"Em gả cho chị được không?"
"Chị lấy em nhé? Em làm chồng nhỏ cũng được, nếu chị đã có chồng lớn rồi."
Dứt lời, Thẩm Ôn Hi liền trở nên yên lặng, không giấu được vẻ thấp thỏm mà chờ đợi câu trả lời của người đối diện.
Cậu dùng từ 'gả cho chị' chứ không phải 'chị gả cho em', sau đó lại cam tâm tình nguyện làm 'chồng nhỏ', từng câu từng chữ đều thể hiện sự nhường nhịn của Thẩm Ôn Hi đối với cô, không dám có yêu cầu nào quá đáng.
Chân thành như vậy, đáng thương như vậy.
Nhưng chỉ đổi lại, một cái nhíu mày của Hàm Ý Vị Băng.
"Em nghiêm túc đấy à?"
Cô tò mò hỏi, không tin được có người lại đi cầu hôn một cô gái khác trong khi chưa tìm hiểu kỹ lẫn nhau.
"Thẩm Ôn Hi, em không biết tên chị mà cũng dám cầu hôn à?"
Thẩm Ôn Hi nghiêm túc nói, Hàm Ý Vị Băng cũng nghiêm túc nghe, không có ý trêu chọc hay đùa giỡn để lảng tránh việc này, chỉ đơn giản là nói ra nghi vấn của lòng mình.
"Em nghiêm túc."
Cậu mỉm cười, dịu dàng nói.
"Đúng vậy, không biết tên cũng không sao cả. Em chỉ biết là tên của chị, nhất định rất đẹp."
Thẩm Ôn Hi như đã từng tu tập một khóa 'lấy lòng phụ nữ', kỹ năng rót mật vào tai được cậu dùng vô cùng tự nhiên, khiến người nghe phải đỏ mặt.
Hàm Ý Vị Băng thì khác, bởi vì hình tượng của chàng trai trước mắt hoàn toàn khác với Bạc Thần Kiêu, cho nên cô không tìm ra điểm nào ở Thẩm Ôn Hi có thể hấp dẫn mình về mặt tình yêu nam nữ. Từ trước đến sau, ấn tượng của Hàm Ý Vị Băng đối với cậu chỉ dừng lại ở danh hiệu 'một cậu em trai điển trai' là hết.
Cho nên, không những không đỏ mặt, cô còn tỉnh bơ hỏi chuyện:
"Em có thể cho chị biết lý do không?"
Thẩm Ôn Hi ngơ ngác, lẩm bẩm nói, "Đương nhiên là vì thích chị ạ."
Hàm Ý Vị Băng, lắc đầu, dùng tay đóng nắp hộp nhẫn lại, ý bảo cậu thu tay.
"Cảm ơn em vì đã dành tình cảm này cho chị, nhưng mà... Chị là người theo đuổi hôn nhân một một, cũng đã có chồng rồi, không thể đáp lại tình cảm của em được."
Cô chậm rãi nói, giữa câu còn dừng lại một lát để chọn lọc từ ngữ để dùng, sao cho không tổn thương chàng trai trước mắt, sau đó mới nói hết câu.
Prender cho phép cưới nhiều vợ gả nhiều chồng, nhưng Hàm Ý Vị Băng chưa bao giờ muốn phải chia sẻ tình cảm của mình ra cho nhiều người. Cô chỉ dành riêng cảm xúc của mình cho Bạc Thần Kiêu, và cũng mong hắn có thể làm điều tương tự.
Tuy hắn không làm được, Hàm Ý Vị Băng cũng không cố ép, khi cô ly hôn, là đã quyết định tự gánh vác thứ tâm tư nặng nề này một mình cả đời.
Không có ý muốn đụng vào người con trai khác, sợ làm lỡ cuộc đời của họ.
Mà Thẩm Ôn Hi, vừa vặn là 'người con trai khác' mà cô không thể chạm vào. Đặc biệt là khi cậu dùng lý do 'thích' để cầu hôn.
Cái cảm giác phải nhìn người mình yêu để một người khác trong lòng, chỉ mình cô nếm trải là đủ rồi.
Hàm Ý Vị Băng biết, việc tách Bạc Thần Kiêu ra khỏi trái tim của mình rất khó, có thể cô sẽ dùng cả đời để làm việc này. Cho nên trong lúc đó, cô sẽ không để thêm ai bước vào cuộc đời của mình.
Có lẽ là giọng điệu của Hàm Ý Vị Băng quá dứt khoát, thần sắc của cô lại nghiêm túc vô cùng, khiến người đối diện trở nên buồn bã.
Thẩm Ôn Hi rõ ràng đã nghe hết câu, nhưng tay vẫn không cất hộp nhẫn lại vào bên trong. Cậu nhìn chằm chằm cô gái trước mắt, đôi mắt màu bạch kim như phủ bụi trần.
"Em không ép chị phải đáp lại em."
Cậu ta thấp giọng nói, trong đó chứa đầy ý ghen tị.
"Việc chị có chồng em cũng đã đoán được rồi, nhưng mà chị ơi, hắn ta khiến chị buồn như vậy, khiến chị phải trốn ở đây mà khóc một mình như vậy..."
Thiếu niên kiêu ngạo đỏ hốc mắt, nghẹn giọng nói:
"Hắn ta rốt cuộc có gì tốt? Có gì để xứng đáng với chị? Chị ngồi ở đây khóc một mình, chỉ có em-"
Một chân còn lại của Thẩm Ôn Hi cũng quỳ xuống, cậu dùng đầu gối, từ từ nhích lại gần xích đu, nơi Hàm Ý Vị Băng đang ngồi.
"Chỉ có em mới là người luôn chú ý chị, mới là người ở cạnh chị lúc buồn. Chỉ có em mà thôi!"
Thẩm Ôn Hi kích động nói. Vừa nói xong, mặt cậu bỗng tái nhợt. Hàm Ý Vị Băng theo bản năng nhìn về đầu gối của cậu.
Sỏi đá dưới đất làm dơ lớp quần tây đắt tiền, lởm chởm. Có một cục đá nhọn bị Thẩm Ôn Hi dẫm lên, phần nhô ra nhọn hoắt, cách một lớp vải đâm thẳng vào đầu gối ở bên trong, ai nhìn vào cũng biết chân cậu đã đau như thế nào.
Nhưng Thẩm Ôn Hi như là không thấy đau vậy, thấy cô còn không chịu đáp lời, theo bản năng vươn tay, nắm lấy bàn tay để ở bên người của Hàm Ý Vị Băng.
"Em hứa, em hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi chị như hắn."
"Herin... Chị ơi... Làm ơn... Hức... Làm ơn hãy nhìn về phía em đi mà."
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Đôi lời của tác giả:
Tên sản phẩm: Thẩm Ôn Hi
Tuổi: Chưa biết, nói chung là trẻ tuổi