"Rõ rồi, vợ ơi."
Giọng Bạc Thần Kiêu có chút khác lạ, thế nhưng còn hiếm có mà gọi cô là 'Vợ' thay vì là 'Bạc phu nhân' như thường ngày.
Dứt lời, lại bắt đầu vuốt bụng cô.
Hàm Ý Vị Băng chưa kịp đỏ mặt, liền giận dỗi dùng tay vỗ lên tay hắn.
Cũng không biết hắn đang vuốt cái gì nữa, mang thai hay không là chuyện của trứng và nòng nọc, làm như chỉ cần vuốt là sẽ có con từ trên trời rơi xuống vậy.
Bạc Thần Kiêu dễ tính cực kỳ, bị đánh tay cũng không giận, chỉ bao dung mà phủ bàn tay to của hắn lên tay cô, cầm chắc, sau đó ép cô cùng nhau xoa bụng.
Hàm Ý Vị Băng cảm thấy, mình sắp hộc máu.
Xoa xoa, hắn liền dừng lại.
"Đói rồi phải không? Để tôi gọi người hầu mang đồ ăn lên."
Hắn nói như vậy, sau đó đứng dậy, muốn lại gần điện thoại để bàn.
Hàm Ý Vị Băng ngay lập tức ôm lấy eo của hắn, ngửa đầu, cầu xin nói:
"Lâu lắm, anh xuống lấy ngay bây giờ luôn cho em đi..."
Bạc Thần Kiêu ngơ ngẩn, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía bụng cô, trầm giọng nói:
"Cũng không lâu lắm..."
Một bộ hắn đang muốn vuốt bụng, không muốn làm việc gì khác rõ rành rành.
Như thể chỉ cần hắn rời đi và không vuốt một tí thôi, là sẽ có gì nguy hiểm xảy ra vậy.
Cô cắn môi, "Em thật sự rất đói, chưa mang thai mà anh đã như vậy rồi, em thà không mang còn hơn, có mang em cũng sẽ phá!". Truyện Tiên Hiệp
Thấy hắn đột nhiên để ý tới việc cô có con hay không như vậy, Hàm Ý Vị Băng lập tức dùng nó để uy hiếp.
"Em dám!"
Bạc Thần Kiêu quả nhiên bị chọc tức, thay đổi thái độ dịu dàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.
"Vậy anh có lấy không?"
Hàm Ý Vị Băng ôm chặt eo hắn, mềm giọng hỏi.
Tư thái cực kỳ ỷ lại, mang theo chút cảm xúc buồn tủi.
Cô vừa xuống nước, Bạc Thống Quân không có kệ thang để tiếp tục tức giận, vì thế cũng thấp giọng xuống.
"Ừ, giờ tôi đi lấy."
Hắn như là bất đắc dĩ, đợi cô buông eo ra, liền ra khỏi phòng, xuống dưới lầu lấy đồ ăn.
Hàm Ý Vị Băng yên lặng nhìn cánh cửa phòng quý giá khép lại, tự dùng tay xoa bóp qua lại hai cánh tay của mình.
Ngơ ngác nhìn không khí, không biết là đang nghĩ gì, cho đến khi cánh cửa lại được mở ra một lần nữa.
Bạc Thần Kiêu bưng khay đồ ăn, ánh mắt như máy quét, vừa vào phòng liền quét cả người cô, như đang xác nhận cô không có gì khác lạ.
Đương nhiên, bụng cô là bị nhìn nhiều nhất.
Từ đêm hôm qua, hắn như bị trúng tà, rõ ràng đã có con rồi, nhưng lại không thèm che lấp mong muốn có con với cô, hơn nữa còn rất gấp gáp.1
Bạc Thần Kiêu lại gần giường, đưa lưng về phía cô, đặt khay đồ ăn lên bàn.
Bỗng, tay hắn cứng đờ.
Khay đồ ăn bị thả ra, rơi xuống bàn, ly nước trong đó nghiêng ngả qua lại, cuối cùng rơi thẳng xuống mặt thảm.
Nước trong đó đổ đầy ra sàn, khiến phần thảm bị ướt đậm màu.
Hàm Ý Vị Băng đỡ hắn ngồi lên ghế, sau đó như bị bỏ đói lâu ngày, không thèm dùng đũa muỗng, trực tiếp cầm lấy bánh mì lên nhét vào miệng, nhai vài cái rồi nuốt xuống.
Ăn thật sự nhanh, hoàn toàn không có dáng vẻ thục nữ, nhấm nháp chầm chậm như thường ngày.
Bạc Thần Kiêu ngồi trên ghế, thở dốc, đôi tròng tử đen khóa chặt người con gái trước mặt.
"Từ lúc thức dậy, em không hề phản kháng như hôm qua, ngược lại còn làm nũng với tôi, là để tôi thả lỏng cảnh giác?"
Giọng hắn khàn cực kỳ, chậm rãi lại bình tĩnh mà trần thuật sự thật.
Sự khác thường của Hàm Ý Vị Băng, cô biết, hắn không phải không nhận ra.
Nhưng nhận ra thì có sao đâu? Những gì cô làm với hắn, đều là vâng theo bản năng, đều là thật lòng.
Làm nũng, ôm cổ, nhiệt tình hôn môi, ỷ lại hắn, thể hiện sự không muốn xa rời hắn.
... Cô đều làm một cách thật lòng nhất.
Chỉ là, cô không thể làm bằng một ý nguyện hạnh phúc, chỉ có thể làm... Bằng một trái tim đang chết lặng.
Hàm Ý Vị Băng không đáp, yên lặng ăn đồ ăn sáng, nhanh đến mức có chút mắc nghẹn.
Cô ho khan, có lẽ là phản ứng sinh lý của cơ thể khi bị sặc, nước mắt chảy ra rất nhiều.
Rất nhiều, rất nhiều.
Giọng nói của Bạc Thần Kiêu như là có chút khựng lại, một lát sau mới lạnh giọng nói tiếp.
"Em lừa tôi đi ra ngoài để lấy đồ ăn cho em, bây giờ tới việc ăn cũng ăn không đàng hoàng được."
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy tay chân của hắn rất cứng đờ, như một bức tượng không cử động, ngồi yên trên ghế.
"Là tôi không đủ cảnh giác với em."
Bạc Thần Kiêu nhìn cô không rời mắt, đôi tròng tử đen sâu không thấy đáy, không cho người khác biết hắn đang nghĩ điều gì.
Hàm Ý Vị Băng vừa ăn vừa nghe hắn nói, tới câu này, cô nhịn không được mà hơi gật đầu.
Đúng vậy.
Từ nhỏ, cô đã phát hiện ra một điều rằng, Bạc Thần Kiêu căn bản không hề có sự phòng bị với cô.
Trước khi rời Prender, hắn là như thế. Sau khi trở về từ Allen, hắn cũng như vậy.
Năm cô bảy tuổi tuổi, trong lúc dẫn cô đi chơi công viên giải trí, đã có một cuộc ám sát diễn ra với mục đích nhắm đến Bạc Thần Kiêu.
Hàm Ý Vị Băng nhớ rõ, lúc hắn đang mỉm cười nhìn cô ăn kem, lại đột nhiên ôm cô nghiêng người, né tránh một viên đạn vào ngay giữa trán hắn.
Một viên đạn, đến từ một người hầu thân thiết từ nhỏ của hắn.
Lúc đó, hắn mới mười ba tuổi.
Cùng với vài lần ám sát sau này, cùng với những gì cô hỏi hắn và những lời nhận xét của hội Trưởng Lão, Hàm Ý Vị Băng biết được, độ cảnh giác của Bạc Thần Kiêu hoàn toàn là trời sinh đã có.
Nhưng một truyền kỳ vang danh khắp thế giới như vậy, chỉ cần cô muốn, hắn chưa bao giờ có một lần thành công né tránh sự tập kích của cô.
Lén ném bong bóng nước hay banh tuyết lên người Bạc Thần Kiêu, dễ hơn ném lên người của bất kỳ ai khác.
Lúc nào bị ném trúng, mặt hắn cũng ngơ ngác, nhỏ giọng lên án cô, "Em ăn hiếp anh."
Ý nghĩa hoàn chỉnh của câu này là: Em, ỷ vào anh tin tưởng em, ăn hiếp anh.
Sự cảnh giác đối với toàn thế giới, kể cả người hầu thân thiết nhất, nhưng lại không thể cảnh giác với Hàm Ý Vị Băng.
Dù cho yêu hay không yêu, hắn đều như vậy.
Đều, không cảnh giác như vậy.