Các nhân viên đều nhìn vị tiên tôn áo trắng đứng trong background không chớp mắt. Hắn có làn da trắng thiên lạnh, nét mặt hờ hững, biếu tượng tiên màu bạc trên trán hắn hoàn toàn ngăn cách hắn với thế gian trần tục.
Thế nhưng một người thanh cao thuần khiết như thế lại có đôi môi đỏ thắm hệt hoa tường vi nở rộ, tươi tắn ướt át, khiến người ta từ tận đáy lòng đã biết người này không thể khinh nhờn, nhưng vẫn cứ chẳng thể dằn được ý đồ xấu xa muốn làm bẩn hắn.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh tiên tôn cao cao tại thượng như hắn nhập ma trong Phù Đồ Tháp, chết trong Lương Tuyết Điện, là mọi người không kiềm chế được tim đập loạn xạ.
Muốn hắn mãi mãi là một vị tiên nhân ở trên mây xa xa như thế này, đừng bao giờ rơi xuống phàm trần, càng đừng dùng thân mình nuôi ma.
“Tuyệt! Quá tuyệt!”
Tiếng nói kích động của Lôi Đình lôi kéo mọi người hoàn hồn trở lại, sau đó chỉ thấy người đàn ông vạm vỡ này kích động đến mức mặt mày đỏ bừng, nói: “Đây là bức ảnh mà tôi thích nhất trong năm nay! Đáng tiếc không thể lấy đi thi…”
Quách Khánh Chí cũng hài lòng gật đầu: “Những bức ảnh này không cần đến hậu kỳ quá nhiều, ảnh gốc đã đẹp lắm
Tất cả mọi người đều rất tò mò, bèn lại gần nhìn.
Lưu Tiểu Lan vẫn chưa hết hi vọng, cô ta không muốn tin một người vào nghề giữa chừng như Tống Nhã Đình còn giỏi hơn người tốt nghiệp chính quy như cô ta, nhưng khi nhìn thấy ảnh chụp, cô ta đã chết lặng người.
Vì vai diễn Thải Liên này mà cô ta đã đọc nguyên tác của “Ca Tần Đào Hoa”, dù cô ta có thành kiến với Tống Nhã Đình đến đâu cũng phải thừa nhận những bức ảnh tạo hình này chính là “Kinh Tuyết”.
Tống Nhã Đình suy diễn quá xuất
sắc!
Đúng lúc này, Tống Nhã Đình đi qua, Lưu Tiểu Lan cố gượng cười:”… Nhã Đình, cô giỏi quá”.
Tống Nhã Đình cũng cười: “Không giỏi bằng cô”.
Lưu Tiểu Lan cảm thấy câu này có hàm ý khác, nhưng không chờ cô ta hỏi đến cùng, Tống Nhã Đình đã đi nói chuyện với đạo diễn Quách và những người khác.
Lôi Đình hết sức hài lòng về Tống Nhã Đình, anh ta hỏi ngay: “Có thật là trước kia cô chưa từng học không thế?”
“Thật ạ”, Tống Nhã Đình trả lời.
Lôi Đình cười to: “Vậy thì là hạt giống tốt trời sinh rồi!”
Anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tống Nhã Đình, bất chợt có một ý tưởng, ý tưởng này vừa nảy lên, chính anh ta cũng hơi ngạc nhiên.
Nhưng bước kế tiếp cần phải bẳt đầu cân nhắc đến tính khả thi của nó, có điều chuyện này quá quan trọng, không phải một mình anh ta có thể quyết định, vì thế anh ta cũng không nói ra, chỉ khen Tống Nhã Đình thêm mấy câu rồi rời đi.
Quách Khánh Chí vỗ vai Tống Nhã Đình, nói: “Tôi đã quen Lôi Đình nhiều năm rồi, lần đầu tiên nghe cậu ta khen người khác như thê’ đấy. Cô bé à, cô làm rất tốt, tương lai cô nhất định có thể toả sáng…”
Ông ta còn chưa nói dứt lời, đã thấy trợ lý Tiểu Lý của mình thảng thốt chạy tới: “Đạo diễn Quách! Không ổn rồi đạo diễn Quách!”
Quách Khánh Chí nhíu mày hỏi: “Sao vậy?”
Tiếu Lý đưa máy tính bảng cho Quách Khánh Chí, bảo: “ông xem đi đã!”
Quách Khánh Chí cầm lấy xem, nét mặt lập tức thay đổi.