Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Phó Thịnh Niên - Giản Dao

Giản Dao cúi đầu thật sâu, tim đập thình thịch, không dám đối diện ánh mắt của Phó Thịnh Niên.

Chuyện này đến quá đột ngột.

Lão phu nhân muốn bế chắt, điều đó có nghĩa là mối quan hệ giữa họ phải tiến thêm một bước.

Hai năm kết hôn, anh chưa từng chạm vào cô.

Vậy mà hôm nay… anh lại muốn thực hiện “quyền lợi” của một người chồng?

Mặt cô nóng bừng, cả người cứng đờ, không biết nên làm gì.

“Quay người lại, nằm sấp xuống.”

Giọng Phó Thịnh Niên lạnh lùng vang lên, hoàn toàn không mang chút ấm áp nào.

Giản Dao khẽ run đầu ngón tay, không thể tin nổi ngẩng đầu lên, ánh mắt chạm vào đôi mắt đen thẫm như vực sâu của anh.

Cô vừa định mở miệng thì anh đã giành trước:

“Chẳng lẽ cô tưởng tôi muốn nhìn thấy gương mặt này của em cô? Nó làm tôi mất hết hứng thú.”

Giản Dao cảm thấy bản thân bị xúc phạm nghiêm trọng.

Cô tức đến nghẹn lời:

“Phó Thịnh Niên, anh—”

Còn chưa nói hết câu, đôi vai cô đã bị anh nắm chặt, mạnh mẽ xoay người cô lại, rồi đẩy cả người cô úp xuống giường.

Cơ thể người đàn ông lập tức đè lên, không cho cô thời gian phản ứng.

Mọi thứ… đến quá nhanh, quá thô bạo.

Sáng hôm sau.

Trời u ám, mưa nhỏ rơi rả rích từ sáng sớm.

Giản Dao tỉnh lại, cứ trơ mắt nhìn trần nhà.

Người đàn ông bên cạnh sớm đã rời đi, để lại cô trong bộ dạng rối bời, mái tóc rối tung, mặt mũi bơ phờ.

Cả người cô đau rã rời, như bị đánh gãy rồi ráp lại.

Tối qua, dường như Phó Thịnh Niên đã dồn hết phẫn nộ suốt hai năm vào cô.

Anh quá tàn nhẫn, đến mức cô chỉ cần cử động nhẹ là đau thắt từng thớ thịt.

Cô nằm yên đến tận trưa, bụng đói mới cố gắng bò dậy, dựa tường bước vào phòng tắm.

Trên người là chi chít vết bầm xanh tím, đều do anh gây ra.

Trên cổ là dấu hôn rõ mồn một, cô buộc phải quấn khăn lụa để che đi.

Châm biếm thay, cả đêm qua anh chưa từng hôn môi cô một lần.

Sau khi tắm rửa và trang điểm nhẹ, cô xuống lầu cùng lão phu nhân dùng bữa trưa.

Đúng lúc đó, cô nhận được điện thoại từ người người đại diện, giọng điệu đã không còn nhẫn nhịn:

“Cho cô một tiếng để có mặt ở công ty.”

Sau bữa ăn, cô nhờ Quản gia Quyền sắp xếp xe đưa mình đi.

Cô ký hợp đồng với công ty Thanh Chanh Kinh Kỷ, không quá nổi tiếng nhưng tài nguyên khá tốt, hợp đồng không ràng buộc quá khắt khe.

Đúng giờ hẹn, cô có mặt tại công ty.

Người đại diện là Chu Hồng, lải nhải mắng cô vài câu rồi ném tới một kịch bản tiên hiệp huyền huyễn:

“Tôi lấy được cho cô vai nữ hai. Đóng cùng Ảnh đế Đường Tiêu đấy! Mau biết quý trọng đi!”

Chu Hồng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà liếc cô một cái.

Cô cầm lấy kịch bản, mất hơn một tiếng để lướt nhanh qua, nội dung khá ổn.

“Đây là IP hot nhất năm nay, bỏ lỡ rồi đừng hối hận.”

Cô gật đầu một cái, đưa ra yêu cầu:

“Cảnh thân mật… có thể cắt bỏ không?”

“Không được.”

“Vậy thôi.”

“Giản Dao!”

Chu Hồng tức đến phát điên. Gương mặt vốn dữ, lúc nổi giận lại càng đáng sợ:

“Tôi vắt óc giành được cơ hội này cho cô mà cô nói bỏ là bỏ hả?”

“Nếu không cắt cảnh thân mật, tôi không thể nhận vai.”

“Chỉ có một cảnh hôn thôi mà!”

“Chỉ một cảnh cũng không được sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại tamlinh247.net.vn – https://caotruyen.net.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-5.html.]

“…Tôi thử bàn lại với bên sản xuất, được không?”

Giản Dao im lặng vài giây, rồi khẽ gật đầu.

Chu Hồng thở phào.

Thực ra cô ấy mới ngoài ba mươi nhưng lo cho nghệ sĩ như lo cho con, đến độ trông như phụ huynh tuổi bốn mươi.

“Nghe nói bộ phim này được tài trợ bởi Tập đoàn Phó thị, đại IP, đại chế tác, cô phải biết nắm lấy cơ hội này!”

Vừa nghe đến bốn chữ “Tập đoàn Phó thị”, Giản Dao liền thất thần.

Những gì Chu Hồng nói sau đó, cô… hoàn toàn không nghe thấy nữa.

Tập đoàn Phó thị đầu tư rất rộng, nhưng hiếm khi dính dáng đến ngành giải trí.

Tuy nhiên, những phim từng được đầu tư lại… phim nào cũng nổi tiếng.

Khi Giản Dao rời khỏi công ty, đã là ba giờ chiều.

Cô quay về biệt thự nhà họ Phó để đọc kỹ kịch bản và học lời thoại.

Dựa vào sự hiểu biết của cô về Chu Hồng, chỉ một cảnh hôn thôi, chắc chắn Chu Hồng sẽ thương lượng được với bên sản xuất. Cô không cần lo.

Cả tuần sau đó, không biết có phải cố tình né tránh hay không, Phó Thịnh Niên đột ngột đi công tác.

Còn cô thì bận tối tăm mặt mũi, từ chụp poster, quay ảnh định trang, đến tham gia các buổi quảng bá, mỗi ngày đều kín lịch, không lúc nào ngơi.

Đầu tuần mới, cô nhận được thông báo phải lập tức đến phim trường.

Cô thu dọn hành lý ngay trong ngày, từ thành phố A lên đường đến thành phố H.

Phim được quay tại phim trường thành phố H, khách sạn đoàn phim sắp xếp cách phim trường không xa.

Vì danh tiếng chưa cao, lại sống kín tiếng ba năm từ khi xuất đạo, cô chỉ được đoàn phim phân cho một phòng tiêu chuẩn bình thường, khác xa với phòng riêng tiện nghi của nam nữ chính.

Giản Dao không phản ứng gì lớn, trái lại, Chu Hồng thì giận sôi máu.

“Quá đáng thật đấy! Dù gì cũng là nữ hai, ít ra cũng phải sắp xếp cho cô phòng riêng chứ!”

Cô chỉ cười nhàn nhạt:

“Không sao. Dù sao cũng chỉ về ngủ thôi.”

Chỉ cần có nhà vệ sinh riêng và chỗ ngủ là đủ, cô không đòi hỏi gì nhiều.

Chu Hồng hừ một tiếng đầy bất mãn:

“Đoàn phim chỉ thích bắt nạt kiểu nghệ sĩ hiền lành như cô.”

“Thôi mà. Chị còn có việc đúng không? Về đi.”

Chu Hồng gật đầu, dặn dò thêm mấy câu cho trợ lý rồi rời đi.

Hạt Dẻ Rang Đường

Trợ lý của Giản Dao tên là Kiều Mai, mọi người hay gọi thân mật là “Kiều Muội”.

Cô nàng tóc ngắn, mặt tròn trĩnh, vóc người nhỏ nhắn, dễ thương hoạt bát, rất được Giản Dao yêu quý.

Từ khi Giản Dao xuất đạo đến giờ, Kiều Muội vẫn luôn theo sát, hiểu rõ từng thói quen sinh hoạt của cô.

Đến hai giờ chiều, các thành viên trong đoàn cùng vài diễn viên chính lần lượt có mặt, bắt đầu nghi thức khai máy: dâng hương, chụp ảnh, phỏng vấn truyền thông, tất bật nửa ngày mới xong.

Tối đến, Giản Dao quay về phòng khách sạn, tiếp tục nghiền ngẫm vai diễn.

Vai nữ phụ lần này của cô: đầu phim là một cô gái ngây thơ, lương thiện, nhưng sau vì yêu sinh hận mà hoàn toàn hắc hóa, là đại phản diện của cả bộ phim.

Vai diễn yêu cầu diễn xuất rất cao, đối với cô là một thử thách không nhỏ.

Kiều Muội gọt táo xong đưa cho cô, cười hì hì:

“Có cần em diễn thử cùng không?”

Cô nhận lấy trái táo, cắn một miếng rồi mỉm cười:

“Tạm thời chưa cần.”

“À, tối nay có tiệc đoàn đó. Chị có muốn đi không? Không thì để em ra ngoài mua đồ ăn về. Em vừa tìm mấy nhà hàng gần đây rồi, có vài chỗ nhìn cũng ngon lắm.”

Giản Dao vốn không thích những bữa tiệc kiểu này trong đoàn phim.

Gọi là tiệc đoàn, thực chất là bữa tiệc riêng của đạo diễn, nhà sản xuất và các diễn viên chính.

Ăn xong thường còn có “tăng hai”, uống rượu, xã giao, cô luôn tìm cách né tránh nếu có thể.

Cô khẽ “ừ” một tiếng, vừa định hỏi Kiều Muội gần đó có món gì ngon thì tiếng gõ cửa vang lên, ngắt lời cô.

Kiều Muội đứng dậy ra mở cửa, nhìn thấy người ngoài cửa xong, hét lên một tiếng rồi che mặt lại.

Giản Dao tò mò nghiêng đầu nhìn, là Đường Tiêu.

Kiều Muội kích động đến mức muốn bay lên trời:

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!