Ngày hôm nay quả tim nhỏ bé của Ái Nghi đã vượt quá giới hạn của sự chịu đựng, chỉ một ánh mắt lướt qua lúc này cũng có thể khiến lồng ngực của cô nổ tung ra. Trước mặt là gã đồ tể xấu xa không thể làm phật ý, còn ở đằng kia là đức lang quân đang phóng ngàn tia cuồng nộ về hướng này.
Hiện tại cô trông giống như con cá đáng thương run rẩy nằm trên thớt, dao của người nào chặt xuống cũng sẽ khiến cô chưa kịp giãy giụa đã chết tươi. Áp lực khủng khiếp này làm Ái Nghi rét lạnh hoá đá mất vài giây, đầu óc bấn loạn không biết phải ứng biến thế nào cho đôi đường đều toàn vẹn.
“Tử Di… Tử Di… Em làm sao vậy?”
Cái lắc tay của Lý Cảnh Chiêu làm Ái Nghi bừng tỉnh, cô há miệng “ú ớ” vài tiếng rồi bối rối rút tay về, môi cười gượng gạo.
“À… Xin lỗi anh, bụng của em hơi đau, em muốn vào nhà vệ sinh một chút.”
Cô vội đứng lên rời khỏi chỗ ngồi, lướt qua gương mặt hụt hẫng của người đối diện, để tìm mọi cách dập tắt ngọn lửa đang hừng hực cháy của anh chàng nằm chung gối mỗi đêm.
Lý An Thành vẫn đang đứng ở gần lối thoát hiểm, ánh mắt lạnh lẽo ấy có thể đóng băng tất cả mọi thứ ở xung quanh. Chưa bao giờ Ái Nghi nhìn thấy sắc mặt của anh đáng sợ đến như vậy, đằng trước không có quỷ nhưng người trong tầm mắt cô lúc này có thể sánh ngang với vị thần áo đen đang cầm lưỡi hái.
Đôi giày cao gót năm phân phản chủ làm Ái Nghi trầy trật không thể đi được đường thẳng, cô mím môi khấn nguyện, dùng tất cả sinh lực phát tín hiệu mong anh lùi vào bên trong để gặp riêng mình. Nhưng đáp lại sự kỳ vọng của cô là thái độ thờ ơ sắc lạnh, khi chân cô còn chưa kịp chạy tới thì anh đã nhấc mũi giày bước ngược hướng và lướt qua sự ngỡ ngàng trong mắt cô.
Ái Nghi chết đứng tại chỗ, môi run lên nhìn Lý An Thành tiến thẳng tới vị trí mà Lý Cảnh Chiêu đang ngồi, cô hoảng sợ đến mức ôm tim thở dốc, trong đầu lúc này chỉ tồn tại duy nhất một ý nghĩ: Chạy ngay đi!
Ly vang đỏ trong tay Lý Cảnh Chiêu không còn men cay, cũng chẳng còn vị ngọt, thần trí của hắn đang bị áp chế bởi sự nhạt nhẽo và những phiền muộn ưu tư. Hắn hồi hộp chờ mong, không biết rằng lát nữa đây Tử Di sẽ đáp lại cho mình một cái gật đầu, hay là nửa câu lấp lửng giống như bao lần khác?
Trong bộ óc bé nhỏ ấy đang nghĩ gì? Trong trái tim đỏ ấy chứa ai? Có bao giờ nhìn về hắn bằng đôi mắt thơ ngây chân thật, hay sau lưng và trước mặt đều là vờ vịt để lấy lòng?
Lý Cảnh Chiêu cảm thấy mình thật đáng thương, ngoài kia có biết bao nhiêu cô gái nối thành hàng dài mong ước được làm hắn vui vẻ, ấy vậy mà hắn lại ôm nỗi sầu chất đống chỉ để chờ một cái gật đầu, rồi đổi lại là những tiếng thở dài buồn bã mỗi đêm thâu.
“Chà! Trùng hợp quá, không ngờ lại gặp được chú ba ở một nơi sạch sẽ như thế này, tôi cứ tưởng chú đang lê lết ở một chợ hóa chất nào đó, để bào chế ra loại thuốc độc có thể phát tác nhanh hơn xyanua rồi chứ!”
Lý An Thành kéo chiếc ghế của Ái Nghi bỏ lại rồi tự nhiên ngồi xuống mà chẳng cần lời mời, anh kiêu ngạo vắt chéo chân, ngả lưng vào ghế, vươn tay lấy ly vang đỏ ở trên bàn, tao nhã nhấp một ngụm rượu trong ánh mắt ngỡ ngàng pha lẫn tức giận của Lý Cảnh Chiêu.
Ly rượu đó Tử Di đã uống qua, hương vị của cô ra sao hắn còn chưa từng được nếm, thế quái nào Lý An Thành lại có quyền xâm phạm đến những thứ mà hắn đã rất kiềm chế để không vượt phận! Hắn đã cố gắng chối bỏ suy nghĩ về mối quan hệ mập mờ của cô gái mình yêu và kẻ thù trước mặt, nhưng sự thật lại vạch ra rõ ràng… mọi thứ đều chẳng phải là ngẫu nhiên.
Sự tàn độc đã ngấm sâu trong tim Lý Cảnh Chiêu chừa ra một khoảng lặng, mất vài giây để hắn chấp nhận sự thật rằng bữa tiệc lãng mạn tối nay đã hoàn toàn đổ vỡ. Khi màng mắt của hắn nâng lên, toàn bộ giác mạc đã chuyển dần sang sắc đỏ - màu của máu, của ghen tị và của hận thù!
“Anh hai mong được chết đến thế sao? Ngửi mùi tử thi và mùi gỗ quan tài quen rồi nên không sợ xyanua nữa nhỉ? Lần trước là do em sơ suất quá nên anh chỉ vừa tới cửa Quỷ môn quan đã quay trở lại, nhưng mà anh yên tâm đi, lần này em sẽ chuẩn bị chu đáo hơn, anh có muốn trở về cũng phải tìm đủ tứ chi của mình nối lại… thì hằng năm mới có thể nhìn thấy được người đầu bạc đốt vàng mã cho kẻ đầu xanh!”
Lý Cảnh Chiêu nhếch môi cười hiểm độc, hắn ngửa cổ uống cạn ly vang đỏ trong tay tựa như loài quỷ dữ đang nếm máu của con mồi. Bất kỳ ai nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này cũng sẽ thoáng qua một tia sợ hãi, nhưng trước mặt hắn bây giờ là một người chuyên hoá xác cho quỷ yêu, nên lời hăm dọa kia chỉ như mùi hôi thối bốc ra từ một thây ma đang trong giai đoạn phân hủy. Kinh tởm nhưng chẳng làm hại được ai.
Lý An Thành lắc nhẹ ly rượu của Ái Nghi trong tay, lựa đúng vân môi của cô mà đặt môi lên uống, vị của khói trôi tuột xuống cổ họng khiến lời nói của anh ám đặc vị cay và vô vạn tuyệt tình.
“Nam tử hán nói được thì phải làm được, đừng nói là tứ chi, kể cả đầu này của tôi chú muốn lấy thì cứ mang dao tới mà chặt, quan trọng là chú có bản lĩnh đó hay không mà thôi! Vả lại, chú cũng không cần phải lo xa chuyện ai đốt vàng mã cho tôi làm gì, ngược lại là chú nên vắt tay lên trán tính toán xem những năm về sau ai sẽ dọn cỏ cho phần mộ của hai mẹ con mình. Bà ấy già rồi đến lúc chết con trai không thể đeo khăn tang, di ảnh phải chôn theo vì chẳng có ai thờ… Chậc chậc, thật là tội nghiệp mà!”
Mùi chết chóc lan rộng ra trong không khí, khiến màu mắt của ai trong hai người đều lạnh đến thấu xương. Lý Cảnh Chiêu siết nắm tay kêu lên răng rắc, hắn trừng mắt, cười rộ lên như loài thú hoang dã.
“Lý An Thành! Anh đang kể chuyện cười đấy à? Anh dám động tới mẹ kế của mình sao? Nói cho anh hay, tuổi thọ của anh còn không bằng bà ấy đâu!”
Khoé môi Lý An Thành cong lên ưu nhã, anh cười như không cười, đáp lại lời chế giễu hết sức nhẹ nhàng.
“Tôi có nói là sẽ động tới người đàn bà kinh tởm đó sao? Hà cớ gì phải làm bẩn tay mình, trong khi người khác có thể giúp tôi tiễn hai mẹ con chú đi một đường dài từ phát số báo danh, đến khóc lóc khi ăn bữa cơm ân huệ cuối cùng, rồi run rẩy chờ giờ hành quyết… giãy chết trên bàn tiêm. Hành trình đặc sắc ấy vui mắt biết bao nhiêu!”
Sự chế nhạo trong mắt Lý An Thành khiến Lý Cảnh Chiêu mất tình tĩnh, hắn đứng bật dậy, chộp lấy chai rượu trên bàn muốn gây chiến ngay tại chỗ.
“Sao Lý tổng lại ở đây vậy?”
Giọng nói ngọt ngào của Ái Nghi kịp thời ngăn lại hành vi quá khích của ông chủ Hoàng Phổ, hắn buông chai rượu xuống bàn, tia mắt lộ ra một sự đắc thắng, kéo mạnh eo của Ái Nghi về phía mình, tươi cười giới thiệu:
“Anh hai, khó có dịp tương ngộ thế này, sẵn đây em muốn giới thiệu cho anh biết, cô ấy là vợ sắp cưới của em - Lạc Tử Di.”
Màng nhĩ của Ái Nghi ong lên như sắp rách, mặt mày đã sẵn tái xanh giờ chuyển sang nhợt nhạt như tờ giấy trắng. Cô sợ sệt đưa mắt nhìn Lý An Thành, anh nhìn cô, điềm tĩnh như không, nhưng tròng mắt thì lạnh lẽo đến mức khiến toàn thân của cô run lẩy bẩy. Cánh môi bạc ấy cất lên, hướng về phía cô, mang theo sự uy hiếp vô cùng khiếp đảm.
“Nói lại cho tôi nghe, em là gì của hắn?”