Chẳng mấy mà lễ cưới của Tô Ngọc và Hàn Mặc được diễn ra, mới tổ chức đám cưới cũng rất xa hoa lộng lẫy. Họ tổ chức bên cạnh bờ biển với sự chứng kiến của người thân. Thẩm Kiều dù rất bận nhưng vẫn xin nghỉ để đến chúc mừng cho cô bạn thân này.
- Cô dâu của tôi ơi, cậu xinh đẹp quá rồi.
- Kiều Kiều, cậu đến rồi sao. Lại đây ngồi với mình, chú ơi chụp giúp con một kiểu ảnh.
Chú chụp ảnh nghe vậy liền cười tươi: “ Được được, hai đứa ngồi gần một chút cười tươi lên 2...3.. tách.”
- Hôm nay cậu cũng rất xinh đẹp đó Kiều Kiều, cậu nhớ mình đã nói Hàn Mặc có rất nhiều bạn không? Nhất định hôm nay sẽ giới thiệu cho bà cô già như cậu một anh.
- Không không, mình không cần.
Cậu tính không kết hôn thật sao?
- Vậy cậu nghĩ mình đang đùa, đám đàn ông thật xảo trá mình không tin bọn họ.
Ai nói cậu như vậy, đâu phải người đàn ông nào cũng thế.
“ Cô dâu chuẩn bị, lễ cưới sắp bắt đầu”. Nhân viên từ bên ngoài vào nhắc nhở.
- Thôi được rồi mình ra ngoài trước, à mải nói chuyện quên mất, có cái này tặng cậu. Thẩm Kiều đưa cho Tô Ngọc một chiếc hộp nhỏ bên trong là chiếc lắc tay rất xinh.
- Sao cậu biết mình thích cái này, thật sự là tìm rất lâu rồi mà không mua được.
- Thế mới nói không gì Thẩm Kiều này không làm được.
Ngoại trừ kiếm bạn trai.
- Thôi đừng nói nữa mình ra ngoài đây.
Thẩm Kiều ra bên ngoài kiếm một chỗ ngồi hợp lí, cô không để ý rằng có rất nhiều người đang nhìn mình. Ai cũng đều cảm thán rằng cô rất đẹp. Tiếng nhạc đám cưới nổi lên mọi người lấy lại trật tự, cô dâu bước vào. Thẩm Kiều nhìn Tô Ngọc đầy hạnh phúc mà cô cũng mừng theo, cô gái này đã vất vả nay kiếm được bến đậu bình yên cô cũng rất mừng. Cha sứ nói lời tuyên thệ, rồi cô dâu chú rể trao nụ hôn dưới ánh hoàng hôn lãng mạn. Thẩm Kiều ngồi bên dưới trong đầu bất chợt nghĩ đến lời đề nghị của Dương Triết. “ Sao mình lại nghĩ đến anh ta trong hoàn cảnh này được nhỉ”.
- Ném hoa, cô dâu ném hoa, nào các cô gái ai sẽ muốn là người tiếp theo được hạnh phúc nào.
- MC nói vậy tất cả các cô gái đều nhanh chóng tụ tập lại riêng chỉ có Thẩm Kiều vẫn ngồi im tại chỗ.
- Mọi người đều ra rồi, Tiểu Kiều không ra đó sao con. Bà Tô từ đâu bước lại gần.
- Con không..... chưa nói hết câu cô đã bị bà kéo lại đám đông đó. Thẩm Kiều vì phép lịch sự nên cũng không lỡ từ chối.
- Nào các cô gái sẵn sàng chưa... 1....2..3.. Tô Ngọc xoay người từng bó hoa ra đằng sau, cô gái nào cũng háo hức vậy mà bó hoa cứ thế nằm gọn trong tay Thẩm Kiều.
- Cô gái xinh đẹp chúc mừng cô sắp đón được hạnh phúc. MC lên tiếng chúc mừng.
Tô Ngọc quay lại nhìn thấy Thẩm Kiều bắt được hoa thì rất ngạc nhiên cũng rất buồn cười khi thấy vẻ mặt khó hiểu của cô.
Lễ cưới kết thúc trong suôn sẻ đôi vợ chồng son cũng đi hưởng tuần trăng mật luôn. Thẩm Kiều liền chuẩn bị quay lại thành phố làm việc thì điện thoại mẹ cô gọi đến.
Alo mẹ ạ, con đây
- Kiều, dạo này khoe không con. Nghe giọng bà thẩm có gì đó xúc động.
- Con khỏe có chuyện gì không mẹ, sao nay nghe giọng mẹ lạ vậy.
- Bố....bố con nhập viện rồi. Con về nhà ngay được không?
- Bố con làm sao, sao tự nhiên lại nhập viện. Được ngay bây giờ con bắt xe về ngay. Nói rồi cô tắt máy book vé xe về nhà luôn. Ngồi trên ô tô cô rất lo lắng chỉ kịp nhắn tin báo công ty xin nghỉ 1 tuần.
Ngồi xe 2 tiếng cô cũng về đến nhà, vừa về là cô chạy ngay đến bệnh viện loay hoay một lúc thì cô cũng tìm thấy mẹ mình. Bà đang ngồi khóc ở ngoài hành lang.
- Mẹ, bố sao rồi, tại sao đang bình thường lại nhập viện.
- Mẹ không biết, bố con tự nhiên ho ra máu rồi ngất đi, mẹ rất sợ thật sự rất sợ.
- Không sao, bố con sẽ không sao đâu. Thẩm kiều lúc này chỉ biết ôm mẹ vào lòng an ủi chứ thật sự trong lòng cô cũng vô cùng lo lắng.
- Ai là người nhà của bệnh nhân Thẩm. Bác sĩ từ phòng cấp cứu bước ra.
- Là tôi, tôi là vợ ông ấy, chồng tôi sao rồi thưa bác sĩ. Bà thẩm lúc này không thể bình tĩnh.
- Ông Thẩm đã qua cơn nguy kịch, bây giờ sẽ được chuyển vào phòng hồi sức nhưng ông ấy bị ung thư giai đoạn đầu rồi cần phải ở lại bệnh viện để trị liệu
“Bác sĩ nói sao, ông nhà tôi bị ung thư” Bà Thẩm suy sụp ngồi bệt xuống đất. Thẩm Kiều lúc này cũng khóc ôm lấy bà.
- Người nhà xin hãy bình tĩnh, cũng không phải không còn cách chữa trị. Nếu ông Thẩm chịu tiếp nhận trị xạ và hợp tác với bác sĩ tốt thì thời gian sống vẫn còn rất dài.
- Được được, bác sĩ mau trị xạ cho chồng tôi, phải làm mọi cách để chồng tôi sống.
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, mong gia đình và bệnh nhân hợp tác. Bây giờ người nhà có thể đến phòng bệnh thăm bệnh nhân.
- Mẹ bình tĩnh lại nào, chúng ta vào thăm bố trước đã.
Đọc tiếp đi để biết nội dung tiếp theo nào🌻🌻