- Nhị sư tỷ, tỷ nhìn ta như vậy, ta sẽ xấu hổ!
Lâm Phong có chút bất đắc dĩ nói.
Trong mắt Liễu Tiếu Tiếu lóe lên ánh sáng, vẻ mặt cười xấu xa nói:
- Tiểu tử ngươi rất giỏi nha!
Lâm Phong có chút thấp thỏm nói:
- Đây chính là Nhị sư tỷ nói, phải đánh tất cả mọi người một trận, ta mới cao điệu như vậy!
- Ta chỉ là thuận miệng nói, thật không nghĩ đến trong ngũ phong lại có ba trên bị ngươi đánh!
Lúc Liễu Tiếu Tiếu nghe nói cũng kinh ngạc không thôi, mặc dù mình không có cách nào đi vào Phi Lưu Giản, nhưng tin tức vẫn có biện pháp truyền ra, chiến tích của Lâm Phong là hoàn toàn vượt xa nàng đoán trước.
- Tiểu tử ngươi thật chỉ có tư chất nửa tinh, không phải gạt người chứ?
Liễu Tiếu Tiếu hiếu kỳ nói.
Lâm Phong buồn bực nói:
- Thiên chân vạn xác, lúc trước ta cầu cả buổi, người ta cũng không chịu thu, may mắn Đại sư tỷ đi ngang qua, nếu không ta ngay cả sơn môn cũng vào không được!
- Hắc hắc! Thật thú vị, thật thú vị!
Liễu Tiếu Tiếu nghiền ngẫm cười cười, Lâm Phong nhìn biểu tình của nàng, rất giống khi còn bé tìm được đồ chơi mình âu yếm, không khỏi lạnh run.
Mặc dù Đại sư tỷ bế quan, nhưng Lâm Phong vẫn ở trên Thiên Tuyết Phong, lần này ra ngoài hơn nửa tháng, làm Nguyệt Nhi và Dạ Nhi nhớ nhung thảm.
Từ khi có Lâm Phong, bữa nào cũng ăn ngon, các loại mỹ vị tầng tầng lớp lớp.
Ngày bình thường Lâm Phong vẫn còn, thì không cảm thấy trân quý, Lâm Phong vừa đi, hai tiểu la lỵ còn kém mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Trong núi trái cây hay gì đó, ăn vào chỉ thấy vừa đắng vừa chát, nhà ăn của các đỉnh núi các nàng cũng đi thay phiên, nhưng vẫn kém xa Lâm Phong.
Thấy Lâm Phong trở về, hai tiểu la lỵ khóc đến cực kỳ thương tâm.
Lâm Phong an ủi một hồi lâu, mới động thủ làm một bữa ăn ngon lấp miệng hai tiểu la lỵ, lại xào chín hạt Quỳ Hoa mà hai tiểu la lỵ thu thập, lấy một bộ phận đưa tới sau núi.
Đại sư tỷ vẫn đang bế quan, Lâm Phong không dám tuỳ tiện quấy rầy, đặt hạt hướng dương ở trước cửa động, mình thì tựa ở trước cửa động giảng thuật sự tình những ngày này.
Một lúc lâu mới rời khỏi, nửa ngày sau, cửa động lộ ra một cái khe, chỉ thấy hạt hướng dương bị một cỗ hấp lực kéo vào.
Trong bí cảnh Phi Lưu Giản, Lâm Phong thu hoạch được không ít dược liệu, đa số là dược liệu nhất phẩm, nhưng cũng có nhị phẩm, đều là tài sản của mình, Lâm Phong cũng không thèm để ý, trực tiếp nếm thử dùng dược liệu nhị phẩm làm đồ ăn.
Nhưng cơ hồ đều thất bại, duy chỉ có thành công một lần, linh khí chỉ khóa lại hai thành mà thôi.
Nhưng đổi lại dược liệu nhất phẩm, Lâm Phong có thể khóa lại linh khí rất tốt, kể từ đó nhóm dược liệu này bị Lâm Phong và hai tiểu la lỵ ăn không sai biệt lắm, lại phối hợp viên Ích Khí Đan cuối cùng trong tay, Lâm Phong đã đạt đến Luyện Khí kỳ tầng chín viên mãn.
Mặc dù Nguyệt Nhi và Dạ Nhi được không ít chỗ tốt, tu vi từ từ lên cao, nhưng hai tiểu la lỵ ngày thường ham chơi ăn ngon cũng không dụng công, cho tới bây giờ Nguyệt Nhi mới Luyện Khí tầng bảy, Dạ Nhi càng kém một chút, mới Luyện Khí tầng sáu.
Này làm hai tiểu la lỵ thường xuyên dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn Lâm Phong.
Nếu bàn về trình độ nắm giữ Yếu Quyết Luyện Khí, mặc dù ngộ tính của hai tiểu la lỵ không cao, nhưng cũng vung Lâm Phong mấy con phố.
Rõ ràng có loại ưu thế này, vì cái gì Lâm Phong lại tới Luyện Khí kỳ tầng chín trước.
Cái này để hai tiểu la lỵ có chút không hiểu rõ, nhưng không ảnh hưởng tâm tình của các nàng chút nào, nên ăn vẫn ăn, nên chơi cứ chơi, tâm đơn giản cũng là một niềm hạnh phúc.
Lâm Phong thì thường ngày trừ nấu ăn, thời gian còn lại đại đa số đều đang tu luyện.
Hắn rất rõ ràng, mình không so được những thiên tài kia, ngồi một ngày có thể bằng người khác tu luyện mấy chục ngày, tuy nói trước mắt mình ở Luyện Khí kỳ ưu thế rất lớn, nhưng ai biết sau này sẽ như thế nào.
Tư chất của mình quá kém, đây là sự thật không cách nào cải biến.
Lâm Phong có thể làm, là cố gắng, cố gắng, lại cố gắng.
Tuy nói cố gắng, nhưng Lâm Phong không muốn tốc thành, mà muốn xây tốt căn cơ, một bước một dấu chân, miễn cho tương lai tự nhiên đâm ngang.
Kể từ đó, lại qua nửa tháng, Lâm Phong đã tới Luyện Khí kỳ tầng chín viên mãn, mặc dù tư chất kém, nhưng Lâm Phong có một ưu thế, đó là không cần hao phí thời gian đi rèn luyện chân khí.
Luyện Khí kỳ tầng chín, tu luyện Thái Thượng Luyện Thể Đồ thuận lợi hơn rất nhiều, đã không đến mức tu luyện một lần liền toàn thân thoát lực, mấy canh giờ mới có thể khôi phục.
Thái Thượng Tu Thần Lục vẫn không thấy có công hiệu thần bí gì, nhưng trong thức hải chém giết đã có một kết thúc, ba Lâm Phong tí hon lúc đầu, cho đến hiện tại chỉ còn lại một cái.
Về phần Lâm Phong tạp binh, chừng một ngàn tám ngàn chín, người dẫn đầu cũng rất dễ dàng phân biệt, cả người hắn tựa như tên mập mạp, so với tạp binh thì lớn hơn gấp đôi.
Sau khi bình định chiến loạn, hắn tựa hồ cực kỳ hưởng thụ, không cần lại chém giết, làm cho Lâm Phong cũng không biết bước kế tiếp đến tột cùng sẽ phát triển thành bộ dáng gì.
Nghĩ nghĩ, Lâm Phong suy đoán nói:
- Có lẽ chờ ta tấn thăng Linh Đài kỳ, sẽ phát sinh biến hóa!
Vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông, liên qua tới sự tình trùng kích Linh Đài kỳ, Lâm Phong cũng không hiểu ró, chỉ có thể thỉnh giáo Liễu Tiếu Tiếu.
Liễu Tiếu Tiếu ở phương diện tu luyện là một lão sư rất tốt, nhưng nàng không cực đoan giống như Đại sư tỷ, dùng phương pháp cực kỳ bạo lực giảng dạy, mà chăm chỉ không ngừng giảng giải.
Loại phương thức này đối với Lâm Phong hiệu quả cực yếu, nhưng nàng lại cực kỳ hứng thú.
Bởi vì Nhị sư tỷ hiếu động, nói nhảm rất nhiều.
Cho đến mười mấy ngày sau, Lâm Phong mới miễn cưỡng nắm giữ, cái này làm cho Liễu Tiếu Tiếu kém chút tan vỡ, ngốc đến loại trình độ này, cũng là một kỳ tích nha.
- Ngươi đã nghĩ kỹ chưa, không nên vọng động, cần biết Linh Đài kỳ tu kiến linh đài cực kỳ trọng yếu, không có nắm chắc thì không nên nếm thử lung tung, tư chất ngươi có hạn, nhưng nếu muốn tranh một tia khả năng đột phá Kim Đan kỳ, thì nhất định phải xây sáu tầng linh đài.
Sự đáo lâm đầu, Liễu Tiếu Tiếu vẫn cực kỳ lo lắng dặn dò, phải biết một khi chỉ xây ba tầng linh đài, vậy thì đại biểu cả đời chỉ có thể bồi hồi ở Linh Đài kỳ, không có ngoại lệ.
Mà sáu tầng linh đài thì có thể thuận lợi đột phá tới Trúc Cơ kỳ, vận khí tốt cũng có thể vấn đỉnh Kim Đan kỳ.
Nếu có thể tu ra chín tầng linh đài vậy thì tốt nhất, có tỉ lệ đột phá Kim Đan kỳ rất lớn, chỉ là liên tưởng đến tình huống của Lâm Phong, không khỏi để cho người ta lo lắng.
- Yên tâm đi, Nhị sư tỷ, ta sẽ không lấy tương lai của mình nói đùa!
Lâm Phong nghiêm túc nói, trên thực tế mình rất có nắm chắc tu ra chín tầng linh đài, chỉ bất quá lời này nói ra, ngay cả mình đều có chút không tin, chớ nói chi là người khác.
Luyện Khí kỳ tầng chín tấn thăng Linh Đài kỳ rất trọng yếu, kiêng kỵ nhất bị người nửa đường quấy rầy, Liễu Tiếu Tiếu cố ý an bài Lâm Phong ở Huyền Vũ Phong đột phá, còn gọi Nguyệt Nhi và Dạ Nhi qua hộ pháp.
Ngồi xếp bằng ở trong phòng tu luyện, Lâm Phong cảm thấy mình áp lực rất lớn, không phải trên việc tu luyện, mà đến từ Nhị sư tỷ.
Đây là lần đầu tiên tới Huyền Vũ Phong, mọi người đều biết Thiên Tuyết Phong chỉ có mấy gian phòng ốc bình thường, nhưng Huyền Vũ Phong không giống, cả ngọn núi tràn ngập hương vị nhà giàu mới nổi.
Đặc biệt là đại điện này, tráng lệ, thiếp vàng khảm ngọc, nói là hoàng cung cũng không ai nghi ngờ.