Giọng nói trầm ấm len lỏi vào tai khiến Ái Nghi giật mình bừng tỉnh, xung quanh tối mịch nên cô chẳng nhìn thấy gì chỉ cảm nhận được hơi thở quen thuộc ở gần ngay bên cạnh. Trái tim cô phập phồng như sắp nổ, hốc mắt nóng hổi như bị lửa nung lên, dù đã chắc chắn nhưng cô chẳng dám đưa tay ra chỉ run rẩy hỏi nhỏ:
“An Thành… là anh có phải không?”
Trong bóng đêm vang lên tiếng cười ngọt, làn hơi ấm thổi đều quanh vành tai của Ái Nghi:
“Không phải là anh… vậy chẳng lẽ là ma sao?”
Hơi ấm trượt dài xuống mặt rồi dừng lại trên đôi môi lạnh lẽo của Ái Nghi, cắn nhẹ cánh hồng đang run rẩy, khẽ nói:
“Xin lỗi em… anh về trễ.”
Ngay tức khắc bao mềm yếu trong Ái Nghi vỡ oà ra, cô dang tay bấu chặt lấy bóng đen trước mặt, nức nở gọi cái tên mà mình luôn nặng lòng khắc khoải:
“Lý An Thành… Lý An Thành…”
“Ơi… Anh ở đây.”
Lý An Thành nhấc bổng Ái Nghi khỏi bồn tắm, siết lấy cô trong những nhớ nhung, đợi cô mở miệng gọi thêm lần nữa anh liền cúi đầu hôn miết cánh môi thơm. Giữ cho hơi thở cả hai cài chặt vào nhau, anh quấn lấy nụ hồng vừa chớm trong lời tư mật:
“Gọi tên anh trong nụ hôn này sẽ không bị ai nghe thấy.”
Anh đặt Ái Nghi lên giường rồi nằm úp lên cơ thể mềm mại, nhìn đôi mắt long lanh ngập nước mà lòng tê dại, âm nỉ non nơi đầu lưỡi của cô xen kẽ những vui buồn:
“An Thành…”
“Anh về rồi.”
“An Thành…”
“Anh ở ngay bên cạnh em đây.”
Ái Nghi tưởng mình đang mơ nhưng mọi thứ chân thật quá, mà ước nguyện đã thành cô lại chẳng dám tin. Vùi mặt vào ngực anh nghe trái tim đang đập loạn, rồi lại mò mẫm gương mặt hơi gầy nghẹn giọng tỉ tê:
“Sao anh lại trễ hẹn, sao tối qua anh không về? Họ nói anh chết rồi, họ còn viết tên anh trên danh sách báo tử! Em tìm khắp nơi nhưng chẳng thấy anh đâu, em tưởng anh đã bỏ rơi em thật rồi…”
Lý An Thành vuốt nhẹ ngón tay cái dưới mi mắt của Ái Nghi, lau đi giọt lệ tức tưởi suốt bao canh mà cô ôm trọn vào lòng. Anh hôn lên vầng trán nhỏ, siết bàn tay lạnh giá, dỗ dành cô bằng câu từ ngọt ngào tạo bằng máu đỏ ở trong tim.
“Em còn đợi anh về sao anh nỡ đi đâu xa, vì xảy ra chuyện chẳng may nên mới để em trông em ngóng, chứ câu hứa trọn đời thì sẽ không bao giờ lỡ hẹn với em đâu.”
Lời dịu ấm từ anh hong khô những u uất chất chồng nhỏ giọt, rồi rót đầy bao chơi vơi trong lòng Ái Nghi thành biển tình lai láng. Anh không tiếc câu yêu thương, chẳng giấu chi sự thủy chung son sắt, câu trăm năm đâu phải tầm thường mà chỉ nói cho vui. Dẫu sinh lão bệnh tử là đều khó tránh, nay gần mai xa chẳng ai đoán được luật Trời, nhưng bên em là nghĩa trọn đời, có xa nhau đi nữa thì cũng phải bạc đầu mới xa…
Đến lúc đó anh đi trước một bước, dọn sẵn đường hoàng tuyền rồi lại đón em đoàn viên… Chứ không bên em thì tồn tại bằng thể thức nào cũng đều là vô nghĩa cả.
Trái tim của Ái Nghi được sưởi ấm bằng những mặn nồng thân thuộc, cô ôm siết lấy anh, muốn nói rất nhiều, muốn tỏ tường mọi thứ trong 24 giờ qua, nhưng nỗi vui mừng quấn lấy đầu lưỡi của cô quá chặt nên chỉ bập bẹ thốt ra được những câu chữ như đang tập đánh vần.
“Anh… sao tối qua không về? Máy bay nổ rồi… Anh ở đâu?”
“Nói chậm thôi nào, anh đâu có biến mất.”
Có cảm giác như lần này trở về Lý An Thành còn cưng chiều Ái Nghi nhiều hơn trước, lời nói không hề tẩm gai thế mà anh lại sợ vợ mình bị xước. Cô rướn cổ kề lên vai anh sắp xếp từ ngữ để hỏi, nhưng còn chưa làm xong thì bên ngoài chợt truyền tới tiếng bước chân.
Cả hai giật mình vội tách nhau ra, Ái Nghi kéo chăn che chắn cơ thể lại vờ nhắm mắt ngủ, còn Lý An Thành thì nhanh chóng chạy ra ban công, cửa vừa khép thì tiếng mở khóa và tiếng bật đèn cũng vang lên.
Lạc Xích đứng ở cửa nhìn vào phòng, thấy Ái Nghi đã ngủ mà cơm canh vẫn chưa đụng tới liền thở dài xót xa. Con gái của ông xưa nay chỉ biết có cha, từ nhỏ đến lớn lủi thủi bên ông không có lấy một người bạn, nay va chạm với đời lại chịu thương tổn nhiều đến thế. Nếu biết trước tự do của ông phải đổi bằng đau thương của con gái, thì ông thà sống trọn tuổi già ở trong tù còn hơn mỗi ngày đều thấy nước mắt của con rơi.
Lạc Xích đứng rất lâu mới bưng lấy mâm cơm ra ngoài, khoá cửa cẩn thận rồi rời đi. Đợi đến khi không còn nghe thấy bước chân nữa Ái Nghi mới nhảy xuống giường lấy quần áo mặc vào, Lý An Thành bước tới gần giúp cô gài cúc áo, nói nhỏ vào tai cô:
“Chúng ta rời khỏi đây trước, những chuyện khác nói sau.”
Ái Nghi gật đầu, nhanh chóng đi thu dọn đồ đạc, cô lấy giấy tờ cổ phần của Lâm Thị và Hoàng Phổ bỏ vào túi xách, rồi quay lại phòng tắm thu dọn que thử thai để mang theo. Lúc đi ngang qua bàn trang điểm vô tình nhìn thấy chiếc điện thoại của Lý Cảnh Chiêu chợt cô nghĩ ra một kế hoạch rất táo bạo liền bàn với chồng mình:
“Anh à, chẳng phải lúc trước anh muốn tìm Lạc Tử Di để ép Lạc Xích nói ra bí mật năm xưa sao? Bây giờ chúng ta thực hiện nó đi.”
Lý An Thành nhíu mày hỏi lại: “Ý em là sao?”
Cô cười gian manh, nhón cao chân hôn lên môi anh, khẽ nói: “Chúng ta chơi trò gắp lửa bỏ tay người đi.”
Hiểu ý phu nhân, Lý An Thành lập tức gọi cho Tiêu Gia hỗ trợ rồi kéo tủ giày chắn ngay trước cửa để người ở ngoài khó xông vào bên trong. Ái Nghi thì bận rộn mở hết các ngăn tủ ném giấy tờ bay lã chã khắp phòng, xốc tung gối chăn trên giường dựng thành hiện trường của một vụ ẩu đả, còn không quên gửi cho Lý Cảnh Chiêu tin nhắn cầu cứu.
“Cảnh Chiêu, ngoài ban công có người”.
Để tăng thêm độ chân thật cô còn gọi đi cho hắn, nhưng lúc hắn bắt máy thì cô chỉ ú ớ nói một tiếng “mẹ” rồi tắt nguồn điện thoại.
Đợi người ở bên dưới ra hiệu đã phá xong ổ khoá cửa cổng, Lý An Thành liền hất tung mỹ phẩm trên bàn trang điểm xuống sàn tạo thành một tiếng động lớn, Ái Nghi cũng la lên kêu cứu thất thanh rồi im bặt. Sau đó cả hai người nhanh chóng trèo qua ban công leo xuống cầu thang do Tiêu Gia bắc sẵn rồi chạy ra cổng lớn.
Lúc Lạc Xích đẩy được cửa phòng vào bên trong thì đúng lúc tiếng động cơ xe ở trước cổng vang lên khiến ông ta điếng hết cả người. Nhìn quanh khắp phòng không thấy con gái, chạy xuống tới sân thì chiếc xe lạ đã rời đi rất xa. Tay chân ông phát run vội liên lạc với đàn em huy động lực lượng để đi tìm.
Không lâu sau đó Lý Cảnh Chiêu cũng lái xe đến, hắn hớt hải chạy vào nhà còn chưa kịp hỏi câu nào đã lãnh ngay cú đấm của Lạc Xích.
“Thằng chó, có phải là mày làm không?”
Lý Cảnh Chiêu phun ra một ngụm máu, khó khăn mở miệng nói: “Không phải, cháu vừa nhận được tin nhắn của Tử Di nên mới lập tức chạy đến đây.”
Lạc Xích nghe thấy thế thì càng tức giận hơn, ông ta vung liên tiếp mấy cú đấm nữa vào mặt và bụng của hắn, trợn mắt gằn lên:
“Không phải mày thì là con mẹ của mày làm, chỉ có mẹ con mày mới biết cha con tao ở đây thôi. Nếu Tử Di mà có mệnh hệ nào tao sẽ thiêu sống hai mẹ con mày!”