Ái Nghi nhíu mi quan sát thái độ khẩn trương của Trịnh Hà, nếu nói là bà ta đang lo sợ con trai mình mất đi “lần đầu” thì có hơi quá, Lý Cảnh Chiêu cũng được coi như là doanh nhân thành đạt, xung quanh không thiếu gì mỹ nữ sẵn sàng lên giường với hắn để mơ ước đổi đời, nên việc hắn ta ăn nằm với ai cũng đâu có gì đáng để bận tâm. Mà nếu muốn nhổ cỏ tận gốc thì Trịnh Hà không nên hỏi chuyện này để tránh đối phương nắm được thóp mới đúng.
Càng nghĩ càng thấy người đối diện có nhiều điểm bất thường, nhưng Ái Nghi chẳng hỏi rõ ngọn nguồn mà lại thích diễn trò để bà ta tức điên lên. Cô hơi chồm người tới, mím môi cười nhẹ, o bế khẩu hình miệng thật điệu đà đáp lại một câu không đứng đắn:
“Mấy chuyện tất yếu này mà bác còn cần phải hỏi sao? Tụi con tâm hợp ý đầu, lại sống trong thời buổi lãng mạn lên ngôi… thì chuyện chăn gối phòng the làm sao có thể thiếu được.”
Cô chớp đôi mắt long lanh vô tội nhìn sắc mặt trắng bệch của bà ta, môi nhếch cao khoái chí rồi lại đưa tay che miệng “oẹ oẹ” mấy tiếng như sắp nôn, ngả người về sau nhăn mặt khó chịu.
“Bác dùng nước hoa gì mà thối thế? Cứ như là mùi chuột chết í.”
Toàn thân Trịnh Hà lạnh toát, tay chân run rẩy như đang bị rút gân, hai mắt trợn trừng trắng dã như quỷ đòi mạng người. Bà ta xô ghế đứng bật dậy giơ bàn tay ra muốn tát vào mặt Ái Nghi, nhưng cô không biết sợ là gì cứ ngẩng mặt lên nghênh ngang thách thức.
“Trời ơi! Phu nhân của chủ tịch muốn đánh người sao? Bác đừng có manh động đó nha, cháu trễ kinh nguyệt hơn hai tuần rồi, nói không chừng là bác sắp được lên chức bà nội rồi đấy, lỡ mà bác làm cháu động thai thì Cảnh Chiêu sẽ không bỏ qua đâu.”
“Yêu tinh! Yêu tinh!” Trịnh Hà nghiến hàm răng kêu ken két, gân xanh trên mặt chạy dài lên trán, bà ta mất bình tĩnh gào lên, hất bàn ăn về phía Ái Nghi rồi nhào tới nhằm vào bụng cô mà vung tay điên loạn.
“Chết đi, chết đi!”
Đương nhiên là Ái Nghi không ngồi yên chờ chết, cô chạy ra khỏi phòng nghỉ la lên thất thanh:
“Cứu với, cứu với! Phu nhân đánh người, phu nhân đánh người kìa!”
Trịnh Hà vừa đuổi tới chỗ Ái Nghi thì nhân viên trong đoàn phim kể cả đạo diễn cũng đã chạy tới, mọi người nhìn chằm chằm vào bà ta, ái ngại chần chừ vài giây mới rụt rè lựa lời khuyên giải. Riêng Tiểu Ánh thì dang tay đứng trước mặt cô chủ, trừng mắt nhìn “bà điên” đang lên cơn, không hề nể nang mà hất mặt đe dọa:
“Đánh người là hành vi vi phạm pháp luật, phu nhân còn quá đáng tôi sẽ báo cảnh sát tới còng tay người đấy!”
Xung quanh im phăng phắc, bao cặp mắt thất kinh đổ dồn về phía Tiểu Ánh, họ thầm nghĩ cô điên rồi, dám ăn nói như thế với phu nhân của chủ tịch thì không bị cho thôi việc cũng sẽ sống không nổi ở cái đất Thẩm Khấu mà quyền tiền lên ngôi này.
Thế nhưng trong lúc mọi người đang chờ Trịnh Hà ra lệnh trừng phạt cô trợ lý lớn gan lớn mật này thì bà ta chỉ trừng mắt run lên cố gắng kìm lại cơn nóng giận, sau đó liếc qua gương mặt đắc ý của Ái Nghi, sâu trong đồng tử lóe lên một tia tàn độc rồi quay bước rời đi mà không nói lời nào.
Ai cũng ngỡ ngàng không biết vì sao người đàn bà quyền lực kia lại dễ dàng bỏ qua như vậy. Nhưng chỉ có riêng Trịnh Hà là biết rõ, nếu để chuyện này đồn đại ra ngoài không may đến tai Lý Chính, thì hình tượng người vợ hiền lành hiểu chuyện mà mình gầy dựng bao lâu nay sẽ sụp đổ chẳng còn gì.
Hơn ai hết bà biết rõ người đàn ông mình lao tâm khổ tứ cướp được kia trọng nhất là sĩ diện, nếu ông ta không coi trọng lời bàn tán của thiên hạ thì năm đó đã không bao giờ cho mẹ con bà bước vào nhà họ Lý.
Vả lại lúc này cuộc chiến tranh giành gia tài còn đang gay gắt, nếu bà gieo tiếng xấu thì sẽ ảnh hưởng đến quyền thừa kế của con trai mình, thế nên bà mới dằn lòng nhẫn nhịn một bước. Nhưng mối họa mang tên “Lạc Tử Di” này giống như quả bom nổ chậm, nếu đúng là cô ta đã lên giường với Cảnh Chiêu rồi thì phải giải quyết thật nhanh chóng, bởi hậu quả của nó thật quá mức kinh khủng.
Đợi xe của Trịnh Hà lui ra rồi mọi người mới tụm lại hỏi thăm tình hình của Ái Nghi, cô mất tập trung “ậm ừ” qua lo, bởi não bộ đang bận nghĩ tới túi tiền của mụ phù thủy kia lúc nãy làm rơi xuống nền gạch, đáy mắt trong vắt bất chợt lóe lên một kế hoạch vô cùng thú vị.
Cô xin phép đạo diễn cho mình về sớm vì tinh thần đang bị khủng hoảng, dẫu anh ta không vui vì tiến độ quay phim đã vì cô mà chậm trễ rất nhiều nhưng không cũng dám từ chối, chỉ cười cười dặn dò cô nghỉ ngơi cho tốt.
Ái Nghi đi vào phòng nhặt túi tiền của Trịnh Hà mang tới bỏ vào trong túi xách rồi nhanh chóng ra xe về nhà. Tài xế đưa cho cô một chiếc điện thoại nói là Lý Cảnh Chiêu sai người mang tới, lần trước Lạc Xích đập nát điện thoại của cô xong vẫn chưa mua lại cái mới, lần này hắn chuẩn bị riêng cho cô chắc là để tiện liên lạc nói chuyện yêu đương.
Điện thoại mới không cài mật khẩu, vừa mở màn hình đã thấy hàng loạt tin nhắn của Lý Cảnh Chiêu gửi đến, đại loại là bảo cô đừng giận chuyện tối qua. Ái Nghi không quan tâm, dồn nó vào trong túi xách rồi nặn sẵn vài giọt nước mắt, để còn trình diễn một màn bi thương với người cha nặng tình nặng nghĩa của mình.
Lúc Ái Nghi về đến biệt thự chỉ mới có 11 giờ trưa, thấy cô từ ngoài cửa chạy vào Lạc Xích đang nhấp ly trà vội vàng buông xuống, lo lắng hỏi:
“Sao hôm nay con về sớm vậy?” Chợt nhìn thấy nước mắt ngắn dài giàn giụa trên mặt con gái ông liền đứng bật dậy, hốt hoảng đi về phía cô.
“Ai ức hiếp con? Nói cho ba nghe!”
Đánh được vào lòng xót con của bậc sinh thành, Ái Nghi nhanh chóng nhập vai bị hại khóc oà lên trong vòng tay đầy sẹo của Lạc Xích.
“Ba ơi, con bị người ta mắng là đồ không có cha mẹ dạy dỗ, còn bị sỉ nhục là hạng điếm hám tiền… Ba ơi, con xấu hổ quá, con muốn chết đi cho rồi…”
Ái Nghi gào khóc dữ dội, hốc mắt đỏ hết cả lên, cô khóc đến nôn gan nôn ruột làm Lạc Xích cuống cuồng lo lắng, một mặt ông nói lời an ủi, mặt khác thì hùng hổ đi vào trong bếp rút dao chạy ra giữa nhà, hét ầm lên:
“Kẻ nào dám cả gan ức hiếp con? Nói đi ba đâm chết nó!”
Gân xanh trên mặt Lạc Xích nổi lên từng cục, vết sẹo dưới đuôi mắt nở to ra dữ tợn, Ái Nghi biết kế hoạch đã thành công bước đầu liền tiếp tục đẩy vở diễn lên cao trào.
“Người này ba không dám đụng tới đâu…”
Hai mắt Lạc Xích long lên sòng sọc, quát lớn: “Trên đời này có kẻ nào mà Lạc Xích này không dám đụng?”
“Là Trịnh Hà… phu nhân của Lý gia.”
Nghe xong cái tên này, bàn tay đang cầm dao của Lạc Xích chậm chạp buông thõng xuống thân, đôi mắt nhuốm màu lửa dần tắt lịm chỉ còn sót vài đốm đỏ u tối. Ông ta thất thần nhìn con gái, khó khăn mở miệng hỏi:
“Bà ấy nói thế thật sao?”
Thấy Lạc Xích ngờ vực Ái Nghi liền ngồi thụp xuống, run rẩy dốc ngược túi xách để đồ trong túi rơi vãi ra sàn nhà rồi cầm mấy xấp tiền dày đưa lên phía trước, ngước đôi mắt đáng thương ngập đầy nước lên nhìn, nức nở nói:
“Bà ấy ném vào mặt con cái này bảo con và ba phải biến ngay khỏi đây không được bén mảng đến gần con trai bà ta nữa. Bà ta còn mắng luôn cả ba, nói ba là tên giang hồ ghê tởm chỉ nhìn thôi đã thấy buồn nôn… Ba ơi, con đâu có muốn không có mẹ, con không phải là điếm mà…”
Con dao trên tay Lạc Xích rơi xuống gạch ngân lên tiếng “leng keng” chói tai, ông ta thả người ngồi phịch xuống kéo đứa con gái tội nghiệp của mình vào lòng xoa mái đầu thơ dại, nước mắt trượt dài xuống gương mặt cằn cỗi, nghẹn ngào dỗ dành:
“Con gái ngoan đừng khóc, sau này ba sẽ không để bất cứ ai ức hiếp con nữa, chúng ta về Vị Xuyên có được không?”
“Không được!” Ái Nghi rời khỏi lồng ngực của Lạc Xích, hai mắt rơm rớm lệ, lắc đầu nhìn ông ta, lắp bắp nói:
“Con… con và Cảnh Chiêu… đã ngủ với nhau rồi, là hắn ta ép con…”