Tới trước quân doanh, thấy xe có huy hiệu của Cận Vệ Đội, binh lính gác cổng mở cửa rất nhanh.
Hàm Ý Vị Băng xuống xe, vội vã chạy vào sảnh. Người của Lam Hoài Ly đang đứng đợi sẵn, vừa thấy cô xuất hiện liền im lặng dẫn cô lên phòng.
Vì Bạc Thần Kiêu hay có kiểu vết thương chưa lành liền ngồi dậy làm việc, cho nên trong trụ sở chính có một tầng lầu riêng được xây như một bệnh viện loại nhỏ. Tất cả dụng cụ y tế đều đầy đủ, giường nệm êm ấm, chỉ đợi vị Thống Quân nào đó tự động nằm lên.
Nhưng Bạc Đại Đề cứng cáp thật sự, liên tục mấy năm, chịu được cái gì thì chịu cái đó, chưa từng một lần sủng hạnh tầng lầu này. Có cần thì hắn cũng chỉ gọi quân y lên xử lý sơ xài cho mình rồi làm việc tiếp.
Không ai ngờ được, lần nhập viện đầu tiên của hắn là vì bất cẩn trong lúc bị ám sát.
Một quốc gia to rộng như Prender, nhưng lại không có lấy một người biết được giới hạn của Bạc Thần Kiêu ở đâu, chỉ biết rằng hắn rất mạnh, như một vị thần tồn tại dưới thân xác con người vậy.
Nếu không phải thần, vậy vì sao ở trong một quốc gia được mệnh danh là 'Đất nước của chiến tranh' như Prender, lại chưa từng có một người lấy được huân chương võ thần trên ngực hắn?
Bạc Thần Bắc, cha ruột của Thống Quân đương thời, chỉ giữ được huân chương tổng bảy năm trên cả một đời dài dẵng. những vị tiền bối của họ Bạc Thần cũng tương tự. Núi này cao thì chắc chắn có núi cao hơn, thiên tài võ học là thứ mà cái nôi của chiến tranh - Prender chưa bao giờ thiếu.
Huân chương võ thần mỗi năm đều sẽ thay đổi chủ nhân một lần, số lần của gia chủ nhà Bạc Thần thường là nhiều nhất.
Nhưng... Tới khi Bạc Thần Kiêu đủ tuổi thi đấu, huân chương liền ở mãi trên quân phục của hắn.
Suốt một thập kỷ.
Lâu đến nỗi, hội Trưởng Lão đang bàn bạc về việc hủy tư cách thi đấu của Đại Đế.1
Niềm tự hào của cả một đất nước dũng cảm hiếu chiến, chưa bao giờ bại trận, lại bị thương nặng chỉ vì... Bị ám sát?
Tin tức này chỉ truyền lưu trong các cận thần và hai mươi bảy Vệ Đội cấp cao, tuy không hẹn trước nhưng ai cũng đồng thời nghĩ rằng:
'Tên thích khách kia, chắc chắn chết trong vui sướng.'
Chỉ việc có thể khiến Bạc Thần Kiêu bị thương đến mức hôn mê, cũng đủ họ khoác lác cả đời.
Một nữ tướng có mặt ở hiện trường lén lút nói, lúc đó Thống Quân đứng im như trời trồng vậy, là đứa trẻ con chỉ cần có thể cầm dao, không cần kỹ xảo cũng có thể đâm trúng hắn được.
Cơ hội này sao không phải là của bọn họ? Thật là ghen con mẹ nó tị mà.
Cái gọi là quân doanh náo loạn của Lam Hoài Ly, thật ra là các vị tướng cấp cao điên máu, hẹn nhau ra đánh nhau để giải tỏa. Hoàn toàn khác với 'náo loạn' trong 'náo loạn vì lo lắng cho Thống Quân' như Hàm Ý Vị Băng tưởng tượng.
Trong lòng họ, Đại Đế chẳng qua là ngủ một giấc thôi, hắn mạnh như vậy, muốn có việc gì cũng khó. Cho nên ai cũng không lo lắng.
Độc tính đã được nhận dạng, cũng bình thường thôi, ngủ một giấc dậy là ổn thỏa ngay.
Nhưng mà... Bạc phu nhân có lẽ không biết được chồng của ngài ấy mạnh đến mức nào. Nhìn dáng vẻ hoảng sợ lo lắng, chạy vội vào tìm chồng của phu nhân...1
Từ các Vệ Đội đang canh gác, cho đến các vị quân y đang nhàn nhã tám chuyện, không hẹn mà cùng cảm thấy răng đau nhức.
Đến mức như vậy sao?
Hàm Ý Vị Băng không có tâm trạng để ý đến biểu tình của những người xung quanh. Cô dừng lại trước cửa phòng của Bạc Thần Kiêu, dừng lại, đợi hơi thở gấp gáp dần bình tĩnh trở lại, mới run tay bỏ vân tay lên máy quyết.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến lúc cánh cửa tự động mở ra, đến lúc nhìn thấy máu tươi nhuộm đỏ băng vải chỗ bả vai của Bạc Thần Kiêu, cùng với đôi môi tái nhợt đang nhấp lại kia, Hàm Ý Vị Băng vẫn nhịn không được mà chảy nước mắt.
Đóng cửa lại, tới gần giường bệnh, ngồi lên chiếc ghế đã được đặt sẵn từ khi nào không hay. Cô cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn mất khống chế, vươn tay, nhẹ sờ mặt hắn.
"Em xin lỗi."
Nhìn khuôn mặt của người chiếm lấy trái tim mình, cô nhẹ giọng lẩm bẩm.
Trên đường tới đây, không ngừng một lần Hàm Ý Vị Băng tự trách bản thân.
Nếu như hôm đó cô không giận dỗi, nếu như hôm đó cô không nằng nặc đòi ly hôn mà tuân thủ ước định ba tháng của bọn họ, nếu như hắn không vì cô mà làm việc ngày đêm để rảnh được một ngày để ly hôn với cô, có phải...
Có phải Bạc Thần Kiêu sẽ không vì mất ngủ mà phản ứng chậm chạp, sẽ lập tức né tránh thích khách, sẽ không bị thương đến mức hôn mê như bây giờ không?
Cho nên, cô muốn nói tiếng xin lỗi này.
Biết hắn không nghe được, Hàm Ý Vị Băng lại sợ nước mắt làm nhiễm trùng vết thương của hắn, cẩn thận cầm lấy tô cháo được Lam Hoài Ly đặt sẵn ở trên kệ.
Khói bốc lên nghi ngút, Hàm Ý Vị Băng múc một muỗng cháo, thổi nguội. Sau đó nhìn Bạc Thần Kiêu, nhíu mày trầm tư.
Hình như... Cô không biết chăm sóc bệnh nhân.
Cũng không biết, đút cháo cho người đang hôn mê.
Hơn nữa, Lam Hoài Ly cũng nói, khớp hàm của chồng cô cắn rất chặt, không ai đút được đồ ăn cho hắn hết.
Anh bảo, cô hãy nghĩ cách.
Hàm Ý Vị Băng dùng đầu nhỏ dùng sức nghĩ, một hồi lâu sau, cô đặt muỗng cháo đã nguội lại vào tô, để tô cháo lên kệ.
Sau đó đứng dậy, chống hai tay lên giường, cúi người. Cô nghiêng đầu, cẩn thận ngậm lấy môi dưới của Bạc Thần Kiêu.
Lưỡi thơm quen thuộc chen vào khe môi nhắm chặt, kiên nhẫn cạy khớp răng của người đàn ông đang hôn mê.
Sau khi nói ly hôn, Hàm Ý Vị Băng rất giữ cửa với Bạc Thần Kiêu, lúc này hắn lại ngủ không biết gì, cô mới dám dùng cách này.
Nhắm mắt, ngượng ngùng lại xấu hổ, cảm thấy bản thân đang nhân lúc hắn không tỉnh táo mà lợi dụng hắn.
Tưởng sẽ dễ dàng cạy ra, ai ngờ đến lúc lưỡi bắt đầu mỏi, người dưới thân vẫn như lúc ban đầu.
Hàm Ý Vị Băng nhíu mày, hai bàn tay nhỏ xinh dùng sức đè hai má của Bạc Thần Kiêu.
Lúc ở trên giường, hắn sau khi liếm phía dưới của cô, liền bắt đầu biến thái mà muốn cô cũng nếm thử. Hàm Ý Vị Băng không muốn, cắn khớp hàm rất chặt, hai má liền bị bóp chặt, bị ép phải mở miệng, tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Vì thế cô liền học được cách này, nhưng mà tay cô nhỏ, không thể chỉ dùng một tay như Bạc Thần Kiêu từng làm, chỉ có thể thử bằng cả hai tay.
Cô vừa thử cách này, mới một giây, khớp hàm của Bạc Thần Kiêu liền bị cạy ra.
Thầm thở phào, muốn ngừng hôn. Nhưng mà người đàn ông đang hôn mê tưởng rằng bản thân đang được đút đồ ăn, cô vừa rụt lưỡi lại một chút, nó đã bị người dưới thân lập tức ngậm lấy.
Hàm Ý Vị Băng hoảng sợ, muốn rời khỏi người hắn, lại bị đè đầu lại, bị lưỡi hắn cuốn lấy, mút ác hơn.
Cô biết Bạc Thần Kiêu ăn gì cũng ăn rất nhanh và dứt khoát, tính tình lại nói một không hai. Nghi là giờ phút này hắn có lẽ đang đói bụng, lại tưởng cô là đồ ăn, cho nên mới như vậy.
Nhịn không được, chủ động vươn lưỡi, dịu dàng hôn hắn một hồi lâu.
Hắn hôn mê, sao mà biết cô đang làm gì.
Nghĩ vậy, Hàm Ý Vị Băng hôn càng thêm chuyên tâm.
Lại không nhận ra, chiếc lưỡi vốn đang nhiệt tình hôn lấy cô, bỗng trở nên cứng đờ.
Cổ áo bị nắm lấy, môi dưới bị cắn thật mạnh.
Bị ép phải ngồi dậy, Hàm Ý Vị Băng hoảng hốt mở mắt, thấy được Bạc Đại Đế đang híp mắt nhìn cô.
Tay không bị thương rời khỏi cổ áo của Hàm Ý Vị Băng, chống xuống nệm giường, Bạc Thần Kiêu từ từ ngồi dậy.
"Tiểu thư, cô đang định tái diễn lại cảnh của đêm đó à?"