"Đúng là bạc tình quá đi."
"Dù không phải mẹ đẻ nhưng nuôi nấng hơn 20 năm, không công cũng có lao."
"Mẹ kế là có thể đánh à?"
"Bà hoàng hậu nhà giàu mà đểu thế à?"
"Bà mẹ kế này đáng thương quá."
Bình luận toàn là công kích Giản Dao, bênh vực Mạnh Mỹ Trúc.
Giản Dao xem qua vài bình luận, không còn tâm trạng đọc tiếp, cô nhắn cho Chu Hồng trên WeChat - Chuyện trên Weibo chị xử lý giúp
em.
Gửi tin xong, cô tắt âm điện thoại bỏ vào túi.
Phó Thịnh Niên liếc nhìn Giản Dao qua gương chiếu hậu, cô xem điện thoại một lúc rồi quay ra nhìn cửa sổ. Trong xe tối, lại đeo khẩu trang nón kín, anh không thấy rõ biểu cảm của cô, nhưng đoán là cô đã thấy tin mình lên sóng
Hôm qua ở bệnh viện, khi tìm Giản Dao, anh rời phòng Giản Thi đi thang máy xuống, thì thấy cô đang bị đám đông chỉ trỏ, Mạnh Mỹ Trúc ngồi dưới đất khóc lóc.
Anh không rõ chuyện gì đã xảy ra.
Hai năm trước, nếu Giản Dao không ép anh cưới, anh đã nghĩ mình hiểu cô, nhưng sau sự kiện đó, anh nhận ra mình chẳng hiểu gì về cô.
Tâm tư cô quá sâu, mỗi ngày nghĩ gì anh không đoán nổi, cũng chẳng muốn đoán.
"Em đánh người?"
"Không, em không đánh, là Mạnh Mỹ Trúc..."
Cảnh tượng trong bệnh viện hiện lên, anh nhíu mày, tâm trạng rối bời.Lúc đó Giản Dao hình như có điều muốn nói, nhưng anh đã ngắt lời cô.
Lúc đó, Giản Dao dường như có điều muốn nói, nhưng anh không kiên nhẫn nghe hết, đã vội cắt ngang lời cô.
"Anh Niên, mẹ em làm cơm hộp, chị gái không ăn, em nhờ chị mang về tối hai người cùng ăn nhé." Giản Thi đột ngột lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ anh.
Anh gật đầu, tập trung lái xe.
Đến rạp phim, anh đỗ xe vừa bước xuống, Giản Thi đã chạy tới ôm cánh tay anh, anh định rút ra thì cô ôm chặt hơn, còn dựa đầu lên vai anh cười nói: "anh Niên, chị gái là người nổi tiếng, anh cùng em
vào lấy vé mua đồ ăn trước, đợi phim bắt đầu hãy để chị vào, kẻo bị nhận ra.
Giản Dao trong xe nghe vậy, tâm trạng càng tệ.
Cô mở cửa bước xuống.
Thấy Giản Thi dính chặt lấy Phó Thịnh Niên như muốn hòa làm một, cô hít sâu nói: "Hai người vào trước đi.
Phó Thịnh Niên im lặng, để Giản Thi kéo vào rạp.
Giản Dao tức nghẹn, ngón tay run lên.
Cô từng nghĩ sẽ trả Phó Thịnh Niên cho Giản Thi, cũng ký vào đơn ly hôn, chuẩn bị tinh thần rời xa anh.
Nhưng không ly hôn được, giờ cô vẫn là vợ hợp pháp của anh.
Trước mặt cô, Giản Thi không hề kiêng dè, dù cố ý hay vô tình đều khiến cô đau lòng.
Cô dựa xe đợi mười mấy phút, Giản Thi chạy ra đưa vé.
"Phim sắp chiếu rồi, em và anh Niên vào trước, chị đợi bắt đầu hãy vào nhé." Nói xong cô vội chạy đi.
Giản Dao nhìn vé, còn chưa đầy năm phút nữa là chiếu, lẽ ra đã đến giờ soát vé.
Đợi thêm chút, cô kéo nón thấp, cúi đầu vào rạp tìm chỗ ngồi.
Phim đã bắt đầu, cô mò mẫm tìm chỗ thì thấy Giản Thi đã chiếm chỗ giữa, ngăn cách cô và Phó Thịnh Niên.
Cô lặng lẽ ngồi xuống, Giản Thi đưa cốc nước to đầy đá.
Nước uống có thêm đá, rất lạnh.
Mùa thu đông cô không uống đồ lạnh, dù mùa hè cũng ít uống vì đau dạ dày, điều này Giản Thi rõ hơn ai hết.
"Chị gái, ăn bắp rang không?" Giản Thi đưa xô bắp hỏi nhỏ.
Cô lắc đầu, lúc Giản Thi quay đi liền sờ thử đồ uống của cô - ấm.
Liếc sang cốc Phó Thịnh Niên - cà phê nóng bốc khói.
Hóa ra chỉ cốc của cô là đầy đá.
Cô không đụng vào cốc lạnh, cổ tập trung xem phim nhưng người bên cạnh liên tục có hành động nhỏ, khi dựa vào vai Phó Thịnh Niên, khi lén nắm tay anh.
Từ đầu đến cuối phim cô chẳng biết diễn viên đóng gì, mắt chỉ dán vào hai người kia.
Phó Thịnh Niên mặt lạnh, mắt dán màn hình, mỗi khi Giản Thi lén nắm tay đều rút tay về để lên đùi, không biết có phải cố ý tránh tiếp
xúc.
Khi phim kết thúc và đoạn hậu trường được chiếu, Giản Dao đứng dậy, rời khỏi rạp trước khi đèn sáng lên, như một kẻ thua cuộc không muốn phô bày nỗi hổ thẹn.
Ra bãi đỗ trước, cô nhìn ghế phụ một lúc rồi dựa cửa xe nghĩ: Đứng đây thì Giản Thi không thể đẩy cô ra chiếm ghế được.
Nhưng cô đã nhầm.
"Chị gái, em ăn no quá sợ say xe, chị nhường ghế phụ cho em nhé?"
Nhìn Giản Thi mặt vô tội, Giản Dao sững sờ.
Đến khi cô lấy lại tinh thần, Giản Thi đã kéo cô sang một bên, mở cửa ghế phụ lái và ngồi vào.
Phó Thịnh Niên im lặng, thậm chí còn nhắc cô ta thắt dây an toàn sự thờ ơ ấy khiến trái tim cô thêm rỉ máu.
Cô cười lạnh trong lòng, hối hận đi xem phim cùng họ.
Rõ ràng cô là vợ của Phó Thịnh Niên, nhưng tại sao lại cảm thấy mình mới là người dư thừa?
Cô ngồi ở ghế sau, im lặng không nói gì, nuốt trọn nỗi đau vào trong
Phó Thịnh Niên đưa Giản Thi về trước, đến nơi cô ta luyến tiếc: "Năm ca, còn sớm, anh và chị gái vào uống trà đi?"
"Không" Anh từ chối dứt khoát.
Hôm nay Giản Dao đã đủ khó xử rồi.
Vào uống trà chỉ khiến cô thêm tổn thương.
"Thật không vào à?" Giản Thi thất vọng, "Em còn nhiều chuyện muốn nói."
"Để sau."
Giản Thi "ồ" một tiếng, quay đầu nhìn về phía Giản Dao ngồi ở ghế
sau, khẽ mỉm cười: "Chị, em vào nhà đây."
Giản Dao cúi đầu không đáp.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!