Hơn một giờ sáng Lý An Thành và Ái Nghi về đến ngôi biệt thự ở Uyển Tây, nơi đây không nằm gần trung tâm thành phố, xung quanh thưa thớt nhà dân, bọn người của Lý Cảnh Chiêu cũng chẳng biết tới sự hiện diện của nơi này. Vì thế, đây chính là “túp lều” lý tưởng để đôi vợ chồng trẻ cùng nhau gầy dựng tổ ấm trong lúc đối phó với “bầy sói lang”.
Lý An Thành mở cửa xe cho phu nhân, đưa bàn tay thon gầy ra đỡ cô bước xuống. Ái Nghi ngước nhìn anh rồi ngả đầu dựa vào lưng ghế, ôm lấy cái bụng móp meo rầu rĩ than vãn:
“Em đi không nổi nữa…”
“Sao thế?” Lý An Thành vịn nóc xe, khom thấp người sờ trán của cô, lo lắng hỏi: “Em thấy không khỏe chỗ nào nói anh nghe.”
Ái Nghi bắt lấy bàn tay của anh áp lên mặt mình, bĩu môi nũng nịu: “Em đói!”
Gió mang theo tiếng cười khe khẽ của Lý An Thành bay đi, anh véo nhẹ cái má phúng phính của cô rồi dịu dàng hỏi:
“Vậy anh cõng em vào nhà nhé?”
Không đợi nghe câu trả lời anh đã khom thấp người đưa lưng về phía Ái Nghi, cô vui vẻ chồm tới ôm chặt lấy cổ của anh, ghé vào tai anh hỏi khẽ:
“Ngày nào anh cũng cõng em như thế này có được không?”
“Anh cõng em cả đời còn được.”
Ái Nghi thích thú dụi mặt vào vai anh, nhưng vẫn vờ vịt bắt bẻ: “Sao lúc nào anh cũng nhắc đến hai từ cả đời thế? Nghe không thật gì hết.”
“Bất kể là chuyện nhỏ nhặt hay lớn lao anh đều muốn làm cùng em cả một đời, nhắc đi nhắc lại biết đâu ông Trời nghe được sẽ động lòng thương mà cho ta bên nhau trọn kiếp. Hơn nữa lời thổ lộ cùng em toàn là lời thật tâm thật dạ, chứ câu hứa hẹn qua quýt anh có nào dám để lọt vào tai em.”
Mỗi lần nghe Lý An Thành hạ giọng vuốt ve bằng mấy câu từ hoa mỹ thì Ái Nghi có muốn làm khó anh thêm cũng không có cơ hội để làm. Bởi cô đang bận lâng lâng trong men yêu mà anh chuốc, say rượu rồi sẽ tỉnh, chứ say tình thì chỉ có ước được say thêm.
Lý An Thành bảo Tiêu Gia đi mua đồ ăn cho Ái Nghi rồi cõng cô vào nhà. Khuya nay lại không có trăng nhưng có vài đốm sao thưa lưa lóe sáng, chuyện tình đẹp như thơ đã được tinh tú điểm thêm màu lấp lánh, gửi thêm chút ánh hồng để Nguyệt Lão thắt chặt đoạn tơ duyên.
Tiêu Gia nhìn bóng của đôi uyên ương ở phía trước mà cứ chậc lưỡi thở dài, con người ta khi vướng phải lưới tình thì ai rồi cũng đổi khác, kể cả cách hành hạ cũng ở một đẳng cấp cao hơn. Từ ngày đại thiếu gia nhà mình biết yêu tần suất anh tăng ca đêm ngày càng nhiều, xâm nhập gia cư bất hợp pháp, đồng lõa cướp người chuyện gì cũng đã từng làm qua, nhưng bây giờ đã gần hai giờ sáng bảo anh đi đâu để mua được đồ ăn cơ chứ???
Lần trước đến đây Ái Nghi không nhìn rõ cách bày trí của ngôi nhà này, hôm nay quan sát kỹ mới thấy mọi ngóc ngách đều rất giống với căn hộ nhỏ mà cô và anh từng ở, chỉ khác là nơi đây rộng hơn, vật dụng cũng đắt tiền hơn.
Anh cõng cô lên phòng ngủ, bức ảnh cưới vẫn treo ở đầu giường, từ nay trở đi hai người đã được cạnh nhau sớm tối, không cần phải lén lén lút lút chờ đợi đến nửa đêm để gặp gỡ nhau nữa.
Trong lúc đợi đồ ăn đến, Ái Nghi kéo Lý An Thành nằm xuống giường cùng mình, bắt anh kể rành mạch đầu đuôi mọi chuyện cho cô nghe.
“Sáng nay em đọc báo thấy rõ ràng trong danh sách 130 người tử nạn trên chuyến bay tối qua có tên của anh, sao anh lại may mắn thoát nạn, có phải anh đã biết trước mọi chuyện hay không?”
“Không phải, nếu như anh biết trước thì chắc chắn sẽ làm mọi cách để chiếc máy bay ấy không được cất cánh, 130 nhân mạng chứ nào phải cỏ rơm. Anh cũng đâu phải thánh thần mà biết trước được chuyện tương lai, chẳng qua là anh may mắn hơn họ mà thôi. Em còn nhớ anh đã gửi cho em bức ảnh trước cửa hàng áo cưới không? Anh có vào đó để đặt may váy cưới cho em, cũng nhờ việc này mà anh mới thoát chết.”
Lý An Thành kê tay cho vợ nằm, tựa chóp cằm lên trán của cô, chầm chậm hồi tưởng lại sự việc ngày hôm qua. Anh vốn định gặp mặt nhà thiết kế nổi tiếng để đặt may váy cưới cho Ái Nghi, nhưng nhân viên ở đó cho hay chủ cửa hàng đang đi dự tuần lễ thời trang ở nước ngoài, nên anh chỉ để lại phương thức liên lạc định lần sau sẽ dẫn cô tới đó để chọn mẫu.
Thế nhưng may sao lúc anh vừa làm xong thủ tục check-in ở sân bay thì nhân viên bên cửa hàng lại gọi tới nói rằng chủ của họ mới vừa về nước, anh muốn để lại số đo của vợ mình trước nên mới quay lại đó. Nhưng trời xui đất khiến thế nào khi vừa bước khỏi cổng sân bay anh lại choáng váng ngất xỉu rồi được những người quanh đó đưa vào bệnh viện.
Anh hôn mê cả đêm đến sáng mới tỉnh, bác sỹ nói đây là di chứng của việc ngộ độc khí xyanua, dù anh đã may mắn thoát chết nhưng nó vẫn ảnh hưởng đến hô hấp và hệ thần kinh, cộng thêm anh bị mất ngủ thời gian dài, hai ngày gần nhất đều không chợp mắt, lại bỏ qua những lần hụt hơi bất thường nên mới dẫn tới việc mất đi ý thức.
Lúc anh tỉnh lại thì khắp các báo đài đều đang đồng loạt đưa tin tức về vụ tai nạn kinh hoàng tối đêm qua, việc tên của anh có trong danh sách báo tử có thể là do trước khi rời đi anh đã hoàn tất thủ tục check-in nên dữ liệu ở sân bay đã ghi nhận thông tin của anh. Mà thời điểm đó tin tặc đã bắt đầu làm nhiễu loạn toàn bộ hệ thống để điều khiển tiến trình bay, nên mới bỏ sót việc anh không lên máy bay và thế là tên của anh vẫn nằm trong danh sách hành khách, khiến mọi người lầm tưởng trong đống đổ nát kia có xác của anh nằm ở đó.
Lúc hay tin này anh đã gấp rút gọi về cho Ái Nghi hay là mình vẫn bình an vô sự nhưng điện thoại của cô chỉ đổ chuông chứ không ai bắt máy, sau đó thì không liên lạc được nữa. Sân bay còn đang phong tỏa điều tra nên anh phải ngồi suốt mấy tiếng đồng hồ trên ô tô để về Thẩm Khấu, nhưng phải đến tối mới có thể lẻn vào nhà để tìm cô. Giờ nghĩ lại thấy mọi chuyện quá đỗi trùng hợp, nếu không phải là mẹ của anh ở trên trời phù hộ cho anh tai qua nạn khỏi thì chính là nhờ may mắn của Ái Nghi.
Ái Nghi nghe xong cũng cảm thấy chuyện này quả thực là trùng hợp khó tin, nếu tối qua anh lên chuyến bay đó thì có lẽ giờ này cô đang nghĩ cách để “đoàn tụ” cùng anh rồi.
“Sau này anh đi đâu cũng phải mang em theo cùng, em không cho phép anh mất tung mất tích như thế nữa đâu có biết chưa?”
“Sẽ không có lần sau. Anh hứa đấy.” Lý An Thành hôn lên trán cô, áp bàn tay lên cổ rồi trượt xuống xương quai xanh, môi cũng tìm tới môi cô muốn triền miên hương tình ngọt. Nhưng còn chưa kịp thoả mãn thì Ái Nghi đã nghiêng đầu tránh đi, cô còn quá nhiều thắc mắc cần phải hỏi cho tỏ tường.
“Anh à, anh có nghĩ là kẻ khủng bố trên máy bay đó nhắm vào anh không?”
Lý An Thành gật đầu, trả lời ngay lập tức:
“Có thể là phải và cũng có thể là không.”
Sáng nay cơ quan điều tra đã xác định được kẻ qua mặt được bộ phận hải quan mang bom tự chế lên máy bay là chủ tịch thành phố Thẩm Khấu, thời gian gần đây ông ta vướng vào hàng loạt bê bối tham nhũng và đang đối mặt với cảnh tù tội. Sắp tới đây là đợt bầu cử bầu ra người đứng đầu, mà trùng hợp là chuyến bay đó có cả đại biểu quốc hội, người được nhân dân chọn mặt gửi vàng sẽ lên thay chủ tịch hiện tại.
Người ta sẽ nghĩ đây là một cuộc thủ tiêu người thừa kế vì ganh ghét nhưng ít ai biết rằng người thực sự ngư ông đắc lợi ở phía sau lại chính là Diệp Lai, bởi ông ta cũng đang tranh cử vào vị trí đứng đầu này. Một công đôi chuyện, vừa loại được đối thủ, vừa nhổ được cái gai trong mắt người tình thì còn gì bằng. Nhưng thật không may họ lại tính sai mất rồi.
Ái Nghi chồm lên người anh, bức xúc hỏi: “Vậy tiếp theo chúng ta phải trừng phạt họ như thế nào đây?”
Lý An Thành luồn tay vào áo cô, đẩy nhẹ khuy cài áo lót, mỉm cười nói:
“Đơn giản lắm, có giấy báo tử rồi thì làm một hồn ma thôi. Một hồn ma báo oán!”