Phanh
Một tiếng nổ kinh thiên, năng lượng cuộn trào, đá vụn bắn tứ tung, khí lưu tàn phá bừa bãi, không gian chấn động.
Thịch thịch thịch. . .
Hai người thân hình chấn động, đồng thời bạo lui.
"Tiểu tử thối, xem ra ta thật sự là xem thường ngươi rồi, bất quá ta còn chưa tận toàn lực, ngươi chung quy phải chết ở chỗ này! Lại đỡ ta một chiêu!"
"Địa Sát Chưởng!"
Một tiếng bạo quát, khí tức Phùng Tráng sôi trào, Thổ Chi Áo Nghĩa hội tụ, lại là một chưởng đánh ra, một đạo thủ ấn khổng lồ màu vàng đất trấn áp xuống.
Nhìn như một chưởng giống trước đó, nhưng uy thế của đạo chưởng ấn này càng thêm cường hoành, còn chưa rơi xuống, không khí phía dưới đã bị đè ép ra ngoài, không gian cũng rung động không thôi.
"Một chưởng thật đáng sợ, nếu đối thủ là ta, ta căn bản ngăn không được."
"Phùng Tráng này chính là một vị cao thủ của Phùng Gia, ngoại trừ Phùng Đồng, đệ tử Phùng Gia trong Thánh Linh Thành này không ai dám nói có thể thắng chắc hắn."
"Nếu tiểu tử này không có hậu thủ khác, e là rất khó ngăn cản Phùng Tráng."
"Hừ, ai bảo tiểu tử này không biết sống chết, ngay cả đệ đệ của Phùng Đồng cũng dám giết, chết cũng là do hắn gieo gió gặt bão, tự gây nghiệt thì không thể sống!"
Phía dưới, rất nhiều võ giả nghị luận. Lúc này, đại bộ phận ánh mắt trong Thánh Linh Thành đều rơi vào trên chiến đài của Phùng Tráng, rất ít người quan tâm đến chiến đấu ở các chiến đài khác.
Trảm
Lâm Tiêu vẫn vận dụng Hỗn Nguyên Kiếm Quyết, chém ra một kiếm.
Kèm theo một tiếng nổ, kình khí bạo liệt, năng lượng bắn tung tóe, thân hình Lâm Tiêu chấn động, điên cuồng lùi về phía sau.
Phải nói là uy lực của mỗi đạo chưởng ấn đều rất mạnh, đủ để diệt sát một vị võ giả Thánh Cảnh nhất trọng đỉnh phong, từ đó có thể thấy được chiến lực của Phùng Tráng hẳn là ở khoảng Thánh Cảnh nhị trọng trung hậu kỳ.
"Tiểu tử, đây chính là thực lực của ngươi sao? Dường như không tương xứng với khẩu khí càn rỡ vừa rồi của ngươi a, vẻ phách lối vừa rồi của ngươi đâu mất rồi!"
Phùng Tráng châm chọc cười một tiếng, trong lúc nói chuyện hắn liên tục xuất thủ, từng đạo đại thủ ấn liên tiếp trấn áp xuống, tựa như từng tòa núi lớn khổng lồ nện xuống, uy thế kinh người.
Phía dưới, rất nhiều võ giả dù cách khá xa cũng có thể cảm nhận được áp lực đập vào mặt kia, không khỏi run rẩy trong lòng, kinh thán thực lực của Phùng Tráng quá mạnh.
Phanh! Phanh. . .
Trên chiến đài, tiếng nổ vang không dứt bên tai, Lâm Tiêu xuất kiếm ngăn cản nhưng lại liên tục bại lui.
"Tiểu tử, ngươi không phải rất cuồng rất ngầu sao, sao không hoàn thủ, phế vật chỉ biết võ mồm!"
Phùng Tráng ngửa mặt lên trời cười điên cuồng, liên tục tấn công mạnh, từng đạo chưởng ấn khổng lồ từ trên trời giáng xuống, trấn áp, không cho Lâm Tiêu bất kỳ cơ hội thở dốc nào.
Trên đường phố, đông đảo võ giả liên tục lắc đầu, trong mắt bọn họ, Lâm Tiêu đã không còn lực chống đỡ, chỉ đang ráng chống cự mà thôi, thất bại cũng chỉ là vấn đề thời gian.
"Làm tốt lắm, Phùng Tráng, phế hắn cho ta, giết gà dọa khỉ, ta muốn cho tất cả mọi người biết kết cục khi đắc tội Phùng Gia ta!"
Nơi xa, Phùng Đồng đang quan chiến trong mắt hiện lên một tia âm ngoan.
Gần chỗ Phùng Đồng, đám người Lữ Khâm, Ngạo Phong thì đang nhắm mắt dưỡng thần, tịnh không có hứng thú gì với loại đánh đấm nhỏ nhặt này, mục tiêu của bọn họ là đi đến cuối cùng, đạt được phần thưởng cuối cùng của Thánh Linh Thành.
Ông! Ông!
Cùng lúc đó, chiến đấu trên các chiến đài khác lục tục kết thúc, bốn mươi tòa chiến đài cao nhất, từng đạo thân ảnh liên tiếp xuất hiện, vị trí trống càng ngày càng ít.
Oanh! Oanh. . .
Trên chiến đài, Phùng Tráng dường như có nguyên khí dùng mãi không hết, vẫn đang oanh tạc điên cuồng về phía Lâm Tiêu, đồng thời mở miệng châm chọc.
"Tiểu tử, ta xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào!"
Phùng Tráng cười âm lãnh, khí tức sôi trào, từng đạo chưởng ấn không ngừng trấn áp mà ra.
"Ngươi không phải nói muốn phế ta trong vòng mười chiêu sao, bây giờ đã qua bao nhiêu chiêu rồi!"
Đối mặt Phùng Tráng trào phúng, Lâm Tiêu lạnh lùng đáp trả.
"Hừ, nếu không phải ngươi một mực trốn đông trốn tây, không dám giao phong chính diện với ta, ta đã sớm giải quyết ngươi!"
Phùng Tráng hừ lạnh nói.
"Phải không!"
Bành
Dậm chân, tránh đi một đạo chưởng ấn, Lâm Tiêu nhân kiếm hợp nhất, trực tiếp giết về phía Phùng Tráng.
"Ha ha, ngu xuẩn, muốn chết!"
Khóe miệng Phùng Tráng nhếch lên, nếu đối phương cứ một mực vu hồi né tránh thì còn có thể chống đỡ thêm một hồi, không ngờ mới vài câu đã bị mình chọc giận, thế mà dám chủ động tấn công, chẳng khác nào đi chịu chết.
Đương nhiên, đây là điều Phùng Tráng vui lòng nhìn thấy, có thể kết thúc sớm một chút là tốt nhất.
"Địa Long Bào Hao!"
Phùng Tráng quát lạnh, hai tay kết ấn, sau đó hạ thấp người, hai tay mạnh mẽ ấn xuống phía dưới.
Phảng phất như mặt đất di chuyển lên không trung, nương theo một tiếng rồng ngâm trầm thấp, mảng lớn năng lượng màu vàng đất ngưng tụ, một đầu thổ chi cự long dài hơn trăm trượng ngưng tụ mà ra, xoay quanh đi lên.
---.