Buổi tiệc ra mắt chỉ vừa mới bắt đầu nhưng kết quả thì đã được định sẵn trước. Chỉ cần liếc sơ qua cũng có thể dễ dàng nhìn ra ánh mắt hốt hoảng và vẻ mặt sững sờ kia của Trịnh Hà là hoàn toàn không chấp nhận đứa “con dâu” tương lai này. Mà lý do là vì địa vị giữa hai nhà chênh lệch, hay liên quan đến chuyện tình năm cũ thì chỉ có Trịnh Hà và Lạc Xích biết rõ… Không! Dường như cả ông ta còn chẳng hề biết!
Ái Nghi quay đầu lại nhìn Lạc Xích thêm lần nữa, người đàn ông luôn nóng nảy nghiêm khắc hôm nay trầm lặng đến lạ thường. Có lẽ ông ta hụt hẫng lắm, bờ trán mướt mồ hôi đã khô ráp nhăn nheo, đôi mắt dày đặc vết chân chim kia chỉ dõi về một hướng.
Vài phút trước cô còn lo sợ bọn họ sẽ về chung một phe rồi quyết chuyện đính hôn thật nhanh gọn để cùng nhau bày mưu tính kế hãm hại An Thành. Nhưng bây giờ nỗi bất an kia đã giảm mất một nửa, bởi nếu cô không lầm thì mối hôn sự này chỉ có một mình Lý Cảnh Chiêu tự biên tự diễn, kể cả mẹ của hắn còn không biết thông gia của mình là ai.
Khung cảnh ngột ngạt trầm lặng bị tiếng bước chân của Lạc Xích xé rách. Ông ta tiến lên phía trước nắm tay con gái, kéo cô ngồi xuống bên bàn tròn, bản thân cũng ngồi ngay bên cạnh, căng đôi mày luôn rũ thấp lại cho thẳng thớm rồi giơ bàn tay ra trước mặt Trịnh Hà, cười nhạt:
“Đã lâu không gặp… Phu nhân vẫn sống tốt chứ?”
Cả nể mặt Trịnh Hà cũng chẳng làm cho có, bà ta quay đầu đi nơi khác làm ngơ không đáp. Bàn tay chằng chịt những vết sẹo lồi lõm của Lạc Xích trơ trọi giữa không trung rất lâu trước khi ông ta gượng cười xuôi tay xuống gối.
Từng kề tay âu yếm mỗi đêm lúc trời chuyển đông giá rét, từng một thời thề thốt không xa dẫu có uống mật đắng cả đời, cũng đã từng vì người ta mà ôm thương đau rời quê ly biệt, vậy mà hôm nay, cả ngó tới người cũng chẳng màng tha thiết. Đúng là đời rồi sẽ đổi trắng thay đen, mà lòng người thì vong phụ như chưa quen!
Bầu không khí quái đản chỉ vừa mới khởi sắc lại tiếp tục chìm trong ảm đạm, Lý Cảnh Chiêu bị thái độ thượng đẳng của mẹ mình làm cho tức giận, nhưng vẫn cố nhoẻn miệng cười hòa nhã để xua đi sự tịch mịch kéo dài không hồi kết.
“Chú Lạc đừng trách mẹ con mà tội, bà ấy cứ hay buồn rầu than vãn tại sao bao năm nhiêu qua chú không về thăm, nửa tháng nay ở cùng một thành phố mà cũng không liên lạc nên nhất thời mẹ của con còn giận dỗi, chứ thực ra là mẹ đã căn dặn cháu phải rước bằng được Tử Di về nhà làm con dâu của bà đấy.”
Hắn kéo ghế ngồi ở giữa Ái Nghi và mẹ mình, dưới gầm bàn đá nhẹ mũi giày của bà một cái nhắc nhở bà phải phối hợp cùng mình nhưng Trịnh Hà cứ trơ ra chẳng để tâm đến.
Lý Cảnh Chiêu bực tức nhưng không biết phải làm sao, hắn cố gắng dằn hoả khí trong lòng xuống cầm lấy chai sâm panh Ái Nghi đã mang đến, lấy dụng cụ bật nắp rồi rót rượu ra ly, môi gắng gượng nở một cười đầy miễn cưỡng.
“Mẹ đừng giận dỗi nữa, hôm nay mọi người gặp gỡ nhau là để bàn chuyện đính hôn cho cho tụi con kia mà. Mẹ xem, Tử Di có lòng đem rượu ngon đến, không phải tối nào mẹ cũng uống một ly mới ngủ được sao.”
Hắn đặt ly rượu màu trắng óng ánh trước mặt mẹ mình, nhíu mi mắt khẩn cầu mong bà nghĩ cho đại cuộc, nhưng lại thêm lần nữa Trịnh Hà lơ đi như chẳng thấy, bà ta liếc nhìn Ái Nghi, chậm rãi mở miệng nói:
“Con gái của A Xích thì cũng giống như ruột thịt của cô, mà đã là ruột thịt… thì hai đứa không thể nào nên vợ thành chồng được!”
Lời từ chối thẳng thừng của Trịnh Hà làm Ái Nghi tròn mắt kinh ngạc, nhưng khác với sự hoảng hốt của hai người đàn ông ngồi bên cạnh cô rất muốn thốt ra một câu khen ngợi: Bà ta thật thú vị làm sao!
Tưởng rằng phải đấu tranh dữ dội lắm để bọn họ không rút gọn quy trình làm lễ cưới luôn trong nay mai, nhưng nhờ có câu này của bà ta cô có thể khẳng định rằng sau hôm nay nội bộ đã xảy ra lục đục và ngầm hiềm khích lẫn nhau rồi.
Lạc Xích vẫn im lặng, sắc mặt vẫn một vẻ tối tăm, chỉ có Lý Cảnh Chiêu là bật ra cơn thịnh nộ đã cố gắng kìm chế nhưng không làm được.
“Mẹ có biết là mình đang nói gì không? Đây là chuyện quan trọng của cuộc đời con, không phải để mẹ đem ra đùa giỡn đâu!”
“Chuyện quan trọng? Từ lúc nào con được quyền qua mặt mẹ để tự quyết định vậy? Mẹ không nói lần hai, cuộc hôn nhân này mẹ không chấp nhận!”
Trịnh Hà đứng bật dậy, đảo mắt qua nhìn Lạc Xích, môi run lên, rít hàm răng khe khẽ:
“Anh đã hứa với em thế nào? Tại sao anh lại không giữ lời? Anh muốn em chết mới vừa lòng có phải không?”
Mặc cho mọi chuyện đảo lộn, cuộc tương phùng đã trở thành sự chán ghét đuổi xua thì Lạc Xích vẫn trầm ngâm một nét mặt buồn rầu chẳng đổi. Ái Nghi không biết phải yêu nhiều bao nhiêu mới khiến một đại ca giang hồ súng dao chẳng sợ như ông ta lặng người cam chịu, chuyện cũ nhiều khúc mắc thế nào mà gặp nhau chỉ toàn là khiếp sợ, liệu rằng có liên quan đến cái chết của mẹ chồng cô?
Khi vở tuồng đã đổ bể chính là lúc một diễn viên gạo cội tranh thủ phát huy tất cả tài năng, Ái Nghi nặn ra vài giọt nước mắt để sẵn ở khoé mi, rụt rè kéo tay Lý Cảnh Chiêu rưng rưng không nói, làm hắn tưởng rằng cô đang rất tủi thân liền kéo tay cô đứng lên bên cạnh mình, kiên quyết đối đầu với thân sinh không nhân nhượng.
“Lý do của mẹ là gì con không cần biết, nhưng con phải cưới bằng được Tử Di làm vợ. Con lớn rồi không đến lượt mẹ quyết định thay con chuyện trăm năm đâu.”
Hắn kéo tay Ái Nghi rời khỏi phòng trong tiếng gọi thất thanh của mẹ mình đằng sau lưng. Chỉ còn Lạc Xích và Trịnh Hà ở lại, ông ta thở dài rồi cũng đứng lên, động tác rì rì móc ra từ trong túi áo chiếc kẹp tóc hình hoa mẫu đơn màu trắng đặt lên bàn, cất cái giọng trầm trầm nhẹ bẫng nói với người xưa:
“Trước kia em nói mình thích cài hoa mẫu đơn lên tóc, anh dùng bàn tay còn nguyên lằn máu đỏ hái một nhành hoa rồi tự tay cài nó cho em, nhưng hoa tươi thì lại mau tàn nên anh mới cố gắng đêm ngày kiếm tiền thuê thợ đúc một đoá hoa bằng màu bạch kim trắng. Chờ gặp em bao lâu nay mà nó vẫn không tàn úa, nhưng còn em… thì đổi thay rồi.”
Lạc Xích quay lưng, ôm vào trong trái tim già cỗi muôn vàn thất vọng, ông đã không ước tình xưa nối lại, chỉ mong được mãi xem người là tri kỷ đến lúc tóc lơ phơ màu bạc. Nhưng cuối cùng… họ chỉ coi mình là một chiếc chiếu rách trước khi tìm thấy tấm nệm êm ấm để ngã lưng suốt bốn mùa xuân - hạ - thu - đông.
Gian phòng nhỏ chỉ còn một người đàn bà lặng thinh trơ trọi. Trịnh Hà cầm chiếc kẹp tóc được điêu khắc tỉ mỉ lên xem, không có một chút cảm động nào, chỉ có nỗi căm giận trong màu mắt. Bà ta chẳng nghĩ đến nghĩa cũ tình xưa thẳng tay ném chiếc kẹp được nung đúc từ tình yêu của một kẻ si tình xuống nền gạch, rồi dẫm mũi giày cao gót đạp nát nó đi.
***
Lý Cảnh Chiêu lái xe đưa cha con Lạc Xích về đến cổng biệt thự, hắn muốn lên tiếng giải thích nhưng bị ông ta thẳng thừng gạt bỏ.
“Cháu từng cứu chú một mạng, muốn chú trả ơn thế nào cứ trực tiếp nói thẳng, còn chuyện đính hôn giữa hai đứa… vẫn nên hủy bỏ đi.”
Lạc Xích kéo con gái đi thẳng vào nhà không muốn nghe thêm, kế hoạch lệch quỹ đạo khiến Lý Cảnh Chiêu thất thần như sắp rơi vào vùng trũng. Lý An Thành chết sớm hay muộn không quan trọng nữa, hắn chỉ sợ Tử Di vì mình mà khóc, sợ cô chịu ấm ức mà chẳng đoái hoài đến hắn nữa mà thôi…
Chẳng cần biết con đường dẫn đến trái tim em gập ghềnh sóng gió đến bao nhiêu, dẫu có mang thương tích đầy mình đi chăng nữa thì anh cũng phải rước em về làm nhị thiếu phu nhân!