Ánh mắt đắc thắng của Lý An Thành làm Ái Nghi vô cùng phấn khích, cô kề sát vào mặt anh tò mò hỏi:
“Anh định bắt đầu từ đâu?”
“Từ hang ổ của bọn quỷ. Chúng hết chỗ dung thân sẽ hiện nguyên hình, ta không cần giăng lưới cũng sẽ hốt được một mẻ thật lớn. Chuyến công tác vừa rồi anh thu được rất nhiều chiến lợi phẩm… và nó đủ để gây ra một trận bão to.”
Lý An Thành ép Ái Nghi ngả lưng ra mặt bàn, hai tay dang rộng hai bên vây lấy cô ở giữa, rũ mắt hạnh từ trên cao nhìn xuống, nhẹ nói:
“Chuyện bên ngoài đã lo xong, phu nhân cứ ở yên trong lòng anh mà tránh gió. Nghe lời anh bồi dưỡng cơ thể cho thật tốt, đừng để mất lạng thịt nào anh xót lắm có biết không?”
Nhìn thấu ý nghĩ xấu xa trong mắt anh, Ái Nghi “hừ” một tiếng rồi đẩy anh dịch sang một bên. Cô nhảy xuống bàn đi lấy thức ăn, vừa bận rộn tay chân, vừa lèm bèm không ngớt tiếng:
“Anh đừng tưởng em không biết anh đang âm mưu chuyện gì, có phải anh nuôi em cho béo mập núc ních để sinh cho anh một đàn con nheo nhóc không? Đến lúc đó anh quấn quýt cục cưng của anh rồi còn chỗ nào dành cho em nữa?”
Ái Nghi ngồi phịch xuống ghế, cái miệng đanh đá vểnh lên cao bất cứ lúc nào cũng có thể xả ra một tràng dài không vấp váp. Lý An Thành bật cười rồi choàng tay ôm lấy cô từ phía sau, hôn đủ cả hai bên gò má hồng, nhẹ nhàng nói:
“Oan cho anh quá, làm gì có ai thay thế được vị trí của em, cho dù em có sinh 10 hay 20 đứa, còn ở độ tuổi xuân thì hay tóc đã chuyển màu bạc trắng đi chăng nữa, thì em vẫn mãi mãi là nàng công chúa tuyệt vời nhất ở trong lòng anh.”
Anh cắn nhẹ vành tai của cô, phả làn hơi ấm vào sâu bên trong màng nhĩ: “Anh yêu em đến chết đi sống lại, nỡ lòng nào mà em mang dạ hoài nghi?”
Mấy lời này lỡ như bị ai đó nghe được họ sẽ tưởng chồng của cô uống mật ong mà sống mất! Ái Nghi vờ giận dỗi không quá ba giây đã cong môi hết cỡ, cô xới cơm cho anh, đảo mắt sang ngang lườm nhẹ: “Xem như anh biết điều.”
Lý An Thành kéo môi của cô qua hôn lên một cái thật kêu rồi đi lấy rượu rót ra ly, mỉm cười nói:
“Chúng ta ăn mừng ngày ra trận, đến lúc hát khúc khải hoàn mình sẽ uống rượu giao bôi.”
***
“Lễ tang của Lý An Thành” không có quan tài, cũng không có xác chết, nên khách đến viếng chủ yếu là để an ủi Lý Chính mong ông vượt qua nỗi mất mát to lớn này. Phía cơ quan điều tra vẫn đang ráo riết tìm thi thể và các di vật còn sót lại của những nạn nhân xấu số để đưa về cho gia đình của họ. Nhưng vụ nổ xảy ra quá lớn mà máy bay lại rơi ở vách núi nên việc tìm kiếm hiện giờ rất khó khăn, nếu có tìm được thì cũng chỉ là những mảnh thi hài nhỏ mà thôi.
Mấy ngày nay Lý Chính chẳng thiết ăn uống, đứng hay ngồi đều không thể tự làm, bác sĩ phải túc trực xuyên suốt kế bên chẳng dám lơ là. Sức khỏe đã thế, tinh thần càng sa sút thê thảm hơn, lúc nào ông cũng ôm khư khư bức ảnh của mẹ con Lý An Thành tự dằn vặt chính mình đã không làm tròn bổn phận khiến ai nấy đều cảm thấy đau lòng.
Chỉ có riêng Trịnh Hà là thấy cực kỳ chướng mắt, bà ta đứng từ tầng hai ngó xuống thầm rủa cho Lý Chính chết luôn tại chỗ cho mình đỡ nhọc sức ra tay. Lý An Thành đã chết nhưng tài sản vẫn chưa được sang tên, giặc trong giặc ngoài lại đang bao vây tứ hướng khiến bà ta vô cùng phiền não.
Trịnh Hà thở dài thườn thượt quay trở về phòng, còn chưa kịp đóng cửa thì Lý Cảnh Chiêu xông vào bên trong mang theo mùi thuốc lá nồng nặc tràn lan ra không khí. Hắn không giữ chút phép tắc nào, lớn giọng hỏi:
“Cô ấy đâu rồi, mẹ định làm khổ con đến bao giờ nữa? Có phải mẹ muốn đợi con chết mới vừa lòng đúng không?”
“Bé cái mồm thôi!” Trịnh Hà đóng kín cửa phòng rồi quay người trừng mắt với hắn:
“Mẹ không có đụng tới nó, nói không chừng là hai cha con nó đang chơi xỏ con để ôm hết đống tài sản đó đấy. Trời ơi là trời! Tại sao tôi lại đẻ ra một thằng ngu như thế này không biết, người con cần đối phó là lão già đó chứ không phải là mẹ có biết chưa?”
Lý Cảnh Chiêu tưởng mình vừa được nghe một câu chuyện cười, hắn nâng môi nhưng lại cong không nổi. Vò loạn mái tóc ngắn ngủn của mình, hắn quay phắt người đấm mạnh vào bức tường ở sau lưng, mu bàn tay dập da rướm máu, hốc mắt của hắn đỏ ngầu giống như kẻ điên bị dồn vào tận cùng khổ ải.
“Phải! Tôi chính là thằng ngu đấy! Tôi ngu đến mức để mẹ ruột của mình điều khiển như con một rối suốt 26 năm qua mà chẳng hay chẳng biết. Tôi ngu đến nỗi tưởng bà xem tôi là ruột thịt nên sẽ thương xót trả lại người con gái mà tôi yêu! Tại sao vậy? Tại sao mẹ có thể yêu rất nhiều người, lăn loàn với đủ loại đàn ông trong thiên hạ nhưng tôi chỉ yêu có một người mà mẹ lại ngăn cấm tôi?”
Nhìn con trai phát điên Trịnh Hà càng thêm giận dữ, bà ta đẩy mạnh Lý Cảnh Chiêu vào tường, quát vào mặt hắn:
“Mẹ không thương con à? Không thương mà mẹ phải lao tâm khổ tứ bày mưu tính kế để con được thừa hưởng cái gia sản kếch xù này. Không thương mà mẹ phải nhẫn nhục chịu đựng bị người khác mạt sát xem thường để con được rạng danh với thiên hạ sao? Tỉnh lại đi, chỉ có mẹ với thật lòng đối đãi với con thôi, bọn khốn nạn ngoài kia chỉ canh me rình mò đợi khi nào mất cảnh giác sẽ đạp con xuống bùn để con không thể ngóc đầu lên nổi. Con điếm kia là ví dụ thiết thực nhất đấy!”
“Mẹ im đi!” Lý Cảnh Chiêu hét lên, điên cuồng đập phá đồ đạc trong phòng rồi trợn trắng mắt gầm lên:
“Mẹ không được quyền bôi xấu Tử Di, chỉ có cô ấy mới muốn ở bên cạnh con mà thôi! Còn mẹ, mẹ nói mẹ lao tâm khổ tứ để con được rạng danh với thiên hạ sao? Ha, buồn cười quá! Lúc mẹ toan tính xây dựng túp lều vàng với lão già tởm lợm ở cô nhi viện đó có chừa phần cho con không? Không đúng không? Vì con chỉ là công cụ để mẹ thực hiện giấc mơ giàu sang của mình mà thôi!”
Hắn nắm lấy bả vai của bà lắc mạnh, dồn hết sức mà gào lên: “Cô ấy đâu rồi? Mẹ nói là đang giam giữ cô ấy mà? Trả cô ấy lại cho con!”
Trịnh Hà bị con trai làm cho hoảng loạn, bà ta không có cách nào ngăn lại được đành tìm cách chuyển hướng để giải quyết tình hình.
“Con bình tĩnh lại đã…”
“Con không thể bình tĩnh được! Tử Di ở đâu?”
“Đủ rồi! Con hẹn Lạc Xích cho mẹ gặp trước, đợi mẹ bàn xong chuyện với ông ta rồi sẽ thả nó ra ngay. Còn quá quắt thì mẹ đừng có trách mẹ.”
Lý Cảnh Chiêu không tin tưởng lắm nhưng vẫn nghe lời thả tay ra, hắn lấy điện thoại gọi cho Lạc Xích hẹn gặp mặt rồi quay sang nói:
“Con đi với mẹ.”
“Ở nhà. Nghe lời thì lát nữa sẽ được gặp mặt Tử Di của con, bằng không thì tới mộ của nó mà tìm.”
Trịnh Hà lấy túi xách bước ra khỏi phòng, bà quay lại mấy lần đảm bảo là con trai không bám theo mới có thể yên tâm đi thẳng. Bà ta đi vòng ra cửa sau căn dặn người làm canh chừng Lý Cảnh Chiêu không được để hắn chạy ra ngoài rồi lấy điện thoại nhắn tin cho Diệp Lai để ông ở phía sau tiếp ứng. Năm xưa sơ suất không dọn sạch “rác”, hôm nay phải tốn sức “nhặt” nó bỏ vào lò hỏa thiêu rồi!