- Tẩy Tâm Các bồi thường là nhằm vào hắn, chờ tìm hắn về, các ngươi dẫn hắn đi Tẩy Tâm Các một chuyến, dùng linh mạch của bọn hắn tu hành nửa tháng.
Không Hư Tử nói xong liền dẫn đầu rời đi.
Lưu lại Liễu Tiếu Tiếu và Lâm Nhược Vũ đứng ở nơi đó, sắc mặt của Liễu Tiếu Tiếu có chút quái lạ, khó trách Không Hư trưởng lão nói sẽ làm Tẩy Tâm Các ngủ cũng đau lòng, thật cho Lâm Phong ở linh nhãn nửa tháng, con mẹ nó Tẩy Tâm Các tám thành sẽ khóc, nhưng nhìn ý tứ này, có thể đoán được cao tầng Huyền Cơ Môn đã sớm biết ngày đó linh mạch của Thiên Tuyết Phong dị biến có quan hệ tới Lâm Phong?
Cao tầng của Huyền Cơ Môn quá bình tĩnh, tựa hồ không cho rằng Lâm Phong sẽ xảy ra chuyện, ngay cả môn chủ cực kỳ thần bí cũng cảm thấy như vậy.
Lúc đầu Liễu Tiếu Tiếu đã có lòng tin với Lâm Phong, giờ phút này càng kiên định mấy phần, lấy bản sự của tiểu sư đệ, muốn hắn có việc cũng không dễ dàng như vậy.
Lâm Nhược Vũ nhìn Liễu Tiếu Tiếu hỏi:
- Tỷ chuẩn bị làm thế nào?
Liễu Tiếu Tiếu nói:
- Địa phương khác có Tần quốc và Huyền Cơ Môn đã đủ, ta chuẩn bị tự mình đi U Minh Hải một chuyến.
Lâm Nhược Vũ trầm mặc chốc lát nói:
- Muội cũng đi.
Liễu Tiếu Tiếu buồn cười nói:
- Ngươi thật để bụng, vẫn muốn thu hắn làm đồ đệ, muốn cao hơn chúng ta một đời có phải không, ta thì không sao, nhưng ngươi không sợ lão đại thuận tay đâm ngươi một kiếm sao?
Lâm Nhược Vũ vốn rất bình tĩnh, nhưng tựa hồ vừa nghĩ tới hình ảnh kia, toàn thân lập tức lạnh run.
- Muội... trước xem tình huống một chút đã.
Trong nháy mắt liền đổi giọng.
U Minh Hải tọa lạc ở phạm vi Nam Cương, không giống Trung Châu Huyền Cơ Môn, trừ Huyền Cơ Môn còn có Vạn Kiếm Phái, Tẩy Tâm Các… cho dù là phạm vi của Thiện Tâm Tông, cũng có rất nhiều tiên môn khác sáng lập ở nơi đó, chỉ là không có khổng lồ như ngũ đại tiên môn.
Nhưng ở trên địa bàn Nam Cương, tất cả tiên môn đều do U Minh Hải quản.
Nam Cương khác Bắc Hải, là lấy số lượng đảo nhỏ nổi danh, nghe nói U Minh Hải có ba ngàn đảo lớn nhỏ.
Lâm Phong nhìn thiếu nữ bên cạnh, nhịn không được vuốt gương mặt trắng nõn của nàng, khí tức nàng bình ổn, xem ra đã tốt hơn nhiều, nhưng này chỉ là mặt ngoài.
- Nha đầu ngốc này, chúng ta chỉ gặp qua vài lần, cần liều mạng cứu ta như vậy sao?
Lâm Phong thở dài.
Thiếu nữ bên cạnh là Diệp Thi, Diệp Thi Luyện Khí kỳ, điểm ấy hoàn toàn vượt qua Lâm Phong dự kiến, nhưng cũng may có nàng, mới để cho mình trốn qua một kiếp.
Nhưng chân truyền thứ ba tu vi mạnh mẽ cỡ nào, kia là ngoan nhân có thể đánh ngang tay với Nhị sư tỷ.
Mặc dù trên người Diệp Thi có bảo bối do cao thủ Kim Đan kỳ ban thưởng, nhưng bảo bối này chỉ kéo lại mạng nhỏ của Diệp Thi, về sau ở trong truyền tống trận hoàn thành sứ mệnh cuối cùng, triệt đỡ vỡ vụn.
Hiện tại tình huống của nàng rất hỏng bét, phế phủ chấn động, nội thương nghiêm trọng, trên tay Lâm Phong có không ít đan dược, không ngừng đút cho nàng ăn, nhưng vẫn không thấy tốt hơn.
Mỗi ngày thời điểm nàng thanh tỉnh đều sẽ bị thương thế tra tấn, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, nhưng vẫn nháy cặp mắt to, an ủi Lâm Phong, nói mình không có việc gì.
Không có việc gì, sao có thể không có việc gì? Lâm Phong bi phẫn nện đất.
Thương thế của Diệp Thi lại tăng thêm, mỗi ngày ngủ say thời gian càng nhiều, bây giờ đã hơn nửa ngày còn đang ngủ say.
Nơi này là nơi nào, Lâm Phong không biết, nhưng thiên địa cực kỳ cổ quái, linh khí thưa thớt, mặc cho Lâm Phong tu luyện thế nào cũng không thể thu nạp được một tia linh khí.
Hơn nữa người ở đây như có bệnh, thấy mình liền kêu đánh kêu giết, đơn giản không thể nói lý, may mắn đều là Luyện Khí kỳ.
Bây giờ Lâm Phong trốn ở trong một nhà hoang, tựa hồ chủ nhân đã rời đi, rất lâu không có ai ở, Lâm Phong cũng không khách khí trực tiếp chiếm.
Mấy ngày nay, Lâm Phong thường xuyên từ khe hở cửa sổ quan sát tình huống bên ngoài.
Người ở đây đầu óc tuyệt đối là có bệnh, chỉ cần đụng phải người sẽ chém giết, giống như cừu nhân giết cha, vì vậy Lâm Phong cảm thấy rất cân bằng, tối thiểu không phải chỉ đuổi theo giết mình.
- Khụ khụ khụ!
Bên cạnh truyền đến vài tiếng ho khan, là Diệp Thi tỉnh lại.
Lâm Phong vội vàng chạy tới, xem xét tình huống của nàng một chút, Diệp Thi nháy mắt nói:
- Lâm sư huynh, mấy ngày nay quan sát, ta cảm thấy nơi này rất có thể là U Minh Hải.
Lâm Phong sững sờ, một trong ngũ đại tiên môn U Minh Hải, nơi này Lâm Phong không có ý định tới, ngày bình thường vội vàng tu luyện và làm món ăn, nên không hiểu quá nhiều, nhưng đường đường là ngũ đại tiên môn, vìsao lại tà tính như vậy.
Diệp Thi giải thích:
- Mặc dù U Minh Hải cũng là ngũ đại tiên môn, nhưng lại không giống tiên môn khác, dùng một số người thuyết pháp để hình dung, bọn hắn tu không phải Tiên, mà là Ma.
Nghĩ nghĩ liền thoải mái, nguyên lai là tu ma, khó trách ác như vậy.
Diệp Thi có chút kỳ quái nhìn Lâm Phong:
- Lâm sư huynh không biết tình huống nơi này sao? Huynh xuất thân Thiên Tuyết Phong, chân truyền thứ nhất tương truyền từng là người U Minh Hải, về sau mới được Thái Thượng trưởng lão mang về!
Còn có việc này, Lâm Phong hơi chau mày, lại nghĩ tới bộ dáng ngày đó của Nhị sư tỷ, không nghĩ đến Đại sư tỷ lại xuất sinh ở địa phương quỷ quái này.
Lâm Phong dò hỏi:
- Liên quan tới tình huống của Đại sư tỷ, muội có biết gì nữa không?
Trong mắt Diệp Thi hiện lên tia sáng, Lâm Phong đang suy nghĩ sự tình Đại sư tỷ, ngược lại không có chú ý tới, lúc này nàng mới lắc đầu nói:
- Muội cũng không biết, đây đều là bí ẩn, muội cũng chỉ ngẫu nhiên nghe sư phụ đề cập qua vài câu, nghe nói sư phụ cũng là nghe phong chủ kể.
Lâm Phong thở dài, cũng không theo đuổi chuyện này, nói:
- Ta chuẩn bị đi vào thành một chuyến, nhìn xem có đan dược phù hợp hay không, dù sao thương thế trong cơ thể muội quá nặng.
Lúc đầu Lâm Phong muốn trực tiếp nếm thử luyện chế, nhưng rất đáng tiếc, mình chỉ có một đan lô tam phẩm, căn bản không có biện pháp luyện chế đan dược cao cấp.
Hơn nữa Lâm Phong thẩm tra tư liệu trong Thái Thượng Linh Bảo Giám, vốn cho rằng mình hẳn có thể luyện chế đan dược Kim Đan kỳ, dù sao mình có thể luyện chế Cửu Âm Đan, đây là Đan Sư lục phẩm mới có thể luyện chế được.
Nhưng rất đáng tiếc, trong Thái Thượng Linh Bảo Giám ghi chép, Đan Sư tứ phẩm là cửa ải, muốn luyện chế đan dược Kim Đan kỳ trở lên, Đan Sư nhất định phải lĩnh ngộ đan đạo, không có đan đạo thì không có đan văn, không thành đan được.
Lâm Phong chỉ là người ngoại đạo, làm sao hiểu được đan đạo gì, lúc này mới từ bỏ, đi tìm kiếm cơ hội mua sắm.
Người ở đây giống như tên điên, pháp bảo trữ vật như Bảo Hồ Lô cực kì trân quý, rất dễ dàng để cho người ta động tà niệm, Lâm Phong dứt khoát lấy ra một ít linh thạch đan dược dự bị, lại lấy ra mấy bộ y phục bao Bảo Hồ Lô lại, cột vào trên người.
Thanh Huyền Kiếm thì không cần lo lắng, mặc dù nó rất thần dị, chém sắt như chém bùn, nhưng bề ngoài thực quá kém, ném trên đường cũng không ai thèm nhặt.
Làm xong hết thảy, Lâm Phong mới cõng Diệp Thi lên người, đi ra ngoài.
Còn chưa đi được mấy dặm, đã bị người phát hiện, không ít người vây quanh, bộ dáng hung ác, cầm đại đao chém tới.