Tài xế taxi chẳng biết nhà họ Lý mà khách hàng của mình nói nằm ở đâu để mà đưa đến, nhìn thấy cô gái trước mặt như người mất hồn, thần trí lại bất ổn nên anh ta muốn cô mau chóng thanh toán tiền để mình còn rời đi. Nhưng cô lại mở cửa xe ngồi vào bên trong, ngước nhìn anh với cặp mắt sưng tấy, nhích nhẹ khoé miệng lơ đãng nói:
“Tôi không có tiền. Đến đó sẽ có người thanh toán cho anh.”
Không còn cách nào khác tài xế taxi đành phải nghe theo, may sao Ái Nghi còn chút tỉnh táo để chỉ đường nên một lát sau chiếc ô tô màu trắng đã dừng trước cổng lớn của nhà họ Lý.
Đúng lúc này vừa có một tốp bác sĩ và y tá đang tiến vào trong sân, Ái Nghi vội bước xuống xe bám theo phía sau nhưng bị người giúp việc phát hiện ngăn lại. Cô níu lấy cánh tay của một người phụ nữ lớn tuổi, khẩn thiết hỏi:
“Dì ơi, là ai đang không khỏe ở bên trong vậy ạ?”
“Cô là ai?”
“Cháu… cháu là bạn gái của anh Cảnh Chiêu.”
Hạ quản gia nhìn Ái Nghi nửa ngờ nửa vực, bởi bà chưa từng nghe qua nhị thiếu nhà mình có để ý tới ai. Vừa định hỏi lại cho chắc chắn thì người đàn ông ngồi ở trong xe taxi chạy tới chìa tay trước mặt bà, cộc cằn nói lớn:
“Bà là người quen của cô ta đúng không? Thanh toán tiền xe cho tôi đi, có mấy đồng bạc lẻ mà cứ dây dưa mãi, tôi còn phải đón khách mới nữa chứ!”
Nghe anh ta nói xong ánh mắt của Hạ quản gia nhìn Ái Nghi liền thay đổi, bà nghĩ cô là kẻ lừa đảo nên lập tức sai người đuổi đi. Thế nhưng cô lại bám chặt cửa cổng không buông một mực muốn vào bên trong tìm người.
Sự việc ngoài ý muốn này chẳng mấy chốc tạo ra một cuộc cãi vã, kẻ đòi nợ, người đôi co ầm ĩ chẳng ai chịu nhường ai. Trịnh Hà nghe giúp việc báo bên ngoài xảy ra chuyện liền đi xem tình hình, lúc bà ta trông thấy Ái Nghi sắc mặt liền sa sầm lại.
“Ai cho cô đến đây?”
Ban đầu Ái Nghi chỉ muốn tìm kiếm Lý An Thành nên chỉ cần bất cứ nơi nào có liên quan đến anh cô đều hy vọng sẽ gặp được anh ở đấy. Nhưng hiện tại nhìn thấy Trịnh Hà, soi thấu màu mắt chứa vô vàn hiểm độc của bà ta, ngay tức khắc ruột gan của cô quặn lên một nỗi căm hận, nếu không có mụ đàn bà này thì chồng của cô đâu phải đi xa rồi gặp đại nạn!
Siết căm thù thành nắm đấm, tròng trắng trong mắt Ái Nghi chứa toàn tia máu đỏ, cô xông tới chỗ Trịnh Hà quyết liều mạng với bà ta:
“Đồ ác phụ, bà giấu anh ấy ở đâu rồi? Trả anh ấy lại đây? Trả chồng lại cho tôi?”
Cảnh tượng hỗn loạn không báo trước khiến ai cũng bất ngờ chẳng kịp trở tay, tài xế taxi thấy tình không ổn nên chửi lẩm bẩm vài câu rồi bỏ đi để tránh rắc rối. Ái Nghi đơn thân độc mã không thể đấu lại với đám tay chân của Trịnh Hà, nên dù đã dùng hết sức nhưng cô chỉ nắm được một góc áo của bà ta trước khi bị đám người kia trấn áp.
Trịnh Hà bị đụng chạm liền nổi cơn tam bành, không nói lời nào giáng thẳng một bạt tay xuống gò má của Ái Nghi làm mặt của cô lệch hẳn sang một bên, chỉ trong tích tắc dấu vết năm ngón tay đã in hằn trên da ửng đỏ.
Bà ta hả hê nhìn cô sững sờ chết đứng, nghĩ là con trai đã nghe lời mình chấm dứt mối quan hệ trái luân thường đạo lý kia nên mới khiến Lạc Tử Di cuống cuồng chạy tới đây ăn vạ làm bà ta càng khoái chí hơn.
“Mày nghĩ mày là ai mà tới đây tìm chồng? Nhìn cho kỹ vào, đây là nhà họ Lý, là gia tộc quyền thế nhất cái đất Thẩm Khấu này, mày nhìn lại bản thân xem có chỗ nào xứng với Cảnh Chiêu mà mơ cao làm phượng hoàng? Con của chó về ổ chó mà ở, cấm sủa bậy ở cửa nhà tao, nếu tao còn thấy mày ve vãn con trai của tao thêm một lần nào nữa thì cẩn thận cái mạng của mày đó!”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm
3. Cuộc Hôn Nhân Không Trọn Vẹn
4. Trưởng Lão Ép Tôi Làm Thiên Sư
=====================================
“Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy?”
Lý Cảnh Chiêu từ trong nhà chạy ra nhìn thấy đám người giúp việc giữ chặt Ái Nghi để mẹ mình hành hạ chửi bới liền nổi cơn thịnh nộ xông tới xô ngã bọn họ ôm lấy người yêu. Vết hằn đỏ trên gò má trắng nõn khiến hắn gai mắt, quay phắt về phía mẹ mình, lớn tiếng hỏi:
“Tại sao mẹ lại đánh cô ấy?”
“Hạng đỉa đeo bám này nếu không đánh chết thì nó cũng hút máu của con đến chết mới buông, cho nên loại được thì loại thẳng tay đừng có mủi lòng mà quay lại. Con bây giờ là trụ cột của nhà họ Lý, gánh nặng đè lên vai là quyền là tiền không có dư chỗ cho cái đống phân này đâu.”
Lý Cảnh Chiêu tức tối định phản bác lại lời của mẹ mình thì người giúp việc hớt hải chạy tới thông báo Lý Chính lại mệt, bác sĩ bảo bà ta vào trong trao đổi nếu cần sẽ chuyển đến bệnh viện để kiểm tra tổng quát.
“Ông ấy đang suy sụp lắm con đừng có gây thêm rắc rối. Chuẩn bị lát nữa đi nhận hài cốt của An Thành về, được mẩu xương nào thì hay mẩu đó, coi như để ông ấy được an ủi. Còn rơm rác thì mau ném đi đi.”
Từ nãy đến giờ Ái Nghi vẫn cố gắng gượng để mình đừng sụp đổ, nhưng khi nghe xong những lời vừa rồi thì cô còn chẳng còn chút sức lực nào nữa, cả người buông thõng như hồn lìa khỏi xác, trước mắt tối sầm, đờ đẫn như một kẻ điên. Cô không tin, cô mãi mãi không bao giờ tin! An Thành của cô không bao giờ chết, anh vẫn còn đang trên đường về để đón cô đi…
Lý Cảnh Chiêu ôm lấy vai của Ái Nghi gọi mấy lần cô đều im bặt, hắn ngỡ người yêu bị mẹ mình gây áp lực nên mới thành ra như thế càng thấy áy náy hơn. Tuy không biết tại sao cô lại đến tìm mình, nhưng nghe được một chữ “chồng” mà cô chính miệng thốt ra đã làm hắn phát điên lên vì vui sướng.
Người giúp việc từ đằng xa rón rén bước tới gần Lý Cảnh Chiêu truyền lại lời của Trịnh Hà bảo hắn phải vào trong chăm sóc ba mình. Hắn siết chặt tay Ái Nghi không nỡ đi, buồn bã nói nhỏ:
“Anh cho người đưa em về trước nhé, anh sẽ tới tìm em sau.”
Ái Nghi không trả lời, mắt đờ đẫn dõi về một hướng xa xăm nào chẳng rõ. Lý Cảnh Chiêu đưa tay lau nước mắt cho cô nhưng cô nghiêng đầu tránh đi rồi từ từ đứng dậy thẫn thờ lùi bước ra khỏi khoảnh sân.
Hắn dừng tầm mắt trên gương mặt mệt mỏi của người thương, lắng lo cho cô là nhiều không đếm xuể, ngay trong lúc này đây sự thôi thúc trong hắn càng mạnh mẽ hơn bao giờ hết, thà là trái ý thân sinh còn hơn đánh mất người con gái mà hắn ngày đêm mơ ước.
Lý Cảnh Chiêu không để ý người giúp việc vẫn còn đang đứng chờ mình, hắn sải bước đuổi theo Ái Nghi nắm lấy bàn tay mềm kéo cô ngồi lên xe của mình, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô, lãnh đạm nói:
“Từ nay về sau anh sẽ không để bất cứ ai ức hiếp em nữa, chỉ cần ở bên cạnh anh thì em sẽ có tất cả.”
Ái Nghi không hiểu Lý Cảnh Chiêu có ý gì cũng chẳng muốn hiểu, càng không quan tâm hắn đưa mình đi đâu. Tâm trí của cô hiện giờ chỉ đặt vào một cái tên duy nhất. Lý An Thành, anh đang ở nơi đâu? Còn sống hay đã chết?
Lý Cảnh Chiêu tới Hoàng Phổ lấy một số giấy tờ rồi tiếp tục lái xe, khoảng mười phút sau thì dừng hẳn lại. Ái Nghi vẫn như kẻ dại không để ý đến lối đi, kể cả mình đang ở đâu cũng chẳng nhận biết được, cảm giác có được lúc này là dường như bản thân đang ngồi trên một chiếc ghế và trước mặt cô còn có thêm một người nữa.
“Tử Di, ký tên đi.”
Ái Nghi bị lay cánh tay giật mình nhìn vào tờ giấy trên bàn, mắt cô nheo lại lẩm nhẩm đọc mấy lần mới có thể chắc chắn rằng đây là thủ tục sang nhượng toàn bộ cổ phần của công ty giải trí Hoàng Phổ để cô hợp pháp đứng tên. Cô nhíu mày nhìn Lý Cảnh Chiêu không hiểu chuyện gì, hắn đáp lại cô một nụ cười thật nhẹ.
“Anh không biết trong lòng em anh quan trọng bao nhiêu, nhưng anh có thể đảm bảo rằng trong tim anh em là duy nhất. Anh hiểu mẹ của mình yêu tiền còn hơn cả con trai, vậy nên chỉ cần em nắm toàn bộ quyền sở hữu tài sản của anh trong tay thì cho bà dù có không muốn cũng phải gật đầu để đôi ta nên duyên chồng vợ.”