Cô tựa vào cửa, khoanh tay nhìn Giản Thi đang lục lọi tủ quần áo.
"Em đang tìm gì vậy?"
Nghe tiếng, Giản Thi giật mình, vội đóng tủ lại rồi lè lưỡi: "Em tưởng chị ra ngoài rồi."
"Chị đứng đây từ nãy. Em cần gì?"
"Anh Niên nhờ em mang áo sơ mi và cà vạt cho anh ấy."
Giản Dao mặt cứng đờ.
Phó Thịnh Niên nhờ Giản Thi mang đồ?
Mang đi đâu?
Công ty ư?
Hay là anh có hẹn với Giản Thi, xong việc còn đi đâu nữa?
"Đồ của anh ấy không có trong phòng chị.
Giản Thi mắt sáng lên, dù cố che giấu nhưng vẻ vui mừng vẫn lộ rõ: "Chị và anh Niên không ở chung à?"
"Phòng anh ấy đối diện.
Giản Thi ngoan ngoãn gật đầu: "Anh ấy bảo em mang đồ sạch đến
công ty, hình như lỡ làm đổ cà phê lên áo. Tối nay anh còn dẫn em đi ăn hải sản, không về ăn cơm."
Giản Dao nhìn cô, im lặng
Giản Thi lại nói: "Chị đừng hiểu nhầm, là em tự tìm anh Niên. Em thèm ăn hải sản lâu rồi, ba mẹ bận không đi cùng được, chị lại dị ứng, em chỉ có thể nhờ anh Niên thôi.'
Mấy tiếng "anh Niên" ngọt lịm khiến Giản Dao nhức đầu.
Chồng mình đi ăn hải sản với người khác, còn bảo họ về nhà lấy đồ, trong lòng cô tự nhiên thấy khó chịu. Nhưng nghĩ lại Giản Thi đã nhường Phó Thịnh Niên cho mình, chỉ là bữa ăn thôi mà, nếu cô quá hẹp hòi sẽ rất thất lễ.
"Chị không đi cùng sao? Nếu chị ngại, em gọi món khác cho chị." Giản Thi chớp mắt long lanh, quan sát sắc mặt cô một cách vô tội.
Giản Dao lắc đầu:
"Hai người đi đi."
Phó Thịnh Niên mời Giản Thi, không nói gì với cô.
Nếu cô tự ý đi theo, chỉ khiến anh không vui.
Anh sẽ nghĩ cô lại ghen với Giản Thi, đang giở trò gì đó.
"Chị thật không đi?"
"Không"
Giản Thi "ồ" một tiếng, chạy sang phòng đối diện lấy áo và cà vạt.
Người giúp việc bưng sữa nóng lên, gặp Giản Thi xách túi đồ từ phòng Phó Thịnh Niên ra, sửng sốt nhìn Giản Dao.
"Thiếu phu nhân, sữa nóng rồi ạ.
Giản Thi biết sữa cho mình, liền cười nói: "Chị ơi, hồi nhỏ em thích uống sữa, nhưng giờ lớn rồi, chán lắm. Chị uống đi, em đi tìm anh Niên đây."
Giản Thi đến nhanh đi cũng nhanh.
Với Giản Dao, cô ta không phải đến thăm mình, mà chỉ mượn cớ lấy đồ để liếc nhìn mình thôi.
"Thiếu phu nhân, sữa này..." Người giúp việc lúng túng.
Giản Dao vẫy tay: "Mang đi.
Người giúp việc gật đầu, bưng sữa xuống lầu.
Giản Dao lo lắng trở về phòng, ra ban công, thấy Giản Thi lên chiếc Rolls-Royce den
cho cô ta.
-
xe của Phó Thịnh Niên, lão Lý tài xế mở cửa sau
Xem ra đúng là Phó Thịnh Niên sai tài xế đưa Giản Thi về lấy đồ.
Biết cô có nhà mà còn làm vậy, coi cô không tồn tại sao?
Cô càng nghĩ càng bức bối, lấy áo khoác, mũ, khẩu trang che kín, cầm chìa khóa xe vội ra ngoài.
Từ khi debut, cô ít tự lái xe, nhưng khi về nhà chồng có mang theo
chiếc Audi trắng.
Trên đường, xe cô lượn như gió không lâu sau đã đuổi kịp chiếc RollsRoyce màu đen phía trước, xe quả thật đang đi về hướng Tập đoàn Phó Thị.
Xe cô để lâu không bảo dưỡng, vừa vào nội thành đã bốc khói, chết máy giữa đường. Cô đành gọi cứu hộ và bắt taxi.
Việc này làm mất một chút thời gian, khi cô bắt taxi đến Tập đoàn Phó Thị, vừa vặn thấy Phó Thịnh Niên và Giản Thi từ trong đi ra.
Giản Thi vòng tay qua cánh tay anh, thỉnh thoảng dựa đầu lên vai, miệng cười tươi.
Phó Thịnh Niên đưa Giản Thi lên xe, Giản Dao vội quay lại taxi tiếp tục theo dõi. Họ vào một trung tâm thương mại, Phó Thịnh Niên dẫn Giản Thi vào các cửa hiệu, thấy gì thích là mua ngay.
Một lúc sau, anh xách đầy túi đồ.
Dạo xong trung tâm thương mại, bên ngoài trời đã tối. Ánh đèn neon chiếu rọi lên khuôn mặt đau khổ của Giản Dao.
Phó Thịnh Niên đặt đồ mua được lên xe, chở Giản Thi đến một nhà hàng hải sản rất cao cấp.
Giản Dao không ăn được hải sản, và cũng không muốn gây chú ý, nên cô chỉ đi qua đi lại bên ngoài nhà hàng.
Phó Thịnh Niên và Giản Thi không hề giấu giếm, họ ngồi ở tầng một gần cửa sổ, Giản Dao có thể nhìn rõ từng cử chỉ của họ.
"Anh Niên, lúc lấy đồ em mới biết anh và chị ở phòng riêng" Giản Thi vừa bóc tôm vừa hỏi.
Phó Thịnh Niên "ừ" một tiếng, có í phân tâm.
"Anh chưa từng gần gũi với chị sao? Có phải vì em không?" Giản Thi đặt con tôm đã bóc vào bát của Phó Thịnh Niên, giọng nhỏ nhẹ nói: "Có phải vì em không?"
Phó Thịnh Niên không trả lời, mà dùng đũa gắp con tôm cô đặt vào bát mình trở lại bát của cô, giọng lạnh nhạt: "Em ăn nhiều một chút."
Anh không thích mùi hải sản, chỉ vì Giản Thi đòi ăn mới tới đây.
Giản Thi cười, thấy sắc mặt anh không vui, đổi đề tài: "Mấy hôm nữa có phim mới, anh đi cùng em nhé?"
Phó Thịnh Niên lưỡng lự: "Nếu không bận.
"Anh có bận đâu? Sợ chị không vui à? Cùng lắm thì gọi chị đi cùng, dù sao em cũng lâu rồi không cùng chị xem phim."
"Để sau.
Câu trả lời của Phó Thịnh Niên có chút hững hờ.
Giản Thi mơ hồ cảm thấy thái độ của anh đối với mình đã dần thay đổi.
Thời gian cô nằm viện, Phó Thịnh Niên luôn ở bên cạnh cô, sau khi xuất viện, cô ở nhà dưỡng bệnh, mới bao lâu không gặp, anh đối với cô không còn như trước.
Vẻ ngoài vẫn ân cần, nhưng đôi mắt anh xa cách, nhưng cô luôn cảm thấy có gì đó không giống như có một bức tường vô hình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!