Sáng hôm sau. Tại văn phòng tổng giám đốc. Lục Thiên Phong gọi Thục Nghi vào có việc.
“Em ngồi xuống đi”.
“Dạ”
Lục Thiên Phong đưa cho cô cuốn tài liệu.
“Em đọc đi, nhưng trước khi em đọc anh chỉ muốn nói em biết một điều. Dù có chuyện gì xảy ra em vẫn là người vợ tương lai của Lục tổng này, nên em đừng suy nghĩ nhiều”
“Dạ” Thục Nghi nhẹ nhàng trả lời, cô lật từng trang ra xem, đây là thứ cô muốn tìm sau khi châu Hạ tiết lộ nhưng vì Lục Thiên Phong lúc nào cũng bên cạnh cô nên không thể tìm ra sự thật này. Đọc một hơi cũng hết, cô khẽ ngước lên nhìn anh.
“Phong…”
“Đừng nói gì cả, em chỉ biết em là người không có trách nhiệm trong câu chuyện này”
“Nhưng còn ba mẹ anh thì sao? Họ có chấp nhận em không?”
“Anh đã gọi điện thoại cho ba mẹ anh ngay sau khi anh biết sự thật này và họ đã nói” Lục Thiên Phong kéo ngăn tủ lấy máy ghi âm ra cho cô.
“Em bật lên nghe đi, anh đã thu âm cuộc gọi này”
Ngô Thục Nghi lặng lẽ bật ghi âm lên, nghe giọng nói đầu tiên là Thiên Phong.
[ “Ba mẹ con có chuyện này muốn nói ba mẹ nghe, con đã trả thù món thù mà nhà họ Châu đã nợ chúng ta và vô tình con biết được sự thật, mẹ của Châu Hạ bà Vũ Tần Hương là mẹ ruột của Thục Nghi”.
“Sao…sao lai có chuyện như vậy hả con?” Giọng mẹ Thiên Phong bất ngờ.
“Châu Hạ và Thục Nghi là chị em cùng mẹ khác cha”
“À, vậy ba mẹ hiểu rồi. Mẹ thấy lần đầu Thục Nghi đến nhà mình cảm thấy thân quen và có nét giống một người mà mẹ không nhớ ra. Thế Thục Nghi biết chuyện mẹ ruột nó không con?
“Dạ, hiện tại thì con nghĩ chắc cũng biết nhưng chưa xác định đó là thật hay giả nhưng nếu cô ấy biết đó là sự thật thì… cô ấy sẽ nghĩ dù sao Thục Nghi là con ruột của Vũ Tần Hương không chối bỏ được nhưng gia đình hai bên…”
Bà mẹ chen vào “ mẹ hiểu ý con nói, mẹ chỉ muốn nói như thế này. Dù như thế nào thì ba mẹ vẫn coi con bé là con dâu tương lai, bởi vì trong chuyện này con bé không có lỗi gì cả. Cuối tuần hai đứa về ăn cơm nữa nhé”
“Dạ, con cảm ơn ba mẹ”
“Ba mẹ tôn trọng sự lựa chọn của con, ba mẹ quý con bé”
“Dạ, ba mẹ giữ sức khỏe”
“Ừm, các con cũng vậy nhé” ]
Nghe cuộc ghi âm xong nước mặt Ngô Thục Nghi rơi từng giọt, cảm xúc như vỡ òa. Cô đã rất khó khăn khi chấp nhận một người mẹ bỏ rôi mình và cũng thấy khó xử khi bà ta đã gây ra cho gia đình Lục Thiên Phong. Cô cũng nghĩ đến những chuyện đó sẽ giải quyết như thế nào. Cuối cùng bây giờ một mình Thiên Phong giải quyết và sắp xếp mọi thứ cho cô. Thục Nghi thật mai mắn khi có người yêu thương cô như Thiên Phong.
“Phong, em cảm ơn anh và gia đình đã cho em…”
“Lại nữa rồi, anh không cần em cảm ơn…chỉ cần em bên anh là đủ” Thiên Phong bước lại gần Thục Nghi ôm cô vào lòng, nước mắt ngắn nước mắt dài thi nhau rơi nhưng được Thiên Phong lau sạch sẽ.
“Em đừng khóc nữa, nếu muốn cảm ơn anh thì hãy đền bù bằng cả cơ thể em cho anh đi”
Vừa nói xong lời đó, Thiên Phong không ngại mà cúi người xuống đặt nụ hôn sâu vào môi Thục Nghi, nụ hôn triền miên như muốn hút sạch vị ngọt bên trong lẫn hơi thở của cô gái nhỏ này.
Rời khỏi bờ môi anh thủ thỉ bên vành tai “ hôm qua anh say quá không vận động gì nhiều với em, hôm nay chúng ta bù lại nhé”
“Ưm, nhưng đây là văn phòng mà”
“Văn phòng thì đã sao? Anh sẽ khóa trái cửa lại”
Thiên Phong bế Thục Nghi lại ghế sofa, anh tiến lại khóa trái cửa và bước lại ghế sofa ngồi.
Đặt Thục Nghi ngồi trên đùi mình, một tay ôm eo cô, một tay xoa bóp vòng ngoài qua lớp áo của Thục Nghi, hôm nay cô mặc chiếc áo sơ mi dài tay và chiếc vay đen bó sát người tôn lên vòng eo thon gọng nhỏ nhắn. Môi anh đang dán lên môi Thục Nghi rồi di chuyển lên vành tai của cô nhẹ nhàng hà hơi.
Thục Nghi mơ màng hường thục, cô nghiên đầu ra sau, môi anh di chuyển xuống dọc cổ, xương quai xanh, bàn tay luồn vào trong áo sơ mi của Thục Nghi. Anh xốc vạt áo sơ mi của cô lên để lộ ra bộ ngực, bàn tay cởi áo lót ra, nhìn tựa như hai cái bánh bao trắng tròn vo, ở trên có gắn hai viên táo đỏ no đủ run rẩy vừa thấy là muốn ăn liền (viết càng ngày càng phải chế, không chế thì ad duyệt bắt lỗi hoài, nếu không bắt lỗi thì có thể viết truyện dạng này cho các bạn đọc)
Lục Thiên Phong cúi đầu môi mỏng khẽ mở ngậm lấy viên táo đỏ hồng diễm ở bên trái kia rồi đặt ở giữa môi răng xong nhẹ nhàng cắn nhẹ. Anh dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn viên táo đỏ. Đầu lưỡi linh hoạt dò xét bao bọc lấy nó, anh dùng lưỡi quấn quanh cùng liếm láp nó. Cắn nhẹ một chút rồi lại buông ra cứ như thế sang bên kia cũng y chang.
“Nghi em lên người anh ngồi anh nhé” Thiên Phong lúc này di kích thích quá dộ, anh không còn màng dạo đầu từ từ nữa rồi mà bên dưới cự lông đã độn lên cứng rắn khó chịu. Anh cởi chiếc quần tây ra vừa đủ cực lông mình ra ngoài thuận tiện cho Thục Nghi ngồi vào.
Hai chân Thục Nghi bị tách nghiêng ra rồi khóa ngồi ở trên đùi Thiên Phong. Anh chôn đầu ở trước ngực, bàn tay to bóp chặt eo nhỏ của Thục Nghi, dang hai chân cô ra, dưới háng điên cuồng kích thích, cự lông cực lớn màu tím đen đang mãng liệt tiến vào bên trong miệng nhỏ của cô.
Hai người gắt gao ôm nhau và vận động từ từ, tư thế này thì cư lông đều cắm vào chỗ sâu nhất rồi lại hung hăng mà rút ra từ chậm dần đến nhanh dần. Cả hai cơ thể cùng rên khẽ theo nhịp ra ra vào vào, cảm giác của Thiên Phong lúc này như bị nhét tràn đầy, thể xác và tinh thần đều dạt tới sự sung sướng cực hạn tưởng chừng như muốn phun trào.
Loạy hoay Thiên Phong đổi tư thế, Thục Nghi quay mông về phía anh, hai tay chống đỡ trên bàn, Thiên Phong hung hăng đâm cự lông lớn vào trong cơ thể cô đều hoàn toàn tiến sâu vào bên trong. Mỗi một cái thọc vào rút ra đều không hận không thể trực tiếp đâm thằng đến tử cung của cô.
“Ân…” Thục Nghi rên rỉ khốn khổ giống như đang vui sướng.
Anh như một máy đóng cọc, hung hăm đâm vào mỗi lần đều ma xát làm khoái cảm tê dại sung sướng lan tràn ra toàn thân khiến cô vừa cảm thấy khó chịu nhịn rồi lại không nhìn được nữa mà muốn nhiều hơn. Thục Nghi cảm thấy bản thân như mềm nhũn thành nước.
Bên trong cô thật ấm, chảy nhiều nước không ngừng chảy ra bên ngoài. Cắm ra liên tục khiên Thục Nghi lập tức run run, bên trong càng kẹp chặt hơn nữa. Thiên Phong suýt chút lại bị bắn ra nữa. Bàn tay cầm hai cái bánh bao dùng sức bóp nặn vân ve viên táo đỏ.
“Nghi thả lòng ra, em muốn kẹt chết anh sao?”
“Không…không có”
Thục Nghi cũng không biết làm sao anh lại nói thế, cô giờ cũng không làm chủ nổi bản thân mình, bên dưới ra ra vào vào cuồng nhiệt đến mức cao trào lên mấy lần và dòng nước trong suốt bắn ra cũng vài lần nhưng so với anh thì không có dấu hiệu dừng lại.
Qua gần ba mươi phút cắm rút bên trong cơ thể của cô.
“A…”
Ngay lập tức, núi lửa phun trào ra ngoài tưới ướt cự lông lớn của Thiên Phong, anh giật mình kêu lớn một tiếng rồi bắn ra toàn bộ vào bên trong cơ thể Thục Nghi. Màng kịch liệt trôi qua, hai người đều dùng sức thở hổn hển.