minh Luân lật trứng chiên trong chảo, lại thúc giục một lần nữa.
Giang Lẫm đi vào phòng vệ sinh, đợi đến khi đi ra, Quý Minh Luân đã bày mì lên bàn ăn, tiếp theo cởi tạp dề, ngồi xuống ghế bên trái, nói với cậu: "Lại đây ngồi đi. "
Ngồi xuống ghế bên phải, Giang Lẫm nhận lấy đũa làm bằng thép không gỉ mà Quý Minh Luân đưa tới, cậu nhìn bát mì trên bàn bên trên còn có một quả trứng, sau đó di chuyển ánh mắt đến trên mặt Quý Minh Luân, nhìn Quý Minh Luân gắp một miếng mì bỏ vào miệng, lại cắn một miếng trứng, sau đó lại ăn mì.
Loại mì này là bữa sáng mà cậu thường ăn ở nhà Quý Minh Luân, không chỉ tốt cho dạ dày mà còn có chất dinh dưỡng, nhất là quả trứng ốp la phía trên.
Cậu thích ăn lòng đỏ trứng hơi chín tới, dì trong nhà mỗi lần đều chiên không ngon, dì một là chiên chín hoặc quá chín, chỉ có Quý Minh Luân mới có thể chiên ra hương vị mà cậu thích.
Thấy cậu nhìn chằm chằm mình không nhúc nhích, Quý Minh Luân nuốt thức ăn trong miệng nói: "Không muốn ăn? "
"Không phải."
Giang Lẫm vội vàng lắc đầu, gắp trứng ốp la lên cắn một miếng lớn, lòng đỏ trứng từ khóe miệng chảy xuống, Quý Minh Luân nhìn thoáng qua liền di chuyển tầm mắt, rút khăn giấy đưa cho cậu.
Giang Lẫm nhận lấy lau chùi, sau khi ăn hết toàn bộ quả trứng, cậu uống một ngụm canh thơm nồng. Vẫn là mùi dầu mè quen thuộc kích thích vị giác, nhưng trong lòng cậu lại có chuyện gì đó, cảm thấy đồ ăn rất ngon nhưng cũng thấy có gì đó không ổn.
Giống như không có việc gì, Quý Minh Luân ăn hết mì, đứng dậy đi vào phòng bếp rửa chén.
Giang Lẫm nhìn bóng lưng hắn, rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn hỏi,nhưng lại không có cách nào mở miệng được. Nhất là thái độ của Quý Minh Luân, tuy rằng có thể nhìn ra được sự thay đổi, nhưng cậu lại rất sợ đây là hiểu lầm của mình. Dù sao Quý Minh Luân cũng ăn sáng, có lẽ chỉ thuận tiện làm một tô cho cậu, chắc là không có ý gì khác.
Ăn mì xong, Giang Lẫm bưng tô đi đến bên cạnh Quý Minh Luân, người nọ nghe được tiếng bước chân của cậu, đưa tay tới đón nhận tô và đũa của cậu, thả xuống nước rửa.
Giang Lẫm dừng lại một lát, thấy Quý Minh Luân tập trung rửa chén, không có ý muốn nói chuyện với cậu, cậu đành phải trở lại phòng khách trước. Nhưng khi cậu đi về phía ghế sofa, cậu phát hiện ra rằng lưới bắt mộng treo trên khung cửa phòng ngủ chính đã biến mất.
Quay đầu lại, Giang Lẫm hỏi: "Cậu đã cất lưới bắt mộng đi rồi? "
Sao khi rửa xong cái tô cuối cùng, Quý Minh Luân giơ tay ấn công tắc vòi nước, tiếng nước chảy ào ào ngừng lại, bên tai nhất thời an tĩnh trở lại.
Hắn không lập tức trả lời, cởi găng tay ra mới xoay người, tựa vào bên bồn rửa nhìn Giang Lẫm.
"Ừm, vô dụng rồi nên tôi vứt đi rồi."
Giọng điệu của Quý Minh Luân rất bình tĩnh, nhưng không phải lãnh đạm như trước, ánh mắt nhìn về phía Giang Lẫm cũng không có ý không kiên nhẫn. Giang Lẫm lại đột nhiên biến sắc, nhấc chân đi vào phòng bếp.
Nhìn thấy cậu muốn lục lọi thùng rác, Quý Minh Luân nắm lấy tay cậu và nói: "Buổi sáng tôi ném xuống thùng rác ở tầng dưới, bây giờ đã bị lấy đi rồi."
"Tại sao vứt nó đi? Cậu không muốn cũng có thể đưa cho tôi mà!"
Giọng điệu của Giang Lẫm thay đổi, trong nhà này những thứ có liên quan đến cậu đã không còn bao nhiêu, nếu như ngay cả lưới bắt mộng cũng không còn——
So với bộ dáng đỏ hoe mắt của cậu, vẻ mặt của Quý Minh Luân lại hiện ra sự bình thản hiếm có: "Chuyện đó tôi đã sớm buông xuống từ lâu, giữ lại những chuyện quá khứ cũng không thích hợp cho lắm, sau này tôi có thể làm bạn với cậu, nhưng đừng nhắc đến những chuyện trước kia nữa. "