"Anh buông em ra.
Cô khàn giọng nói.
Móng tay cô cắm sâu vào da thịt Phó Thịnh Niên, nhưng người đàn ông thậm chí không nhíu mày.
"Buông em?" - Phó Thịnh Niên nghiến răng, đường nét gương mặt sắc lẹm. Tay anh siết chặt cổ Giản Dao, không những không nới lỏng mà còn dùng lực mạnh hơn.
Giản Dao mắt đỏ ngầu, hai giọt nước mắt lăn dài. Cô há miệng nhưng không phát ra được âm thanh.
Khi tầm nhìn dần tối sầm lại vì thiếu oxy, Phó Thịnh Niên đột ngột buông tay. Cô gục xuống giường, thở hổn hển.
Người đàn ông giật phăng cà vạt, cởi áo khoác ném xuống đất, gương mặt âm trầm cúi xuống đè lên người cô.
Cô hoảng sợ, dùng hết sức đẩy vai anh, nhưng với sức mạnh tuyệt đối của anh, nỗ lực của cô chẳng khác nào muỗi đốt. Tay anh như núi đá, đè chặt lên người cô, xé rách từng mảnh quần áo trên người cô.
"Phó Thịnh Niên, ừm..." - Miệng cô bị bịt kín không phải bằng môi anh, mà bằng chiếc cà vạt vừa bị giật ra, vo tròn nhét vào miệng cô.
Từ cổ họng cô phát ra những tiếng gầm gừ yếu ớt, toàn thân run rẩy vì sợ hãi. Nhưng anh hoàn toàn phớt lờ, như một con thú điên cuồng, ghì chặt tay cô đang cào cấu. Lúc này, anh đã mất hết lý trí, chỉ xem cô như công cụ trút giận. Hơi thở gấp gáp, anh tàn nhẫn chiếm đoạt cô.
Giản Dao nhiều lần đau đến mức ngất đi, ý thức mơ hồ.
Cô mơ hồ nhớ ra Phó Thịnh Niên rời khỏi giường vào phòng tắm. Tiếng nước chảy vang lên, rồi cô chìm vào bóng tối.
Không biết ngủ bao lâu, khi tỉnh dậy, bên ngoài vẫn tối đen.
Đèn ngủ le lói.
Cô cảm thấy người vô lực, lạnh cóng, như nằm trong hầm băng. Dù quấn chặt chăn, cô vẫn run lên vì lạnh.
Tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy, có lẽ cô chưa ngủ lâu.
Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm. Vài phút sau, tiếng nước ngừng, bước chân quen thuộc vang lên.
Cô gắng ngồi dậy, co rúm người vào đầu giường.
Phó Thịnh Niên tắm nước nóng rất lâu để xua tan cơn giận.
Vừa buộc dây áo choàng tắm, anh bước ra, liếc nhìn Giản Dao đang ngồi co ro trên giường. Không nói gì, anh quay lưng định rời đi.
"Em không khỏe, anh có thể nhờ tài xế đưa em đến bệnh viện không?" Giọng cô yếu ớt vang lên phía sau.
Anh dừng bước, quay lại nhìn cô.
Tưởng cô lại giả vờ yếu đuối, nhưng gương mặt cô thật sự tái nhợt, trán đẫm mồ hôi.
Anh nhìn cô chằm chằm mấy phút không nhúc nhích. Giản Dao khế nhếch mép, nở nụ cười tự giễu.
Sao cô có thể ngốc đến mức cầu xin sự giúp đỡ của Phó Thịnh Niên?
Chính anh là người biến cô thành thế này. Mỗi tấc da thịt đều đau đớn tột cùng. Kẻ muốn xé nát cô, sao có thể quan tâm cô có khó chịu hay không?
Không còn sức tự xuống giường, cô với lấy điện thoại dưới gối, định gọi cho Cố Hương
Đã hơn 3 giờ sáng.
Cô tìm thấy số Cố Hương trong danh bạ, nhưng do dự không biết có nên gọi. Có lẽ cô nên cố chịu đựng đến sáng, đợi tài xế đến rồi mới đi bệnh viện.
Bỏ ý định liên lạc, cô đặt điện thoại xuống, cuộn tròn trong chăn.
Phó Thịnh Niên thấy cô run rẩy dưới chăn, không do dự nữa, anh bước tới giật phăng chăn, đặt tay lên trán cô.
Tay anh ướt đẫm mồ hôi, trán cô nóng rực.
"Em sốt rồi."
Vừa dứt lời, tay anh đã bị cô hất phăng. "Không cần anh quan tâm."
"Vừa rồi là em nói—'
"Bây giờ em không cần nữa."
"1
Chết vì sốt cũng được, dù sao trên đời này cũng chẳng ai quan tâm cô sống chết ra sao.
Cô nghiến răng, kéo chăn trùm đầu, nhưng vẫn lạnh đến run người, như bị vứt vào vùng băng giá.
"Anh đưa em đi bệnh viện." Giọng Phó Thịnh Niên xuyên qua lớp chăn, đều đều, không chút gợn sóng
Cô không để ý.
Vài giây sau, cơ thể cô bỗng bị bốc lên cao. Phó Thịnh Niên vác cô cùng chiếc chăn trên vai.
Bị chăn bó chặt, cô như cục bánh chưng, không thể phản kháng
"Thả em xuống! Em không cần anh lo!" - Cô chỉ còn cách gào lên yếu ớt.
Phó Thịnh Niên nhíu mày, cầm chìa khóa xe đi xuống cầu thang
Tiếng la hét của Giản Dao dần nhỏ đi, mí mắt nặng trĩu.
Cô chìm vào giấc ngủ mê man. Tỉnh dậy, cô đã nằm trong bệnh viện, vẫn quấn chăn, nhưng được đắp thêm một lớp chăn bệnh viện.
Hai lớp chăn khiến cô đẫm mồ hôi. Một cánh tay thò ra ngoài, mu bàn tay đang truyền dịch.
Trời đã sáng, nhưng âm u, mưa lâm râm.
Trong phòng chỉ có cô, không thấy bóng dáng Phó Thịnh Niên.
Giản Dao hít một hơi sâu, cổ họng khô rát như có lửa đốt.
Cô liếm môi khô, với tay bấm nút gọi y tá. Một cô y tá chạy vào, mỉm cười thấy cô đã tỉnh:"Cô thấy thế nào rồi?"
"Có nước không?"
"Có ngay ạ!"
Y tá vội vàng lấy một cái cốc giấy từ tủ bên cạnh, rót một cốc nước từ máy nước uống, đang cầm cốc nước đi về phía Giản Dao thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.
Phó Thịnh Niên bước vào, mặt lạnh như tiền. Thấy cốc nước trên tay y tá và Giản Dao đã tỉnh, anh bước tới đón lấy cốc, đến bên giường đỡ cô dậy, tự tay đưa nước cho cô uống.
Giản Dao ngây người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Uống đi." - Giọng anh đầy áp đặt.
Cô nuốt khan, môi chạm vào miệng cốc, uống một hơi hết sạch.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!