Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Phó Thịnh Niên - Giản Dao

 

Phó Thịnh Niên đỡ Giản Dao bước ra khỏi phòng VIP. 

Lên xe, anh đẩy cô ra, ghét cay ghét đắng mùi rượu nồng nặc trên người cô. 

Giản Dao không kịp phản ứng, mất đà ngã nghiêng, đầu đập "cộp" một cái vào cửa kính. Cô rên lên đau đớn, mắt tối sầm lại. 

Anh đẩy cô thật mạnh. 

Cô mệt mỏi dựa vào ghế, nước mắt lăn dài. 

Dù say nhưng cô vẫn nhớ rõ chuyện vừa xảy ra – cô đã ôm anh một cái nhân lúc say, nhưng anh tỏ ra rất ghét bỏ. 

Cô không dám đến gần Phó Thịnh Niên nữa, giữ khoảng cách an toàn. Suốt đường về, cô cắn chặt răng, không để mình khóc thành tiếng. 

Phó Thịnh Niên chẳng thèm liếc nhìn cô lấy một lần. Xe dừng trước biệt thự Phó gia, anh bước xuống mà không đợi Lão Lý mở cửa. 

"Phó Thịnh Niên!" – Cô không nhịn được nữa, gọi to. 

Nhưng anh không hề quay đầu lại, như thể không nghe thấy giọng cô. 

Cô mở cửa xe, chạy theo anh loạng choạng 

"Tại sao?" 

"Em sai ở đâu?" 

"Phó Thịnh Niên, anh đứng lại!" 

"Người không chịu ly hôn là anh, không phải em đang bám lấy anh!" 

Cô hoàn toàn sụp đổ, gào lên điên cuồng. 

Phó Thịnh Niên khựng lại, quay đầu nhìn cô – khuôn mặt đẫm nước 

mắt, thân thể mệt mỏi lảo đảo tiến về phía anh. 

"Em làm gì sai, để anh đối xử với em như vậy?" 

Anh lạnh lùng từng chữ: "Em không biết mình sai ở đâu?" 

"Hai năm rồi, chưa đủ để em chuộc tội sao?" 

Cô lau nước mắt, giơ tay định nắm lấy tay anh. 

Nhưng ngay khi cô sắp chạm vào, anh lập tức giấu tay ra sau lưng. 

"Chưa đủ." 

Hai từ đó vừa buông, anh quay lên lầu. 

Giản Dao như điên đuổi theo: "Nếu anh không yêu em, vậy ly hôn 

đi! Sao anh phải đối xử với em thế này?" 

Người đàn ông không thèm để ý, bước đi dứt khoát. 

"Phó Thịnh Niên, em—' 

Chân cô trượt khỏi bậc thang, cả người ngã ngửa ra sau. Câu nói 

dang dở, thay vào đó là cơn đau xé xương. 

Cô lăn xuống cầu thang. Tiếng động lớn khiến Phó Thịnh Niên quay đâu. 

Mở mắt, Giản Dao thấy một màu trắng xóa. Tầm nhìn dần rõ, cô nhận ra mình đang nằm trên giường bệnh. 

Phó Thịnh Niên ngồi cạnh, mắt đỏ ngầu nhìn cô: 

"Giản Dao, em đừng nghĩ dùng cách này sẽ khiến anh thương hại. Nó chỉ khiến anh càng ghét em hơn." 

Cô ngã cầu thang, nhưng chỉ nhận được câu nói vô tình như vậy. 

Anh nghĩ cô cố tình ngã để anh chú ý? 

"Em—" Cô muốn giải thích. 

Nhưng Phó Thịnh Niên đứng phắt dậy, không cho cô nói hết, bước ra khỏi phòng và đóng sầm cửa lại. 

Tiếng "đùng" khiến trái tim cô đau nhói. 

Đêm đó, cô gần như không ngủ, mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. 

Cánh tay băng bó dày đặc, người đau ê ẩm, nhưng không gì bằng nỗi đau trong tim. 

Cô nằm viện hai ngày, người giúp việc mang đồ ăn tới, có cả y tá chăm sóc. Phó Thịnh Niên không đến thăm. Về nhà, anh như tránh mặt, mấy ngày liền không về. 

Một tuần trôi qua, cô phải trở lại đoàn phim. 

Đặt vé máy bay sáng sớm, trước khi đi cô nhắn cho Phó Thịnh Niên: 

"Chúng ta ly hôn đi. 

11 

Lên máy bay, cô tắt điện thoại. Hai giờ bay, cô đến Thành phố H. Việc đầu tiên sau khi xuống máy bay là bật điện thoại, cô nghĩ Phó Thịnh Niên sẽ trả lời tin nhắn của mình, nhưng anh không làm vậy. 

cô tắt điện thoại. Sau hai tiếng bay đến thành phố H, việc đầu tiên là mở máy – nhưng không có hồi âm từ anh. 

Vết thương trên tay không ảnh hưởng quay phim. Trang phục cổ trang dày che được. 

Giản Dao dồn hết tâm trí vào phim, để tạm quên Phó Thịnh Niên. 

Hai tháng sau, cảnh quay của cô kết thúc. 

Đêm trước khi rời đi, đoàn phim tổ chức tiệc chia tay. Là nhân vật chính, cô không thể từ chối. 

Bữa tiệc được tổ chức tại một câu lạc bộ gần đó, đoàn phim đặt một phòng lớn. Đạo diễn, phó đạo diễn, nhà sản xuất và các diễn viên chính đều có mặt. 

Giản Dao chỉ uống vài ly rồi xin phép về sớm với lý do không khỏe. 

Đường Tiêu đuổi theo, đề nghị đưa cô về khách sạn. 

"Em có vẻ không vui." Anh nhìn cô, giọng ấm áp: "Gần đây, ngoài lúc quay phim, anh chưa thấy em cười. Có chuyện gì sao?" 

Cô lắc đầu, nhìn ra phố xá ngoài cửa kính, hình ảnh Phó Thịnh Niên lạnh lùng lại hiện lên. 

Phim xong, cô rảnh rỗi, lại nhớ anh. 

Cô cảm thấy mình thật vô dụng – yêu anh từ thời cấp ba, mười năm 

120 de chay 

trôi qua, cô vẫn yêu anh trong đau nó như thế. 

"Không biết khi nào mới gặp lại. Nếu xem anh là bạn, hãy tâm sự cùng anh." Đường Tiêu chân thành nói. 

Cô gượng cười: "Không có gì, chỉ hơi mệt." 

"Anh quen em lâu rồi, có tâm sự hay không, anh không nhận ra sao?" 

Giản Dao im lặng, không tiếp tục chủ đề. 

Đến nơi, cô cảm ơn Đường Tiêu, bước vào khách sạn. Không ngờ anh theo cô lên thang máy. 

"Anh đưa em lên phòng. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!