Sơn Hải Nhai vài ngày sau sẽ mở ra, Không Hư Tử vẫn thăm viếng Hứa Lương Thần bình thường.
- Hứa trưởng lão, lời khó nghe nói trước, tình huống của bí cảnh Sơn Hải Nhai ngươi cũng biết, tạo hóa luôn nương theo nguy cơ, nguy cơ càng to tạo hóa càng lớn, Huyền Cơ Môn rất khó chưởng khống hết thảy.
Hứa Lương Thần cười làm lành nói:
- Đương nhiên, đương nhiên, việc này chưởng môn phái ta cũng nhắc nhở qua, những cái này chỉ có thể nhìn tạo hóa của các đệ tử, sống cũng tốt, chết cũng được, đều là mệnh, ta từng xem qua thống kê của tứ đại tiên môn, tỷ lệ thương vong kia, Vạn Kiếm Phái vẫn tiếp nhận được!
Hứa Lương Thần cũng biết sự tình lần này làm hơi quá, sợ Huyền Cơ Môn nóng đầu, không cho bọn hắn vào, nếu lại chờ lần sau, thì phải mấy chục năm, vì vậy ngữ khí có chút lấy lòng.
Không Hư Tử cảm thấy buồn cười, tứ đại môn phái xác thực mỗi lần thương vong không nặng, nhưng kia là thực lực của người ta mạnh, Vạn Kiếm Phái các ngươi còn kém lắm, bất quá lời này trong lòng nghĩ là được, không cần nói ra.
Chuyện Sơn Hải Nhai đã định, Vạn Kiếm Phái tựa hồ cũng yên ổn xuống, co đầu rút cổ ở trong cư xá, không còn dám ra ngoài kiếm chuyện.
Huyền Cơ Môn cũng ước thúc môn hạ đệ tử, không nên đến châm ngòi, hết thảy tựa hồ bình tĩnh lại.
Nhưng song phương đều lòng dạ biết rõ, trong lòng mọi người kìm nén lửa giận, đang yên lặng chờ cơ hội bộc phát.
Trên Thiên Tuyết Phong, Lâm Phong phí sức an ủi hai tiểu la lỵ, dần dần trạng thái của hai tiểu la lỵ cũng hơi tốt hơn.
Nhị sư tỷ Liễu Tiếu Tiếu đưa tới hai pháp bảo hộ thân, là hai sợi dây chuyền nho nhỏ, đeo lên cổ là được, phía trên có một tia thần thức của Liễu Tiếu Tiếu, lại có tình huống tương tự, nàng sẽ trước tiên cảm ứng được.
Loại chuyện này, ít nhất cũng phải tu vi Kim Đan kỳ mới được, Lâm Phong cũng chỉ có thể nhìn xem.
Liễu Tiếu Tiếu cũng thở phào, may mắn hai tiểu nha đầu không có việc gì, bằng không lấy tính tình của lão đại, chỉ sợ sẽ xảy ra đại sự.
Dịch Thiên Tuyết lai lịch thần bí, trong Huyền Cơ Môn biết cũng không nhiều, ngay cả bách phong phong chủ cũng không rõ ràng, nhưng Liễu Tiếu Tiếu xem như một người.
Nói ra, hai người đều đồng thời bái nhập Huyền Cơ Môn, nói là bái nhập, nhưng chỉ có mình tính là bái nhập.
Dịch Thiên Tuyết là nhặt được, chí ít cho tới bây giờ, Liễu Tiếu Tiếu vẫn không cách nào quên một màn kia.
Biết lần này hai tiểu la lỵ bị dọa sợ, Liễu Tiếu Tiếu mặc cho Lâm Phong dỗ dành hai nàng, về phần thu thập hạt Quỳ Hoa, Liễu Tiếu Tiếu ngược lại không lo, không phải đã có mấy Kim Đan kỳ sao, tối nay ném đi lấy quặng, trước an bài đi thu thập hạt Quỳ Hoa.
Cao tầng Huyền Cơ Môn đã đặt mua không ít, Liễu Tiếu Tiếu to gan cũng không dám qua loa, dù sao tiền cũng đã thu.
Vì an ủi hai tiểu la lỵ, Lâm Phong phí tâm tư rất lớn, ngày bình thường ăn ngon uống sướng, dần dần hai tiểu la lỵ lại hiện ra bộ dáng sáng sủa, điểm ấy để Lâm Phong cực kỳ vui vẻ.
Đặc biệt là hôm nay, Lâm Phong tự tay chế biến một nồi keo đường, đường trắng thêm nước ngao thành màu nâu nhạt, dùng đũa vẩy có thể ra tia, quả mận (*loại mận bắc, hay còn gọi là mận Hà Nội, mận Lai Châu của mình) hơi sấy qua, lấy đi hạt, dùng tăm trúc xâu thành chuỗi, xối lên một tầng nước đường, chờ kẹo hồ lô làm lạnh, mới cầm lấy đưa cho hai tiểu la lỵ một người một chuỗi.
Lâm Phong cũng cầm một chuỗi, giải thích nói:
- Cái này gọi là mứt quả, ăn rất ngon, liếm cũng được, trực tiếp ăn cũng được, hai muội thử xem!
Nguyệt Nhi và Dạ Nhi nuốt nước miếng, duỗi đầu lưỡi ra liếm liếm, lập tức cảm thấy lưỡi ngọt ngào, không khỏi cắn xuống một quả mận, lập tức lộ ra thần sắc thỏa mãn.
Lâm Phong yêu chiều sờ đầu của hai nàng, nói:
- Từ từ ăn, còn có thật nhiều, ăn không hết các muội lấy cho các tỷ tỷ ca ca ngày bình thường chiếu cố các muội, miễn cho bị người khác nói các muội ăn một mình!
Lần này Lâm Phong làm rất nhiều, hai tiểu la lỵ khẳng định là ăn không hết, không khỏi vui vẻ hôn Lâm Phong một cái.
Lâm Phong giúp các nàng dùng giấy gói kẹo gói kỹ mứt quả, dặn dò hai tiểu la lỵ đừng quên giờ ăn cơm, lúc này mới nhìn các nàng vui vẻ bay ra ngoài, tìm kiếm bạn chơi ngày bình thường.
Cuối cùng cũng tốt hơn nhiều, phải biết mấy ngày trước, hai tiểu la lỵ một tấc cũng không rời Lâm Phong, bóng ma trong lòng một mực lau không đi, làm cho người đau lòng không thôi.
- Nha, sản phẩm mới, ta thử một chút!
Đang cảm khái, thanh âm của Liễu Tiếu Tiếu liền truyền tới.
Thiên Tuyết Phong tựa như nửa cái nhà của nàng, nàng cũng chưa từng khách khí, cầm một chuỗi mứt quả lên ăn, híp mắt thỏa mãn nói:
- Rất không tệ, chỉ là hơi ngọt!
Lâm Phong khinh bỉ nói:
- Ngại ngọt thì đừng ăn, ta cho Nguyệt Nhi và Dạ Nhi ăn hết!
- Hẹp hòi!
Liễu Tiếu Tiếu không tức giận, ngược lại trêu đùa, thuận tay thu một phần mứt quả đi.
- Này! Tỷ chê ngọt, lại muốn ăn, còn đóng gói đi là sao!
Lâm Phong có chút im lặng.
Liễu Tiếu Tiếu lung lay đầu nói:
- Ngươi cắn ta đi!
Được rồi, Huyền Vũ Phong nổi danh phòng ngự cao, thể phách của Liễu Tiếu Tiếu mạnh hơn mình quá nhiều, đây chính là nhân vật bị Đại sư tỷ công kích cũng có thể cứng rắn chịu, cắn nàng, Lâm Phong sợ gãy răng mình.
- Hôm nay tâm tình tốt, cho ngươiútban thưởng!
Liễu Tiếu Tiếu cầm Bảo Hồ Lô của Lâm Phong qua, nhấc lên Bảo Hồ Lô của mình khẽ đảo.
Nửa ngày nàng cũng không có buông tay, đây chính là pháp bảo trữ vật, bên trong không gian to lớn, khẽ đảo cũng đã có không ít đồ vật, mấu chốt ở chỗ còn đổ lâu như vậy, dùng cái mông nghĩ cũng biết rất nhiều bảo bối.
Nhị sư tỷ xưa nay không hẹp hòi, dọa đến Lâm Phong nuốt nước miếng, hơn nửa ngày Liễu Tiếu Tiếu mới đưa Bảo Hồ Lô về nói:
- Chỉ như vậy!
Lâm Phong có chút thấp thỏm tiếp nhận Bảo Hồ Lô, thần thức quét qua, lập tức hít sâu một hơi lạnh.
Vật liệu nhị phẩm một đống lớn, tam phẩm cũng không ít, thậm chí ngay cả tứ phẩm cũng có, nói như thế nào đây, Nhị sư tỷ xuất thủ chính là xa xỉ a.
Lâm Phong vui vẻ ra mặt nói:
- Nhị sư tỷ, hôm nay muốn ăn cái gì!
- Ngươi còn bao lâu nữa mới có thể sử dụng vật liệu tứ phẩm làm đồ ăn!
Liễu Tiếu Tiếu có chút bất đắc dĩ nói.
Lâm Phong cũng buồn bực, đoán chừng rất lâu, vật liệu có thể sử dụng liên quan tới tu vi của mình, thời điểm Luyện Khí kỳ có thể làm vật liệu nhất phẩm, bây giờ Linh Đài kỳ, nhiều nhất có thể giải quyết vật liệu nhị phẩm.
Mặc dù làm ra đồ vật ẩn chứa không ít linh khí, nhưng này là đối với Lâm Phong và hai tiểu la lỵ, đối với Liễu Tiếu Tiếu lại giống như chân muỗi.
Nhưng nàng rất lưu manh, một câu xem như chân muỗi cũng là thịt, từng bữa ăn không sót, mỗi ngày đều tới dùng cơm.
Bất quá cái này cũng có chỗ tốt, hiện tại nguyên liệu nấu ăn đều không cần hai tiểu la lỵ đi tìm, Liễu Tiếu Tiếu cung cấp cũng có thể ăn mấy năm, càng trọng yếu hơn là, nàng còn cho vật liệu cao cấp, để Lâm Phong có cơ hội nếm thử tầng thứ cao hơn.
- Nhị sư tỷ, tỷ có đan lô cao cấp hay không, cho ta mượn một cái, ta muốn luyện chút đan dược.
Lâm Phong có chút thấp thỏm nói.