“Em không sao”, Tống Thải Vi cười nói: “Tính tình của chị vốn như vậy, nhịn một chút là được rồi”.
Nhìn nét cười ngây thơ trên mặt cô ta, Tô Trạch Phong cảm thấy rất khó hiểu.
Sao cùng một người bố, mà Tống Nhã Đình và Tống Thải Vi lại khác nhau như vậy?
Tống Thải Vi chẳng chút đế tâm chuyện vừa nãy, cõ ta nói: “Anh Trạch Phong, chúng ta đi ăn cơm nhé?”
“ìr, Tô Trạch Phong gật đầu.
Dường như Tống Thải Vi sực nhớ ra điều gì đó: “Đúng rồi, anh Trạch Phong, chuyện lần trước mà em đã nói với anh…”
Tô Trạch Phong nói: “Em muốn nói đến Thần Tinh à? Em yên tảm, anh sẽ nói với Đình Đình, có lẽ cô ấy sẽ đồng ý. Dù sao thì Thần Tinh trong tay cô ấy cũng không có tác dụng gì”.
Tống Thải Vỉ biết rõ Tống Nhẫ Đình rất thích Tô Trạch Phong, chắc chắn chị ta sẽ nghe lời Tô Trạch Phong.
Còn riêng việc chị ta nói không thích Tô Trạch Phong, theo cô ta thấy thì chỉ đơn thuần là nói nhảm mà thôi.
Tống Thải Vi hiểu rất rõ Tống Nhã Đình, con thỏ mà chị ta nuôi chết cũng khiến chị ta khóc rất lâu, sao có thể mới đó đã không thích Tô Trạch Phong
cho được?
Chỉ cần anh ta lên tiếng, chắc chắn Tống Nhã Đình sẽ giao ra Thần Tinh.
Đến lúc đó, cô ta có thế lấy được Thần Tinh mà không tốn một xu!
Tống Nhã Đình và An Tuế Tuế cướp được hai phần sườn kho cuối cùng ở căn tin, hai người tìm chổ ngồi xuống, đang chuẩn bị ăn thì bổng nhiên Tống Nhã Đình nhớ đến một việc, cô bèn lấy điện thoại di động ra, chụp một tấm hình đồ ăn rồi gửi đến dãy số mà cô vừa lấy được từ chổ Hồ Lệ Tinh.
Cơm trưa (Kèm theo một cái icon mặt mèo đắc ý).
Trong công ty, các vị lãnh đạo đang ngồi trong phòng họp không dám thở mạnh.
Đã đến giờ cơm những sếp lớn vẫn không có ý định kết thúc cuộc hợp đế mọi người đi ăn cơm.
Nhưng ăn hay không ăn chí là phụ, quan trọng là tiếp theo đây ai sẽ là người bị chửi máu chó lâm đầu.
Thời Minh Quang ngồi trên ghế, mắt nhìn tập thiết kế trong tay, lạnh lùng nói: ‘Thứ này mà cũng dám trình lên cho tôi à? Tôi thấy thiết kế của mấy cỏ cậu sinh viên chưa tốt nghiệp còn đẹp mắt hơn thứ này nhiều đấu, tôi nuôi các người là vô dụng à?”
Mọi người:”…”
Run rẩy.
Thật ra tập thiết kề này đã rất ưu tú rồi, nhưng yêu cầu của Thời Minh Quang thật sự quá cao.
Dưới uy áp của Đại Ma Vương, mọi người chỉ biết khuất phục, không ai dám lên tiếng biện minh cho mình.
Mắt thấy áp lực ngày càng đè nén, tất cả mọi người liền hướng ánh mắt cầu cứu về phía Tang Du.
Tang Du mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, vờ như không nhìn thấy gì cả.
Thật ra anh ta có thể hiểu được vì sao Thời Minh Quang lại nóng nảy như vậy, một người vẫn luôn bị đói, khó khăn lắm mới có thế ăn uống bình thường, vậy mà đến giờ cơm, linh vật
phục vụ bữa ăn vần không xuất hiện, là ai cũng sẽ cảm thấy khó chịu mà thôi.
Tang Du cảm thấy lần này mình không cứu được đồng bào rồi!
Mày Thời Minh Quang ngày càng cau chặt, anh cầm tập thiết kế trên tay, đang định nói thêm gì đó thì bỗng dưng điện thoại reo vang, tất cả mọi người đồng loạt thở phào một hơi…
Là aỉ cũng được, vừa khéo chọc vào họng súng của sếp, thôi thì đế vị tráng sĩ này thừa nhận toàn bộ lửa giận của sếp đi vậy, dù sao thì chết đạo hữu không chết bần đạo là được.
Thời Minh Quang sầm mặt cầm điện thoại lẻn, liếc thấy là một tin nhắn được gửi đến từ một dãy số lạ.
Nội dung được gửi đến là một tấm ảnh, trong ảnh là một đãi sườn kho tàu đỏ hồng, một đĩa rau muống xào, còn có một phần mướp xào trứng, cùng với một chén canh rong biến.
Bên cạnh đó còn có một bàn tay ra hiệu “Hi” với anh.
Bàn tay kia trắng nõn, thuôn dài, khớp xương cân xứng và xinh đẹp hệt như một tác phấm nghệ thuật, trông nó còn mê người hơn đồ ăn trong ảnh nữa.
Ngay lập tức, Thời Minh Quang đoán ra được chủ nhân của dãy số này là ai, cùng với đó, anh chợt có cảm giác đói bụng.
Thời Minh Quang khẽ nhíu mày, tiện tay lưu tấm ảnh kia lại, vừa quay trở lại màn hình chính thì thấy có thông báo từ wechat, có ai đó đề nghị kết bạn với anh.
Đây là wechat riêng của anh, có rất ít người biết.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!