“Phụ thân, Tô Hạo đã phái người truyền tin tới, phải trục xuất Tô Minh ra khỏi gia tộc, nếu không, Tô tộc sẽ thực thi gia pháp, thanh lý môn hộ.”
“Haiz! Hắn đã phế huyết luân của Tô Minh, không lẽ còn muốn đuổi cùng giết tận sao? Nếu như năm đó tam đệ không xảy ra chuyện, hắn cũng không dám làm như vậy. Đáng thương cho Tô Minh vừa mới thức tỉnh đế cốt đã bị Tô Hạo cưỡng chế cướp mất.”
“Ngô Hạo là thiên tài số một của cả Tô tộc, bây giờ đã đạt tới cảnh giới Thực Đan đỉnh phong, lẽ nào còn muốn tiêu diệt cả một gia tộc chỉ vì một tên phế nhân à?”
Đông Hoang.
Bàn Đĩnh Hoàng triều.
Bàn U thành, Tô gia.
Lão giả ngồi ở vị trí thủ toạ của đại sảnh, khuôn mặt dầm sương dãi nắng vô cùng u ám, hai con ngươi đen láy giống như hai vực sâu vô tận, khiến người ta không rét mà run.
“Phụ thân, Tô Hạo đã hứa, chỉ cần gia tộc trục xuất Tô Minh, hắn sẽ để Tô Dương tiến vào Tô tộc để tu luyện. Tô Dương đã thức tỉnh huyết luân, thuận lợi lên Trúc Cơ.”
“Im miệng.”
Nhìn thấy phụ thân thật sự tức giận, Tô Huyền không dám nói chuyện nữa.
Ánh mắt Tô Uyên càng thêm lạnh lùng, ông ta nắm chặt hai nắm đấm. Sao ông ta có thể không hiểu rõ ý của Tô Hạo chứ, nhưng ông ta không có cách nào khác.
Tô gia của thành Bàn U chỉ là một nhánh nhỏ của Tô tộc, nếu như Tô tộc muốn, bọn họ động ngón tay sẽ có thể tiêu diệt Tô gia một cách nhẹ nhàng.
Năm đó, Tô Hạo tróc đế cốt vừa mới thức tỉnh của Tô Minh trước mặt mọi người, khắp trên dưới Tô gia, không một ai dám ra tay ngăn cản. Cũng bởi vì chuyện này, ông ta đã hổ thẹn tròn mười năm.
Đại lục Thiên Hoang, võ giả vi tôn.
Các cảnh giới của võ giả được chia thành: cảnh giới Hậu Thiên, cảnh giới Tiên Thiên, cảnh giới Trúc Cơ, cảnh giới Kim Đan, cảnh giới Nguyên Anh, cảnh giới Hồn Cung, cảnh giới Ngưng Thần…
Năm sáu tuổi, bên trong cơ thể mỗi người đều sẽ thức tỉnh huyết mạch, chỉ có như vậy mới đủ để dẫn linh khí trong trời đất nhập thể, đột phá cảnh giới Tiên Thiên.
Nếu võ giả muốn đạt Trúc Cơ, cần có huyết mạch sinh ra huyết luân, dẫn linh khí vào huyết luân để lên Trúc Cơ. Có thể nói rằng, người không thể sinh ra huyết luân, cả đời này cũng không có hy vọng lên Trúc Cơ thành công.
Lúc sáu tuổi, Tô Minh đã thuận lợi thức tỉnh huyết mạch, cũng đã thức tỉnh Đế cốt đi kèm, khơi dậy dị tượng trong trời đất, kéo dài vạn dặm, kinh động bốn phương.
Đế cốt trời sinh, ắt thành Đế cảnh.
Nhưng không ai nghĩ tới.
Tô Hạo của Tô tộc đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy dị tượng trong trời đất, hắn ta lập tức ra tay tróc Đế cốt của Tô Minh, chỉ cần Đế cốt vẫn chưa dung hoà với cơ thể có thể cưỡng chế tách ra.
Tô Minh bị mất đi Đế cốt vẫn không lựa chọn bỏ cuộc hay sa sút, mà càng thêm khắc khổ hơn người khác, cuối cùng đã mượn sự trợ giúp của huyết mạch để sinh ra huyết luân, cũng đã lên Trúc Cơ thành công, trở thành người đầu tiên lên Trúc Cơ thành công trong lớp trẻ của Tô gia.
Ba ngày trước, để cứu chữa cho phụ thân mình là Tô Chiến, Tô Minh đã tới rừng Thiên Phạt để tìm cỏ Thiên Hồn, nhưng lại gặp phải Tô Hạo.
Tô Hạo cố ý phế bỏ huyết luân của Tô Minh, nhưng lại không giết hắn. Mục đích của Tô Hạo là để Tô Minh tiếp tục sống, sau đó cao cao tại thượng nhìn xuống hắn.
“Khi nào Minh Nhi tỉnh lại, gọi nó tới gặp ta.”
Nghe thấy phụ thân nói thế, hai người Tô Hồng và Tô Huyền đều hiểu rõ, phụ thân đã đưa ra quyết định. Vì cả gia tộc, ông ta chỉ có thể hy sinh Tô Minh, trục xuất hắn khỏi gia tộc.
Góc Tây Bắc, một khoảng sân vắng lặng.
Hoàng hôn buông xuống.
Bên trong căn phòng tối tăm, một người thanh niên đang nằm ở trên giường, cơn đau đớn hiện lên trên gương mặt anh tuấn cương trực của hắn. Hắn có một đôi mắt sáng, mày kiếm, môi đỏ răng trắng, đôi mắt sâu thẳm nhắm chặt.
Tô Minh bỗng nhiên mở hai mắt ra, hắn cảm nhận được cơn đau xé ruột xé gan truyền đến từ bên trong cơ thể, cả gương mặt hắn trắng bệch như tờ giấy.
“Tô Hạo!”
Trận chiến ở rừng Thiên Phạt, hắn không đỡ nổi một chiêu của Tô Hạo, bị hắn ta phế mất huyết luân.
Tô Hạo không giết hắn, chẳng qua cũng chỉ muốn xem hắn trở thành phế nhân, cao cao tại thượng nhìn xuống hắn. Nếu không dung hợp Đế cốt của hắn, sao Tô Hạo có được thành tựu như ngày hôm nay chứ?
Hắn không cách nào chấp nhận sự thật như vậy.
Huyết luân là căn cơ của võ giả tu luyện võ đạo.
Đế cốt bị tróc mất vẫn có thể tiếp tục tu luyện, chỉ cần có thiên phú không tệ cộng với sự nỗ lực của bản thân, vẫn có thể đi lên từng bước.
Huyết luân lại hoàn toàn khác, võ giả không có huyết luân, cả đời này cũng không có hy vọng lên Trúc Cơ.
Cảm nhận được tu vi bên trong cơ thể mình đã rơi từ cảnh giới Trúc Cơ xuống thành cảnh giới Tiên Thiên, Tô Minh không thể kìm nén được sự không cam lòng phát ra từ nội tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
Ong!
Tô Minh bỗng nhiên cảm nhận được một tiếng chuông xa xăm, mênh mông vang lên trong đầu mình, một tòa tháp nhỏ màu đen dần dần hiện ra trên ấn đường của hắn, trôi nổi trước mặt hắn.
“Tháp nhỏ màu đen?”
Tô Minh đương nhiên không hề cảm thấy xa lạ với tòa tháp nhỏ màu đen trôi lơ lửng ở trước mặt mình.
Khi tìm cỏ Thiên Hồn ở rừng Thiên Phạt, trong lúc vô tình đi vào một sơn động, hắn nhìn thấy hình vẽ một tòa tháp màu đen trên vách đá bên trên sơn động.
Hắn thậm chí còn không chạm vào, hình vẽ tòa tháp màu đen đang trôi nổi trên vách đá bỗng nhiên biến mất, không ngờ tòa tháp đó lại trốn trong cơ thể hắn.
Lúc này.
Một lực hút cực mạnh đột nhiên phát ra từ tòa tháp nhỏ màu đen, trong nháy mắt, hắn biến mất ngay tại chỗ.
Không gian trong tháp.
Không gian hoang vu vô tận không có điểm dừng, không khí chuyển động, giống như có một chất kết dính bao trùm xung quanh. Tô Minh bị cưỡng chế hút vào trong đang ngạc nhiên quan sát bốn phía.
“Hoan nghênh chủ nhân tới tháp Hỗn Độn Thôn Phệ.”
Một cái bóng hư ảo dần dần ngưng tụ trước mặt Tô Minh, không nhìn rõ gương mặt cái bóng, giọng nói của nó rất máy móc.
“Ngươi là ai?”
“Chủ nhân, ta là tháp linh của tháp Hỗn Độn Thôn Phệ.”
Tháp linh?
“Ngươi có thể nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Cái bóng mờ ảo gật đầu, chậm rãi nói: “Tòa tháp Hỗn Độn Thôn Phệ này là vật chí bảo của Hỗn Độn, sinh ra trong Hỗn Độn, chỉ người có Hỗn Độn thể mới có tư cách trở thành chủ nhân của tháp Hỗn Độn Thôn Phệ.”
“Hỗn Độn thể của chủ nhân bị Đế cốt che mất, sau khi Đế cốt bị tróc ra, tháp Thôn Phệ Hỗn Độn đã cảm ứng được, từ đó chủ nhân đã thu hoạch được tháp Hỗn Độn Thôn Phệ.”
Nghe thấy tháp linh nói vậy, Tô Minh cảm thấy việc đế cốt của hắn bị tách ra cũng không phải chuyện xấu, trái lại còn là một chuyện tốt.
Hắn bất đắc dĩ bật cười.