Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thôn Linh Kiếm Chủ - Lâm Tiêu (FULL)

Vút

Thốt nhiên, tiếng xé gió bén nhọn vang lên, tựa như một thanh lợi kiếm rạch nát trường không.

Khoảnh khắc tiếp theo, một thân ảnh bạch y chợt xuất hiện trên không trung, lao đi vun vút, đưa mắt nhìn xuống phía dưới, một đôi mắt sắc như ưng, dường như đang tìm kiếm điều gì đó.

Phía dưới, một vài người chú ý đến thân ảnh này, nhưng cũng không quá để tâm, chuyên chú vào việc tham ngộ ý cảnh của riêng mình.

Bay qua bay lại trên không trung vài lượt, thân ảnh bạch y nhíu mày, rồi đáp xuống.

"Chết tiệt, không có khí tức của tiểu tử đó, tám phần là đã rời đi rồi!"

Bát Thánh Tử nheo mắt, vừa đi dạo xung quanh vừa đảo mắt bốn phía, xem có thể tìm thấy chút manh mối nào không.

Lúc này, gần chỗ hắn, có một vị Băng Hùng thú nhân đang khoanh chân ngồi trước một thanh tàn đao, tham ngộ đao ý tỏa ra từ đó.

Tìm kiếm không có kết quả, Bát Thánh Tử vừa hay đi đến bên cạnh Băng Hùng thú nhân, nhíu mày, hắn liếc nhìn Băng Hùng thú nhân, lạnh lùng quát, "Ngươi, có từng thấy một kiếm tu, kiếm tu của Vạn Huyết Tông, tên là Lâm Tiêu không!"

Băng Hùng thú nhân đang chuyên tâm tu luyện, nhập tâm đến mức vong ngã, dường như không nghe thấy lời của Bát Thánh Tử, vẫn khoanh chân ngồi yên.

"Hỏi ngươi đó!"

Thốt nhiên, Bát Thánh Tử hét lớn, thanh âm mang theo nguyên khí, cuồn cuộn như sấm, nổ tung bên tai Băng Hùng thú nhân.

Chợt, thân thể Băng Hùng thú nhân run lên, mày nhíu chặt, một ngụm máu tươi phun ra.

Ngay sau đó, y mở mắt, gầm lên, "Thằng khốn nào, dám làm phiền lão tử tu hành!"

Vừa rồi, y đang chuyên tâm tham ngộ đao ý, mắt thấy sắp đến thời khắc đột phá mấu chốt, lại đột nhiên bị cắt ngang, khiến cho y tâm thần bị thương, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma.

Hơn nữa, cảm giác sắp đột phá vừa rồi cũng biến mất không dấu vết, muốn có lại lần nữa, chỉ có thể cầu mà không thể gặp.

Băng Hùng thú nhân quay đầu lại, liền nhìn thấy Bát Thánh Tử, trong mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ, gần như muốn phun ra, "Vừa rồi là thằng mẹ nó ngươi hét hả!"

Nghe thấy động tĩnh bên này, rất nhiều người đã vây xem.

"Là Hùng Binh, cao thủ của Băng Hùng nhất tộc, trước đó có người tranh đoạt thanh tàn đao kia với y, bị đánh cho tàn phế, thực lực của y trên cả Nguyên Anh Cảnh tam trọng!"

"Gã này, hình như đã làm phiền Hùng Binh tu luyện, với tính tình nóng nảy của Hùng Binh, chắc chắn sẽ không tha cho hắn!"

"Người này hình như là đệ tử Thánh Môn thì phải, ăn mặc giống những kẻ trước đó, xem ra cũng muốn nhắm vào thanh tàn đao, chỉ tiếc là, đã chọc giận Hùng Binh, hắn chỉ có thể gặp bi kịch thôi. . ."

Rất nhiều người kéo đến, thấy cảnh này, bàn tán xôn xao.

"Ha ha, là ta thì sao, ta hỏi ngươi, ngươi có thấy một gã tên Lâm Tiêu, đệ tử của Vạn Huyết Tông không!"

Bát Thánh Tử cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Hùng Binh hỏi.

"Mẹ nó ngươi tìm chết!"

Hùng Binh nổi giận, đối phương cắt ngang tu luyện của y, hại y bị nội thương, lại còn vênh váo hung hăng, quả thực không coi y ra gì.

Hùng Binh vốn dĩ tính tình nóng nảy, lập tức lửa giận bốc lên, thân hình hùng tráng chợt bật dậy, trực tiếp tung một quyền về phía Bát Thánh Tử.

Một quyền này, dưới sự gia trì của nộ khí của Hùng Binh, đủ để đánh giết một Nguyên Anh Cảnh nhị trọng bình thường, cho dù là cao thủ Nguyên Anh Cảnh nhị trọng, cũng sẽ bị thương.

Trong lòng nhiều người cười lạnh, tên đệ tử Thánh Môn không có mắt kia sắp xong đời rồi.

Bụp

Một tiếng nổ vang lên, khoảnh khắc tiếp theo, tất cả mọi người đều ngây người.

Một quyền mạnh mẽ tung ra, lại đột nhiên dừng lại giữa đường, bị Bát Thánh Tử một ngón tay điểm trúng.

Đúng vậy, Bát Thánh Tử chỉ dùng một ngón tay, đã chặn được cú đấm này, trông có vẻ ung dung, không hề hấn gì.

Khóe miệng lộ ra một tia khinh miệt, Bát Thánh Tử cười lạnh, "Chỉ có chút thực lực này, cũng dám ra tay?"

"Ngươi tìm chết!"

Bị khiêu khích, Hùng Binh đại nộ, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt y biến đổi.

Rắc! Rắc. . .

Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, từ nắm đấm của Hùng Binh, lan đến cả cánh tay, xương cốt vỡ nát từng tấc, huyết nhục bung ra, trong nháy mắt, cả cánh tay đầy những vết nứt, vỡ thành vụn xương.

A

Một tiếng hét thảm thiết, Hùng Binh ngã ngửa ra đất, cả cánh tay máu me đầm đìa, không còn xương cốt chống đỡ, chỉ còn lại một đống thịt mềm.

Hít

Mọi người hít một hơi khí lạnh, kinh hãi tột độ, tròng mắt suýt chút nữa thì nổ tung.

Chỉ một ngón tay, vậy mà đã phế đi một cánh tay của Hùng Binh, hơn nữa còn là trong tình huống Hùng Binh phẫn nộ ra đòn trước, quả thực khó có thể tin được.

Chỉ khi chênh lệch thực lực cực lớn mới có thể làm được.

Cho dù là Nguyên Anh Cảnh tứ trọng, thậm chí là ngũ trọng, cũng chưa chắc làm được.

Nhưng cao thủ cỡ này, sao có thể xuất hiện?

Dù sao điều kiện tham gia Võ Đạo Thịnh Hội là tu vi phải dưới Nguyên Anh Cảnh, cho dù đối phương là bán bộ Nguyên Anh Cảnh, đến di tích này cũng mới ba tháng, chỉ trong ba tháng, thực lực đã tăng lên Nguyên Anh Cảnh ngũ trọng?

Hoàn toàn không thể! Cho dù là thiên tài đệ nhất cả Phàn Cổ Đại Lục, cũng tuyệt đối không làm được, nhưng sự thật bày ra trước mắt, khiến mọi người hai mặt nhìn nhau, nghi ngờ mình có phải hoa mắt, hay là xuất hiện ảo giác.

"Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi có thấy Lâm Tiêu không!"

Bát Thánh Tử một chân đạp lên ngực Hùng Binh, tiếng xương gãy vang lên, khiến kẻ sau lại phun ra một ngụm tinh huyết, sắc mặt trắng bệch, không biết đã gãy bao nhiêu xương sườn.

Nhìn thấy ánh mắt âm hàn thấu xương của đối phương, Hùng Binh không khỏi rùng mình một cái, sắc mặt vô cùng thảm hại, có đánh chết y cũng không ngờ, thực lực của đối phương lại kinh khủng đến vậy!.

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!