"Ưm... Thần Kiêu... Nhẹ thôi."
"Chồng ơi em đau mà... Ưm."
Hàm Ý Vị Băng vừa khóc vừa rên rỉ cầu xin, hai tay ôm lấy người đàn ông đang vận động ở trên người cô.
Móng tay dài cào cấu tấm lưng trần cứng cáp của hắn trong vô thức, để lại những vết cào rớm đỏ.
Bạc Thần Kiêu như không nghe thấy tiếng van xin của cô gái dưới thân, vẫn tiếp tục ra sức cày cấy trong im lặng. Như là bị làm phiền, hắn cắn lấy đôi môi thơm trước mắt, rồi mạnh bạo mút lấy chiếc lưỡi ở bên trong, khiến cô không thể rên la được nữa.
Trong căn phòng xa hoa trong thoáng chốc chỉ còn lại tiếng kẽo kẹt của giường, cùng với tiếng thở dốc mờ ám của đôi nam nữ.
Vị Băng bị hôn đến mức sắp ngạt thở, nước mắt thấm hòa lẫn với mồ hôi thấm ướt gối. Cô thở hổn hển, nịnh nọt rướn người hôn lấy hầu kết gợi cảm, vừa nhoe giọng rên rỉ vừa yểu điệu van nài.
"Ưm... Tha cho em đi mà... Ưm... Anh ơi."
Trời mới biết được cô đã cao trào mấy lần rồi, còn hắn thì chưa một lần nào.
Bạc Thần Kiêu cười lạnh, cúi người cắn đôi bồng đào trắng muốt, ngậm lấy nụ hoa hồng đáng yêu đang run rẩy trước mắt.
"Quyến rũ tôi rồi giờ sợ à?"
Dứt lời, vừa mút vừa đè Vị Băng vào trong ngực, hai tay ghì chặt lấy chiếc eo thon. Cơ bắp hiện lên vì dùng lực, vòng eo đầy lực lượng va chạm vào cô liên tục không biết mệt.
Hắn như một con dã thú, dùng hết sức lực để trừng phạt con mồi dám khiêu khích mình.
"Để tôi xem sau đêm nay em còn dám không."
Nói xong còn dùng sức tới thêm vài cái đầy mạnh bạo, Hàm Ý Vị Băng yêu kiều kêu to, chịu không nổi mà đạt đỉnh lần cuối, yếu ớt ngất xỉu trên vai của hung thủ.
Bạc Thần Kiều ngậm lấy vành tai của thiếu nữ trong tay, tiếp tục yêu thương vợ mình suốt cả đêm dù cô không còn tỉnh táo.
*
Sáng ngày mai.
Hàm Ý Vị Băng tỉnh dậy trong sự nhức mỏi. Cô trần truồng mà nằm trong vòng tay của Bạc Thần Kiêu.
Cô muốn ngồi dậy để rời giường thì bỗng nhận thấy phần dưới cơ thể mình còn có thứ gì đó quen thuộc.
Hàm Ý Vị Băng đỏ mặt, muốn rút thứ đồ đó ra thì bị ôm chặt hơn. Cô vội ngước đầu nhìn, Bạc Thần Kiêu đã thức giấc lúc nào không hay.
Hắn đen mặt, giọng lạnh lùng, "Không được nhúc nhích, ở yên đó cho tôi."
Cảm nhận thứ gì đó đã bắt đầu trở nên cứng cáp và nóng bỏng, nghĩ đến sự sung sướng cũng như đau đớn mà nó đem lại vào tối hôm qua, Vị Băng sợ hãi, nằm im không dám làm gì.
Thấy cô gái nhỏ run nhẹ, Bạc Thần Kiêu vừa lòng, ôm cô vào trong ngực, đứng dậy đi vào phòng tắm để vệ sinh thân thể thấm mồ hôi của cả hai.
Trong lúc đó không tránh được lại bị hắn đòi lấy thêm một lần, càng phản kháng hắn càng mạnh bạo, Vị Băng chỉ biết đắm mình hưởng thụ. Tắm rửa kiểu gì mà tận hai tiếng mới xong xuôi.
Lúc mặc đồ, Hàm Ý Vị Băng ngại ngùng không nói gì, nhưng vẫn có chút oán trách:
"Sao anh có thể để em chứa thứ đó cả một đêm chứ?"
Bạc Thần Kiêu nhếch môi, mặc váy cho cô xong xuôi rồi mới trả lời một cách lạnh lùng.
"Chẳng phải em thèm sinh con đến phát điên rồi sao? Ngậm gậy của tôi chẳng phải mang thai càng nhanh à?"
Vị Băng đỏ mặt lần nữa, chỉ biết chửi mắng bằng vài chữ nhẹ hều, "Đồ mặt dày!"
Mắng xong lại không tự giác được nghĩ đến sự điên cuồng của hắn đêm hôm qua, trong lòng có chút ngọt ngào.
Thống Quân đại đế của nước Prender, mặc quần áo thì lạnh lùng không gần phụ nữ, cởi quần áo thì thèm khát như sói đói.
Hôm qua cô cứ ngủ rồi tỉnh lại giữa chừng mấy lần, lần nào cũng trong trạng thái bị Bạc Thần Kiêu ăn sạch sẽ, dù cho van xin cỡ nào thì eo hắn vẫn luật động không ngừng.
Một đêm không biết cao trào mấy lần, tới giờ người cô vẫn còn tê mỏi...
Bạc Thần Kiêu hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng, sau khi mặc quân phục xong thì đi về phía cửa. Bạc Thống Quân lạnh nhạt nhìn về phía cô rồi mở cửa.
Hàm Ý Vị Băng thấy hắn muốn rời đi, tuy biết hắn muốn đi đâu nhưng vẫn muốn hỏi.
"Anh đi đâu? Lại đi tìm tình nhân của anh à?"
Cô chất vấn, giọng đầy oán hận.
"Hoặc là, Hàm Ý Vị Hoa, chị gái của em?"
Dáng hình cao lớn chững lại, Bạc Thần Kiêu xoay người, nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng như nhìn người chết.
"Cô xứng để hỏi tôi về cô ấy?"
Chỉ mới nhắc đến người con gái kia mà thôi, hắn đã có phản ứng dữ dội như vậy.
Từ "tôi - em" thành "tôi - cô", chỉ cách nhau bốn chữ Hàm-Ý-Vị-Hoa.
Lòng đắng chát, Vị Băng ghen tị như muốn phát điên, nước mắt chảy lúc nào không hay, cô hỏi chồng mình một cách đầy hận thù.
"Em mới là vợ của anh! Anh không được đi! Anh phải ở lại với em!"
Đầu cô bắt đầu choáng váng và đau đớn, bệnh cũ lại tái phát.
"Em thua ả ta cái gì? Em không thua! Anh muốn gì em cũng có! Rốt cuộc em không bằng ả ghê tởm đó chỗ nào!??"
Cô gào hỏi trong vô vọng, rồi bắt đầu ho khan.
Lúc nào cũng vậy.
Hắn đeo nhẫn cưới cho cô, nhưng lại đặt trái tim của mình ở chỗ chị gái của cô.
Lúc đang ở bên cạnh vợ của hắn - Vị Băng, thì chỉ cần một cú điện thoại mà thôi, hắn sẵn sàng bỏ cô để đi tìm người mà hắn yêu thật lòng - Vị Hoa.
Hắn lên giường với cô, chẳng qua là vì để cho cô mang thai, để thỏa mãn điều kiện hợp đồng hôn nhân của hai người.
Điều kiện là: Khi Hàm Ý Vị Băng có con, hắn có quyền ly hôn cô để đến với người khác.
Đau như có ngàn vạn cây kim đâm vào trong da thịt, Vị Băng khó thở. Thì ra mọi vui thích của đêm hôm qua, mọi yêu thương mà hắn trao qua những lần va chạm kích tình.
Đều là giả dối.
Bạc Thần Kiêu lạnh nhạt tới gần giường, dùng tay trái nâng cằm của cô.
"Muốn so sánh với Vị Hoa?"
Hắn nhìn kỹ đôi mắt của Hàm Ý Vị Băng, sau đó thả cằm cô ra. Lấy khăn ở trong túi ra lau tay, như là vừa đụng vô một thứ gì đó dơ bẩn.
"Có người em đê tiện như cô, Vị Hoa quả là bất hạnh."
Giọng hắn lạnh băng, đày đọa cô vào mười tám tầng địa ngục.
"Cô thật kinh tởm."