"Thần Kiêu? Tiếng gì vậy?"
Hàm Ý Vị Hoa hỏi đầy vội vàng, chắc chắn đã nghe được tiếng rên rỉ của Hàm Ý Vị Băng dưới sự tập trung cao độ trong lúc đợi Bạc Thần Kiêu tự hiểu ý.
Bạc Đại Đế lúc này mới chịu nhả thịt trong miệng ra, cũng không cần người ngồi trên hắn làm việc, tay còn lại ôm eo Hàm Ý Vị Băng, vòng eo đầy lực lượng chủ động đưa đẩy.
"Không có việc gì, Hàm Ý Vị Băng làm đổ nước lên người anh."
Ngón tay đang mơn trớn lỗ nhỏ thẹn thùng ở sau mông Hàm Ý Vị Băng, theo lời vừa rồi mò xuống chỗ giao hợp của hai người, không cần làm gì cũng bị văng nước dịch hỗn hợp của cả hai lên tay, hai ba giây liền bị ướt đẫm.
"Rất nhiều nước."
Hàm Ý Vị Băng tim đập thình thịch.
'Nước' mà hắn nói, cô đương nhiên biết được không phải nước bình thường.
Không biết được hắn học từ đâu ra nữa, sao lại hư như vậy?
Dù nãy giờ không muốn nghĩ nhiều, dù Hàm Ý Vị Băng biết tính Bạc Thần Kiêu không phải là loại người không cưới mà lại động vào thân thể của người khác, nhưng cô vẫn không nhịn được mà tiêu cực.
Nếu hắn thật sự thích Hàm Ý Vị Hoa đến nỗi có thể tự phá quy tắc thì sao? Nếu hắn cảm thấy cô sinh con lâu quá, không nhịn được thì làm sao? Hàm Ý Vị Hoa là người phụ nữ duy nhất ngoài cô hắn cùng ra vào.
Hai người họ... Có bao giờ sung sướng giao hoan như thế này chưa?
Hàm Ý Vị Băng không dám hỏi, hèn mọn đến tột cùng, giả câm giả điếc cũng không muốn nghe câu trả lời.
Như rằng nhận thấy cô thất thần, Bạc Thần Kiêu thu tay, dùng nó cầm lấy tay phải của Hàm Ý Vị Băng, sờ lên cơ bụng rắn chắc cũng dính đầy vệt nước của mình. Sau đó hắn cúi đầu, dùng lưỡi cạy ra khớp răng đang cắn môi của cô, nuốt lấy từng tiếng rên ngâm sắp thoát ra.
"...Vậy à? Em gái của em tay chân hơi vụng về, mong anh thông cảm."
Hàm Ý Vị Hoa nghe được Bạc Thần Kiêu nói rằng đang ở cạnh Hàm Ý Vị Băng, liền im lặng một chút, sau đó ngọt giọng nói.
Mặt ngoài là đang cầu tình cho cô, nhưng ngầm lại lén biếm xấu 'em gái' của mình.
Hàm Ý Vị Băng nuốt nước bọt không biết của ai xuống, vừa hôn sâu với Bạc Thần Kiêu, vừa dùng lực nhún eo.
Một người đẩy hông lên xuống, một người theo lực nhấp eo, tách ra thì tách đến ngọn, đưa vào thì đưa sâu đến mức thịt môi dán sát phần rễ gậy, tử cung bị đỉnh đến mức hơi hé miệng, khoái cảm không phải chỉ có một người làm là có thể đạt được.
Bạc Thần Kiêu không trả lời, hôn thật sự chuyên tâm, kéo theo Hàm Ý Vị Băng đầu óc mơ hồ, không nghĩ đến việc khác được nữa, chỉ lo hưởng thụ tình sự.
Như là ngại tiết tấu của người ngồi trên quá chậm, hắn ngừng hông một nhịp. Lúc Hàm Ý Vị Băng chưa kịp nhận ra mà hạ eo xuống, liền đột nhiên dùng lực đẩy mạnh lên.
Không đợi cô thích ứng, hai tay hắn như gông xiềng, bóp chặt eo cô đẩy xuống, sau đó cứ như vậy chầm chậm lặp lại mười lần.
Mỗi lần đều ra đều kéo theo phần thịt non hồng hồng ở bên trong, đến khi vào đều chen nửa đầu gậy vào miệng tử cung.
Làm đến nỗi Hàm Ý Vị Băng đang bình thường, bỗng chảy nước mắt. Trong lúc tiếng rên rỉ bị hắn nuốt mất, bụng liền co thắt lại, từng dòng nước dịch xối lên gậy th*t sưng to.
Cô cảm nhận được, nó còn phấn khích mà run rẩy.
Tiếng nước và âm thanh da thịt va chạm theo từng lần ra vào, vang lên rõ ràng giữa căn phòng an tĩnh.
Dính nhớp lại mờ ám.
"Thần Kiêu? Thần Kiêu? Anh đang làm gì vậy?"
Giọng Hàm Ý Vị Hoa nâng cao hai độ, như là không thể tin tưởng.
Điện thoại của Bạc Thần Kiêu không có nhãn mác, nhưng không cần nghĩ cũng biết được nó đắt giá cỡ nào, là được định chế riêng cho hắn.
Vì thể hiện chất lượng vượt qua thử thách, micro thu âm luôn đảm bảo ghi lại được những âm thanh sống động và chân thật nhất.
Vừa lúc, tiếng giao hợp lại rất rõ ràng.
"Anh sẽ đến sau, em nghỉ ngơi cho tốt."
"Pierce, cúp máy."
Bạc Thần Kiêu vừa thở dốc vừa nói, bóp chặt eo của Hàm Ý Vị Băng, tàn nhẫn nâng hông, như một cái máy được lập trình sẵn, chỉ chăm chăm vào tử cung non nớt mà ra ra vào vào.
Tàn nhẫn như thể muốn đâm rách nó, cổ tử cung mềm mại tách ra, chưa kịp khép lại thì đã bị tấn công tiếp. Hàm Ý Vị Băng quả thật bị cảm giác căng đầy này bức điên, hai má ửng hồng, vui thích đến mức chảy nước mắt, miệng rên rỉ không khéo lại được.
Chất lỏng khả nghi không chịu khống chế mà chảy ra ở khóe miệng, Bạc Thần Kiêu thấy được, cúi đầu dùng lưỡi cuốn hết vào miệng.
"Anh!" Hàm Ý Vị Hoa vừa thốt ra chữ đầu tiên, căn phòng liền chỉ còn lại tiếng rên đứt quãng của Hàm Ý Vị Băng.
Pierce, AL nhân tạo duy nhất được quyền có tên riêng của Prender, là trung tâm đầu não nắm giữ vận hành chung của mạng lưới sóng điện phủ khắp quốc gia này. Bản thể của nó là hạch trung tâm nằm trong điện thoại Bạc Thần Kiêu, vừa nghe lệnh liền vô cùng nhanh nhẹn mà ngắt cuộc gọi của Hàm Ý Vị Hoa ngay từ lúc chủ nhân của nó bắt đầu yêu thương nữ chủ nhân.
Có chút kích thích, nhưng nó không dám nghe lén đôi nam nữ cao quý nhất Prender này, yên lặng tự khởi động trình tự tắt máy, giả câm giả điếc.