Điền Ngọc:
Cửa sau này tôi thật sự mở không nổi! Không mở nổi đâu!
Tống Nhã Đình nhìn Quách Khánh Chí, nói: “Nhân vật Kinh Tuyết này, không phải tôi thì không ai cả”.
Cảnh Lãng nghe vậy thì bật cười:
“Cô à? Cô từng đóng phim chưa?”
Anh ta nhíu mày tỏ vẻ chán ghét, nói: “Mau gọi bảo vệ lôi cô ta đj, đừng ở đây làm chậm trễ thời gian của mọi người”.
Quách Khánh Chí cũng không phản bác, dù sao cô gái này thoạt nhìn chính là đến quấy rối.
Trần Sương nhíu mày, ấm giọng nói: “Em gái, em muốn chữ ký của ai à? Em cứ nói đi, chị sẽ lấy giúp em, còn về việc thử vai thì… em đừng đùa nữa!”
Cũng không trách mọi người vì đã cảm thấy cô đùa dai, không riêng gì giới tính, mà cả vẻ ngoài của Tống Nhã Đình cũng không đáp ứng được.
Tống Nhã Đình chân thành nói: “Bỏ lỡ tôi chính là tổn thất của các người”.
Quách Khánh Chí:
Trần Sương: “…”
Là con gái nhà ai mà lớn giọng vậy
chứ!
Khuôn mặt đầy mỡ của Vương Lượng đã co rúm lại, quay đầu hô với bảo vệ ở cửa: “Mấy người chết hết rồi à? Không thấy có người quấy rối hả? Mau lôi cô ta đi”.
Nghe vậy, hai bảo vệ lập tức xông
vào.
Tống Nhã Đình lại không chút bối rối, thản nhiên nói: “Chỉ tôi có thể diễn tốt vai Kinh Tuyết”.
Cảnh Lãng giễu cợt: “Cô từ bệnh viện tâm thần chạy ra đúng không? Bị mắc chứng ảo tưởng hả?”
Tống Nhã Đình lạnh lùng liếc nhìn anh ta một cái, không lên tiếng.
Ngay khi hai bảo vệ sắp lôi Tống Nhã Đình đi, bỗng nhiên có một âm thanh vui vẻ vang lên: “Hay là cứ để cô ấy thử đi”.
Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Chỉ thấy một người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngồi trong góc, anh ta lẳng lặng ngồi đó, vẫn luôn yên lặng từ đầu đến cuối.
Thậm chí có rất nhiều người không phát hiện sự hiện hữu của người này, đến khi anh ta mở miệng, mọi người mới phát hiện vua màn ảnh Lục Kiến Thân vậy mà có mặt tại hiện trường casting.
Người đàn ông có một khuôn mặt vô cùng điển trai, ánh mắt ấm áp và dịu dàng, vừa nhìn liền biết là người tốt tính.
Anh ta nở nụ cười, nói VỚI Quách Khánh Chí: “Dù sau tiếp theo cũng không có gì khá khẩm, thôi thì cho cô ấy vài phút đi…”
Quách Khánh Chí liếc nhìn khuôn mặt xấu xí của Tống Nhã Đình, rồi lại nhìn Lục Kiến Thân:
Má nó chứ, sao cứ cảm thấy cậu ta đang trêu chọc mình.
Người vậy mà cũng xứng với hai chữ Kinh Tuyết à?
Nhưng vua màn ảnh đã lên tiếng, Quách Khánh Chí vẫn phải nể mặt một chút, bèn hít sâu một hơi và nói: “Được
n
ông ta lại nhìn khuôn mặt được trang điểm đậm của Tống Nhã Đình, nói “Nhưng trước hết cô phải tẩy trang đi, đừng khiến tôi chướng mắt”.
Tống Nhã Đình vốn cũng có ý định tẩy trang nên không phản đối.
Thấy Lục Kiến Thân nói thay Tống Nhã Đình, cảnh Lãng vô cùng tức giận.
Vua màn ảnh bị sao vậy? Chẳng lẽ người này cảm thấy anh ta còn kém so với đứa quái dị kia, nên cố ý vả mặt anh ta?
Cảnh Lãng nói với giọng điệu quái đản: “Chỉ sợ tẩy trang xong còn chướng mắt hơn”.
Nhưng Tống Nhã Đình chỉ liếc nhìn anh ta một cái, rồi đáp lại bằng giọng điệu chọc cho người ta điên người: “Sau khi tẩy trang, tôi đẹp hơn anh gấp nghìn lần đấy”.
Cảnh Lãng:
Mọi người:
Rốt cuộc người quái dị này lấy đâu ra tự tin vậy?
Vẻ ngoài của Cảnh Lãng chắc chắn không có vấn đề!
Trong giới giải trí cũng có thể xếp vào hàng trung hoặc cao cấp rồi, da mặt cô gái này phải dày bao nhiêu mới dám nói như vậy?
Tống Nhã Đình không để ý cảnh Lãng, mà hướng mắt về phía đối thủ một mất một còn của anh họ: “Câm ơn!”
Lục Kiến Thân cười ấm áp: “Hi vọng cô không khiến tôi thất vọng”.
Tống Nhã Đình gật đầu nói: “Đương nhiên là không rồi”.
Mọi người:
Vua màn ảnh, nếu anh bị bẳt cóc thì hãy nháy mắt mấy cái đi!
Tống Nhã Đình được một nhân viên đưa vào tẩy trang, bên ngoài cũng tiếp tục thử vai Thải Liên.
Nhân viên thở dài: “… Tuy không biết vì sao vua màn ảnh lại giúp cô, nhưng cô như vậy… thật sự không thử vai Kinh Tuyết được đâu”.
Tống Nhã Đình nói: “Ánh mắt của vua màn ảnh rất tốt”.
nhân viên lại nói: “Cô thật sự rất
tự tin”.
Tống Nhã Đình: “Chủ yếu là vì có thực lực”.
Nhân viên: “…”
Tống Nhã Đình bẳt đầu tẩy trang, nhân viên đứng tựa của chơi điện thoại.
Bổng nhiên, bá vai cô ta bị vổ một cái, có người nói: “Xong rồi”.