Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Theo suy nghĩ của Tô Minh, là nam nhân thì phải biết rộng lượng, cho dù mình là người bị động trong chuyện này. 

Cũng may nàng có dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, cho nên hắn không chịu thiệt quá nhiều, nếu đối phương vừa xấu vừa hôi thì đúng là kinh khủng. 

"Chịu trách nhiệm?" 

Nữ tử nghe thấy những lời này, bật cười. 

Một kẻ mới đến cảnh giới Trúc Cơ mà đòi chịu trách nhiệm với nàng? Hắn muốn chịu trách nhiệm như thế nào? 

Sắc mặt nàng nháy mắt trở nên lạnh lùng, Tô Minh có thể nhìn thấy vẻ khinh miệt toát ra từ trong đáy mắt nữ tử, hắn hiểu được suy nghĩ của đối phương, chẳng qua nàng coi thường tu vi của hắn mà thôi. 

"Chuyện hôm nay cứ coi như việc ngoài ý muốn, ngươi quên đi là được." 

Tô Minh lại cười nói: "Ngươi có thể coi đây là việc ngoài ý muốn, nhưng mà Tô Minh ta không phải kẻ tùy tiện, đúng là hiện tại ta không có tư cách chịu trách nhiệm với ngươi, nhưng ngày sau ta sẽ khiến người khắp thiên hạ này biết, ngươi là nữ nhân của Tô Minh ta." 

Nữ tử hoàn toàn không tin. 

Nàng gật đầu, cười nói: "Ta sẽ chờ xem ngày đó." 

Theo suy nghĩ của nàng, tất cả mọi người đều có thể nói hão, nhưng có làm được hay không thì chưa biết được. 

Cảnh giới Trúc Cơ muốn chịu trách nhiệm với nàng, đúng là một câu chuyện cười. 

Nhìn nữ tử quay người chuẩn bị rời đi, Tô Minh hỏi: "Ngươi tên là gì?" 

"Tổ Phượng Cung, Lạc Uyển Hinh." 

Nhìn bóng người đã biến mất, trong mắt Tô Minh đầy vẻ kiên định, có điều đến bây giờ hắn vẫn chưa thể tin tưởng nổi, không ngờ lần đầu tiên của hắn lại mất đi ở nơi này, hơn nữa còn làm với một nữ nhân xa lạ. 

Tổ Phượng Cung? 

Hắn chưa từng nghe nói Đông Hoang có một tông môn như vậy. 

Có điều Tô Minh cũng hiểu rõ, Đông Hoang rất lớn, ở đó có vô số tông môn, chỉ riêng Hoàng Triều cũng đã có hàng ngàn hàng vạn, hắn không biết đến Tổ Phượng Cung cũng là chuyện bình thường. 

Đã tốn thời gian suốt một đêm, Tô Minh không ở lại nơi này, dùng tốc độ nhanh chóng rời khỏi đây. 

Bởi vì Lạc Uyển Hinh ra tay tàn sát cho nên toàn bộ yêu thú ở sâu trong rừng Thiên Phạt đã bị giết chết không còn mống nào, nhờ vậy Tô Minh có thể thuận lợi đi xuyên qua rừng Thiên Phạt mà không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. 

Có kinh hoàng nhưng không nguy hiểm. 

Đối với võ giả cảnh giới Trúc Cơ mà nói, rừng Thiên Phạt là một nơi cực kỳ nguy hiểm, chỉ hơi sơ ý một chút là có thể vĩnh viễn nằm lại ở nơi này. 

"Tiểu tử, đợi đã." 

Tô Minh vừa mới rời khỏi rừng Thiên Phạt, đã bị hai tên nam nhân chặn đường, cả hai đều là cảnh giới Hư Đan, trong đó có một người chỉ cao một mét bốn, vẻ mặt âm hiểm xảo trá. 

"Có việc gì?" 

"Ngươi có thể sống sót đi ra khỏi rừng Thiên Phạt, chắc chắn trên người ngươi có rất nhiều bảo bối, hai người chúng ta sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn giao nhẫn không gian của ngươi ra đây là được." 

Giết người cướp của là chuyện rất bình thường. 

Bọn họ không hề coi trọng thanh niên, thân là võ giả cảnh giới Hư Đan, đừng nói là liên thủ với nhau, chỉ cần một trong hai người bọn họ là có thể dễ dàng giết chết đối phương. 

Tô Minh không nói nhiều lời, muốn cướp đoạt nhẫn không gian của hắn thì phải xem xem bọn họ bản lĩnh đó không. 

Cổn Thạch Quyền, một trong những võ kỹ của Tô gia. 

Chiêu thức xuất phát từ tay Tô Minh quay cuồng gào rít giống như tảng đá lớn đang lăn từ trên vách núi cao, một quyền lại một quyền, chiêu thức mạnh mẽ cuốn gió, đánh thẳng vào hai người kia. 

"Ngươi muốn chết!" 

Nhìn thanh niên ra tay trước, hai người phẫn nộ gào thét lên, trên mặt tràn ngập giận dự, đằng đằng sát khí ra tay. 

Chỉ một tên cảnh giới Trúc Cơ rác rưởi cũng dám thể hiện trước mặt bọn họ, đúng là không biết tự lượng sức mình. 

Chưởng ấn bá đạo xông đến từ hai bên trái phải, nắm tay và bàn tay đánh mạnh vào nhau, lãng khí tràn ra bốn phía, ngay cả mặt đất cũng không chịu nổi sức ép, bắt đầu xuất hiện các vết nứt, giống như một tấm mạng nhện. 

Chiêu võ kỹ bình thường nhất, xuất phát từ trong tay Tô Minh lại có được uy lực khủng bố. 

Sau khi hai bên va chạm vào nhau, sắc mặt hai người hoàn toàn thay đổi, bọn họ không thể ngờ rằng kẻ mới đến như thanh niên lại có được thực lực như vậy. 

Bọn họ không dám coi thường nữa, lần lượt phóng thích huyết luân ra, một người là huyết luân sói, một người là huyết luân hổ, một sói một hổ ngửa mặt lên trời gào thét, sói tru hổ rống làm chấn động bốn phía. 

Trên đầu Tô Minh cũng nháy mắt ngưng tụ huyết luân, một thanh kiếm giết chóc lẳng lặng lơ lửng bên trong huyết luân, lạnh nhạt nhìn một sói một hổ đang lao về phía mình. 

"Thân ta như kiếm, chỉ thẳng trời cao!" 

Huyết luân được tụ hợp bằng giết chóc có cấp bậc lớn áp đảo, kiếm ý lạnh băng tựa như luyện ngục vô tận, kiếm khí bá đạo xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp không gian, chém mạnh lên trên hai huyết luân phía trước. 

Kiếm khí mạnh mẽ xuyên qua huyết luân sói hổ, một tiếng kêu thảm thiết vang vọng trên bầu trời, cùng lúc đó hai vòng huyết luân trên đỉnh đầu hai người nháy mắt vỡ vụn, hơn nữa thân thể bọn họ giống như con diều đứt dây bay vọt ra phía sau. 

Rầm! 

Hai người ngã mạnh trên mặt đất, máu tươi nhiễm đỏ toàn thân, chưa để cho hai người kịp phản ứng lại, bóng dáng của Tô Minh đã xuất hiện ở trước mặt hai người. 

Một kiếm khiến cho hai vị cảnh giới Hư Đan bị thương nặng. 

Bọn họ không thể nào tiếp thu được sự thật này, cho dù bọn họ chỉ mới đến cấp hai của cảnh giới Hư Đan, cũng không thể bị một tên cảnh giới Trúc Cơ áp đảo như thế được. 

Chênh lệch giữa cảnh giới Trúc Cơ và cảnh giới Hư Đan giống như một khe núi sâu không thể nào vượt qua được, nhưng mà hiện tại, cho dù bọn họ có muốn tin hay không thì sự thật đã bày ra trước mặt, không phải cứ không tin là được. 

Hai người khiếp sợ không thôi. 

Vẻ kiêu ngạo vừa nãy đã biến mất tiêu, cũng không rảnh để ý đến sự kinh hãi trong lòng, vội vàng nói: "Cầu xin đại nhân tha cho chúng ta một mạng, chúng ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài, ngài bảo chúng ta đi hướng đông thì chúng ta tuyệt đối không dám đi hướng tây." 

"Cầu xin đại nhân tha mạng cho chúng ta." 

Đối diện với cái chết, tôn nghiêm cũng chỉ là rẻ rách, chỉ cần có thể giữ được tính mạng thì sao cũng được. 

Ánh mắt Tô Minh toát lên vẻ lạnh lẽo, không hề nhiều lời, hắn biết hiện thực tàn khốc và đáng sợ đến cỡ nào, nếu không có thực lực cường đại, nắm đấm không đủ cứng rắn thì chỉ có thể chịu người khác tàn hại. 

Hỗn Độn Thôn Phệ Quyết trong thân thể lại vận chuyện, một tay một người, bắt đầu cắn nuốt linh hồn của hai người kia. 

Thành Thiên Cốt. 

Lúc này, bên trong thành có vô số võ giả đang đi ra vào, đường phố phồn vinh, khắp nơi vang lên tiếng hét to, tiếng ồn ào, thậm chí còn có võ giả cưỡi yêu thú đi lại trên đường phố. 

Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!