Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Thời Gian Không Phụ Tình Thâm - Phó Thịnh Niên - Giản Dao

Giản Dao ngẩn người trong giây lát.

Tại sao anh ấy vẫn chưa ký đơn ly hôn?

Chẳng lẽ… anh ấy hối hận rồi, không muốn ly hôn nữa?

Ý nghĩ ấy vụt qua trong đầu, đến chính cô cũng cảm thấy nực cười.

Phó Thịnh Niên sao có thể hối hận?

Anh ấy còn hận không thể mau chóng thoát khỏi cô.

Bây giờ Giản Thi đang hồi phục từng ngày, cũng đã đến tuổi có thể kết hôn, chắc chắn anh ấy sẽ sớm đá cô ra khỏi cuộc đời mình.

“Chín giờ sáng mai, gặp nhau ở cục dân chính.”

Nói xong câu đó, cô không cho anh cơ hội phản ứng, lập tức cúp máy.

Đêm đó cô không ngủ, cứ ngồi thẫn thờ trên giường từ khi trời tối đến lúc bình minh ló rạng.

Tám giờ, cô vào phòng tắm, tắm rửa, thay một bộ vest chỉnh tề, trang điểm nhẹ nhưng tinh tế, rồi lên đường đến cục dân chính.

Cô đợi một tiếng đồng hồ, mà Phó Thịnh Niên vẫn chưa xuất hiện.

Cô gọi điện, anh không bắt máy.

Cô bắt đầu thấy bực, lập tức đến thẳng tập đoàn Phó thị.

Bất chấp lễ tân cản lại, cô xông thẳng vào thang máy, lên thẳng tầng làm việc của Phó Thịnh Niên.

Phó Thịnh Niên vừa kết thúc cuộc họp, bước vào văn phòng thì thấy Giản Dao đang ngồi trên ghế sofa da.

Gương mặt trắng trẻo xinh đẹp hiện rõ sự bực bội và tức giận.

“Cô đợi lâu chưa?”

Dường như anh đã đoán trước cô sẽ đến, vẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống sau bàn làm việc, mở một tập hồ sơ ra xem.

“Nửa tiếng.”

“Vậy thì đợi thêm chút nữa.”

Người đàn ông cúi đầu làm việc, hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của cô.

Trong n.g.ự.c Giản Dao như có một ngọn lửa đang bùng cháy, sắp nổ tung.

“Phó Thịnh Niên, rốt cuộc anh có ý gì?”

Cô đã đợi anh ở cục dân chính cả tiếng đồng hồ.

Giờ đến tận nơi tìm, anh còn bắt cô tiếp tục đợi?

Trong mắt anh, cô lại rẻ mạt đến mức không bằng một xấp tài liệu cần ký tên?

“Anh muốn gì?”

Giọng cô cao lên vài phần, cuối cùng cũng khiến Phó Thịnh Niên ngẩng đầu nhìn thoáng qua.

“Tôi bảo cô đợi chút.”

“Em không đợi được. Hôm nay em nhất định phải ly hôn với anh.”

Sự lạnh lùng và coi thường của người đàn ông này, cô thực sự không chịu nổi thêm nữa.

“Không ly hôn.”

Giản Dao như c.h.ế.t lặng, cả người đứng sững tại chỗ.

Phó Thịnh Niên cúi đầu tiếp tục làm việc, đến khi xong việc, anh mở ngăn kéo lấy ra tờ đơn ly hôn, bước tới trước mặt cô.

Anh xé tan tờ đơn ly hôn đó ngay trước mặt cô.

“Cô vẫn là vợ của Phó Thịnh Niên tôi.”

“Không phải cô yêu tôi sao? Không phải muốn làm Phó phu nhân à? Được thôi, vị trí này là của cô, không ai cướp được.”

Lúc anh nói những lời này, trong mắt mang theo tức giận.

Giản Dao không hiểu.

Cô đã ký đơn ly hôn, bệnh tình của Giản Thi cũng đang chuyển biến tốt.

Vì sao vào thời điểm này… Phó Thịnh Niên lại thay đổi ý định?

Suốt hai năm qua, anh luôn thể hiện rõ sự chán ghét và mong muốn vứt bỏ cô.

Giờ đây cơ hội đến, tại sao anh lại không nắm lấy?

“Tại sao?”

“Người muốn ly hôn… là tôi.”

“Em đã quyết định trả anh lại cho Thi Thi. Sau này em sẽ không quấy rầy nữa, xin anh… hãy buông tha em.”

Cô hạ mình, buông bỏ tất cả kiêu hãnh, cầu xin anh, chỉ mong được giải thoát.

Vì chính bản thân, cũng vì tất cả mọi người, cô chọn cách buông tay và chúc phúc.

Dù quyết định này rất khó khăn, nhưng cô đã chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi.

“Buông tha cô?”

Khóe môi Phó Thịnh Niên nhếch lên, nụ cười lạnh lẽo như băng tuyết:

“Không dễ vậy đâu.”

“Vậy rốt cuộc lý do anh đột nhiên không chịu ly hôn là gì?”

“Vì… đó là nguyện vọng của Thi Thi.”

“Cái gì cơ?”

“Cô ấy muốn thành toàn cho cô và tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại tamlinh247.net.vn – https://caotruyen.net.vn/thoi-gian-khong-phu-tinh-tham/chuong-3.html.]

“……”

Giản Dao không thể tin nổi, cũng không che giấu được sự giận dữ trong lòng:

“Cái gì gọi là ‘Cô ấy muốn thành toàn cho anh và tôi’?”

“Cô ấy mong chúng ta sống tốt với nhau.”

Phó Thịnh Niên thu lại nụ cười lạnh nhạt, trở lại với dáng vẻ dửng dưng thường ngày.

Nhưng trong lòng anh thì chẳng hề bình tĩnh.

Anh không phải món hàng, không thể để hai người phụ nữ này cứ chuyển qua chuyển lại như vậy.

Anh muốn làm gì, không ai có quyền thay anh quyết định.

Giản Dao không thể đoán được anh đang nghĩ gì.

Cô chỉ cho rằng, tất cả những gì anh đang làm, chẳng qua là vì đã đồng ý với yêu cầu của Giản Thi.

Nhưng… cô không thể hiểu nổi.

“Chẳng lẽ… anh không muốn cưới Thi Thi?”

Câu hỏi ấy như đ.â.m thẳng vào điểm nhạy cảm của Phó Thịnh Niên.

Sắc mặt anh lập tức tối sầm:

“Cô có thể về nhà thu dọn đồ đạc đi.”

Anh định để cô dọn về nhà họ Phó?

Hạt Dẻ Rang Đường

Một tháng trước, khi anh đuổi cô đi cũng là cái kiểu ngang ngược thế này.

“Phó Thịnh Niên…”

Anh nhìn cô, ánh mắt như sắp bốc cháy:

“Còn không cút?”

“……”

Nhìn thấy anh như vậy, Giản Dao há miệng nhưng không thể thốt nên lời nào.

Phó Thịnh Niên xoay người bước đến bên cửa sổ sát đất, châm một điếu thuốc.

Anh đút một tay vào túi quần, lưng quay về phía cô, lặng lẽ hút thuốc.

Một điếu hết, anh quay đầu lại, Giản Dao đã rời đi.

Cô đi không một tiếng động, chỉ để lại trên bàn trà một cốc cà phê đã nguội ngắt và mảnh vụn của tờ giấy ly hôn mà anh đã xé.

Hai năm qua, anh luôn chờ đợi khoảnh khắc ly hôn.

Tờ đơn ly hôn đó, anh đã sớm sai trợ lý chuẩn bị kỹ lưỡng, chỉ đợi ký xong là cắt đứt với cô hoàn toàn.

Vậy mà khi cô thật sự ký tên, anh lại thấy trong lòng bứt rứt khó chịu, thậm chí do dự.

Chỉ vì lời mong muốn của Giản Thi?

Đến anh cũng không chắc nữa.

Cuối thu.

Gió chiều hiu hiu se lạnh.

Giản Dao lặng lẽ đi trên phố, như một hồn ma vô định lang thang suốt cả ngày.

Không biết bằng cách nào, cô lại đến trước bệnh viện trung tâm.

Cô chẳng nhớ nổi mình đã vô thức đến nơi này bao nhiêu lần.

Muốn gặp Giản Thi, nhưng lại không đủ dũng khí.

Đứng chần chừ thật lâu trước cổng bệnh viện, nhìn dòng người xe qua lại, cuối cùng cô vẫn quyết tâm bước vào, đi thẳng đến khu nội trú.

Lên đến tầng của Giản Thi, như thường lệ, cô đứng ngoài cửa phòng bệnh, nhìn vào bên trong qua lớp kính.

Hôm nay tinh thần của Giản Thi khá tốt, ăn cơm do hộ lý bón rất ngon lành.

Sau bữa ăn, hộ lý dùng khăn nóng lau mặt và tay cho em ấy, rồi em ấy ngoan ngoãn nằm trên giường xem điện thoại.

Trong phòng còn có Mạnh Mỹ Trúc, luôn miệng càu nhàu:

“Đừng xem điện thoại nữa, nghỉ ngơi đi.”

Giản Thi mỉm cười dịu dàng:

“Là phim chị diễn đó, con muốn xem hết.”

Mạnh Mỹ Trúc mặt tối sầm:

“Suốt ngày ‘chị chị’… Chị con có thèm đến thăm con đâu, con còn nhớ nhung nó làm gì?”

“Chị là người nổi tiếng, bận bịu là chuyện bình thường mà. Đợi con xuất viện, con sẽ đến phim trường thăm chị, xem chị quay phim.”

Mạnh Mỹ Trúc hừ lạnh:

“Không được đi! Con quên nó cướp người đàn ông của con rồi à? Loại bạch nhãn lang nuôi không quen như nó thì tốt đẹp cái nỗi gì! Sau này không được tìm nó nữa. Chờ con xuất viện, con sẽ kết hôn với Phó Thịnh Niên.”

Giản Thi rõ ràng sa sút tinh thần, lắc đầu, giọng rất nhỏ nhưng đầy kiên định:

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!