"Giết hết đi, sạch sẽ một tí."
Bạc Thần Kiêu ra lệnh, sau đó kéo tay cô đi về phía cửa.
Hàm Ý Vị Băng xoay đầu lại, nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn, nhấp môi.
Sau đó, hiếm thấy mà kháng cự hành động của Bạc Thần Kiêu, dừng chân, không muốn bước theo hắn.
"Chuyện gì vậy?"
Hắn không những không tức giận, mà ngược lại còn dừng bước chân của mình, xoay người hỏi cô.
Thấy Hàm Ý Vị Băng cúi đầu, không nói một lời. Hắn bật cười, tiến lại gần, ngón tay cái thô to nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cô.
"Đừng như vậy, về nhà thôi."
Hắn nhẹ giọng nói, như là đang dỗ một đứa trẻ hay giận dỗi vô cớ vậy.
Khác với lúc ở bệnh viện, khác với dự đoán sẽ tức giận và nghiêm khắc dạy dỗ cô sau vụ bắt cóc này. Bạc Thần Kiêu vượt xa dự đoán của cô, kiên nhẫn một cách kỳ lạ.
Hai chữ 'về nhà' nghe sao mà trìu mến, sao mà động lòng người, khiến cô phải thổn thức.
Hắn nói với cô 'về nhà thôi' một cách đầy tự nhiên.
Như thể không biết rằng, giữa hai bọn họ, không có thứ gì gọi là 'nhà' cả.
Hàm Ý Vị Băng ngơ ngẩn, vâng theo khát khao trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Cũng vừa vặn mà trông thấy được, Bạc Thần Kiêu cũng đang nhìn cô.
Ngón tay cái đang xoa nắn tay cô dừng lại, hắn nhướng mày, như là đang hỏi cô có chuyện gì, đợi cô nói ra vấn đề của mình.
Hắn dịu dàng như vậy, dù cho yêu hay không yêu cô, ngoại trừ Hàm Ý Vị Hoa, Bạc Thần Kiêu trước sau đều sẽ lắng nghe cô, sau đó giải quyết mọi vấn đề mà cô kể cho hắn.
Dù cho lạnh nhạt, bực tức, hay vui vẻ, hắn đều sẽ nghiêng tai, đợi cô cầu cứu hắn.
Mà những thứ này, kể cả việc cứu cô, đều vì Hàm Ý Vị Băng đang chiếm giữ chức vị vợ cả của hắn.
Đó là nghĩa vụ của một người chồng, chứ không phải là vì Bạc Thần Kiêu muốn làm vậy với cô.
Để cho Hàm Ý Vị Hoa mang thai, mất khống chế đến nỗi tự phá quy củ của nhà hắn... Hàm Ý Vị Băng cho rằng, đó mới gọi là 'muốn', bởi vì quá yêu, cho nên không thể nghĩ được gì khác nữa rồi.
Lại nhìn về phía bả vai đã nát nhừ của Bạc Thần Kiêu, Hàm Ý Vị Băng như là ngộ ra, bỗng nhiên biết được, cô nên làm điều gì.1
"Thần Kiêu, giữa chúng ta, không có thứ gọi là nhà."
Cô thản giọng nói, trần thuật một sự thật.
Một sự thật đầy đau lòng.
Trang viên, cô từng coi nó là 'nhà', nhưng hắn lại lâu lâu mới về. Nhà mới, căn bản chỉ có mình cô ở.
'Nhà'?
Ở đâu vậy?
"Anh và em sắp ly hôn, mỗi người đều sẽ có cuộc sống mới, không thích hợp lại như thế này."
Lại... Ôm ấp, rồi nắm tay thân mật như thế này.
Cảm giác nắm tay người mình yêu, nhưng hắn lại để cho cô gái khác mang trong mình giọt máu của hắn, Hàm Ý Vị Băng cảm thấy bản thân không xử lý nổi.
Cô cúi đầu, nên không thấy được thần sắc của Bạc Thần Kiêu, chỉ theo ý muốn trong lòng mà nói tiếp.
"Hơn nữa, Thần Kiêu, anh đừng giết Thẩm Ôn Hi được không?"
Bàn tay đang nắm tay cô bóp chặt lại.
"Lý do? Hắn ta là người bắt em đi."
Giọng Bạc Thần Kiêu lạnh như băng tuyết.
Hàm Ý Vị Băng im lặng, hơi dùng sức, muốn rút tay mình ra khỏi tay hắn.
Chỉ là, mãi cũng không được.
"Đưa Thẩm Ôn Hi qua đây."
Cô bỗng nghe được Bạc Thần Kiêu ra lệnh cho một vị quân nhân ở bên cạnh, người sau ra tiếng tỏ vẻ đã nghe được, sau đó lập tức đi vào hiện trường hỗn loạn bên trong.
Hàm Ý Vị Băng nhìn mặt đất, như là nghĩ gì đó.
Người nắm tay cô không buông, cũng không nói một lời.
Cứ yên lặng như vậy.
Thẩm Ôn Hi rất nhanh liền được đưa tới, máu me rơi lách tách xuống đất, nhanh chóng đọng thành từng vũng máu nhỏ.
Mặt và môi cậu tái nhợt vì mất máu, mắt lờ đờ không có tiêu cự, như thể không tin được rằng cha mình đã chết.
"Đây là người em muốn cứu, tội đáng muôn chết."
Bạc Thần Kiêu ý bảo cô nhìn về phía Thẩm Ôn Hi, giọng điệu lạnh nhạt.
"Nói cho tôi lý do, bằng không nó sẽ bị bắn chết ngay bây giờ."
Hàm Ý Vị Băng đột nhiên ngẩng đầu, nhưng lại không nhìn thẳng hắn, chỉ nhìn xéo sang bả vai đang chảy máu.
"Thật ra em muốn ly hôn là có lý do, là vì em đang thầm thích chàng trai này."1
Cô chậm rãi nói, như là đang hồi ức lại kỷ niệm đẹp đẽ.
"Cậu ấy trẻ tuổi, rất đẹp, nhảy cũng rất hay, hiểu ý em, và hơn hết là chỉ có mình em."
Bàn tay sắp bị bóp nát, Hàm Ý Vị Băng mỉm cười, nói.
"Thần Kiêu, anh rất tốt, nhưng giờ em đã đổi loại hình mình thích rồi, em không thích người già hơn mình nữa.". Truyện Teen Hay
"Em trốn đội Cận Vệ đi ra ngoài, là vì muốn hẹn hò riêng với cậu ấy, em..."
Cằm bỗng bị nắm lấy, hai ngón tay cứng rắn ép buộc cô phải nhìn thẳng, Hàm Ý Vị Băng thót tim, nhanh chóng hạ mắt xuống.
"Nhìn tôi."
Bạc Thần Kiêu cười lạnh, như đang cắn từng chữ một.
"Bằng không, tôi coi như em đang nói giỡn, sau đó giết chết thằng nhãi này."