Thẩm kiều bấm số gọi cho anh, cuộc thứ nhất, cuộc thứ hai rồi đến cuộc thứ ba. Anh đều không bắt máy, một tiếng tút dài làm cô nghe thôi cũng khó chịu.
“ Lúc nào rảnh gọi lại cho em”. Gửi tin nhắn cho anh xong cô lên giường đi ngủ.
Dù gì lo lắng hay suy nghĩ cũng chỉ đến vậy nên cô để tâm trạng thoải mái nhất đi ngủ.
Nhưng là phụ nữ dù cố gắng nhưng ánh mắt cô vẫn hướng đến chiếc điện thoại.
Ting.... ting. Điện thoại sáng đèn cô vội vàng cầm lên xem.
“ Anh là Tần Tuấn, Triết nó say quá nên ngủ rồi. Anh nhắn lại cho em bớt lo lắng”.
Cô nhanh chóng gọi lại để nói chuyện với Tần Tuấn.
- Alo.
- Triết vẫn ổn chứ anh.
“ Ừ, cậu ấy vẫn ổn. Chắc mấy hôm nữa sẽ bay về, em không cần lo lắng quá đâu. Không có gì anh cúp máy nhé”.
- Khoan đã, e... em có thể hỏi anh một chuyện được không.
“ Ừ, chuyện gì anh biết sẽ không dấu em. Nói đi”.
- Dạo này công ty có chuyện gì đúng không, em chưa từng thấy Triết đi công tác lâu như vậy.
“ À....ư.. Tần Tuấn không trả lời giọng nói còn ấp úng.”
- Anh nói sẽ không dấu em, tại sao giờ lại không nói.
“ Nghe anh nói này, Triết nó không muốn em lo lắng nên mới không nói, nhưng em yên tâm mọi chuyện cũng đang ổn dần rồi. Công ty sẽ ổn thôi”.
- Cảm ơn anh vì đã không dấu em, phiền anh chăm sóc Triết giúp em đừng để anh ấy uống nhiều rượu quá sẽ đau dạ dày.
“ Anh biết rồi, em yên tâm”.
Cúp máy xong tâm trạng của Thẩm Kiều cũng chẳng khá hơn là bao, anh khó khăn cũng lựa chọn dấu cô. Vậy cô là gì, anh có coi cô là vợ hay không.
Cốc..... cốc... Con ngủ chưa.
Là giọng mẹ chồng cô. “ Dạ con chưa ạ”.
Vũ Nguyệt mở cửa bước vào mỉm cười nhìn cô:” Mẹ sợ con buồn nên qua ngủ cùng, con sẽ không phiền chứ”.
- Tất nhiên là không, mẹ mau lên đây đi ạ.
Cô nhanh chóng lật chăn rồi nhích người sang để chỗ cho bà nằm.
“ Muộn rồi không ngủ được hả con”.
Thẩm kiều cười nhẹ quàng tay sang ôm bà, chui vào lòng bà nằm ngủ.
- Mẹ ru con ngủ nhé, con muốn nghe mẹ hát.
Nhìn cô con dâu trong lòng mà Vũ Nguyệt rơm rớm nước mắt.
“ Mẹ từng muốn có đứa con gái để ôm trong lòng như này.”
- Không phải mẹ có rồi sao, mẹ còn có thêm một đứa cháu nữa. Lâu lắm rồi con cũng không có thời gian để ôm mẹ con ngủ. Các bà mẹ có vòng tay ấm áp lắm.
Vũ Nguyệt vỗ nhẹ lưng cô vài cái, Thẩm Kiều đã chìm vào giấc ngủ. Bà nhìn cô là bà biết cô đang có tâm sự, phụ nữ mang thai tâm lí cũng rất thất thường.
*****
Sáng hôm sau tỉnh dậy tinh thần Thẩm Kiều cũng bình ổn hơn, không quá khó chịu hay lo lắng gì nữa.
- Vẫn là nên đến công ty làm việc cho bớt suy nghĩ lung tung.
Nói rồi cô dậy vệ sinh cá nhân thay đồ bước xuống nhà. Điều làm cô ngớ người là bây giờ không còn là buổi sáng mà đã đến giờ ăn trưa. Đồ ăn cũng được người làm dọn hết ra bàn.
- Con dậy rồi à, mau lại ăn trưa thôi. Vũ Nguyệt vui vẻ gọi cô lại.
Thẩm kiều xấu hổ gãi đầu: “ Mẹ ơi, con xin lỗi có vẻ con ngủ hơi muộn “.
- Không sao, không sao con dậy cũng không có việc gì làm. Cứ ngủ cho khoẻ là được, chăm sóc bản thân cho tốt.
- Mẹ à, mẹ cứ làm vậy sẽ chiều hư con mất.
- Hư một chút cũng không vấn đề gì, mau lại đây bữa nay có rất nhiều món tốt cho sức khoẻ.
Mấy cô bé người làm trong nhà nghe Vũ Nguyệt nói vậy không khỏi ngưỡng mộ Thẩm Kiều không những biết chọn chồng mà còn biết chọn một bà mẹ chồng cưng chiều siêu cấp vũ trụ. Phải nói là người mẹ chồng mà bất cứ cô gái nào cũng mong ước có.
👍👍👍👍