Cái đầu giữa xuân tiễn bước chân của đôi uyên ương rời khỏi cục dân chính, Ái Nghi và Lý An Thành ngồi vào xe, cùng nhau nhìn ngắm tờ hôn thú còn thơm mùi mộc đỏ. Thế là đã hợp pháp ở bên nhau, chỉ chờ ngày dẹp yên “quân gian” để mối tình chín mùi đơm hoa kết quả.
Sợ bọn người của Lạc Xích sẽ phát hiện nên Ái Nghi giao lại bản chứng nhận của mình cho Lý An Thành cất giữ, cô nép vào ngực anh, nói về kế hoạch sắp tới.
“Anh à, sáng nay Lạc Xích bảo em phải trở về Vị Xuyên vào đầu tháng tư, có lẽ là ông ta muốn gầy dựng lại băng nhóm của mình, nhưng trước khi ông ta đi chắc chắn sẽ bị Lý Cảnh Chiêu bắt trả cả ơn lẫn lãi. Thời gian này anh phải đặc biệt cẩn trọng, em nghe ngóng được tin tức gì sẽ ngay lập tức báo lại cho anh hay.”
Lý An Thành hôn lên tóc cô, ôm lấy eo thon nhẹ nhàng miết làn da mềm qua lớp áo. Mối bận tâm trong anh bây giờ đâu phải là ngày đêm đề phòng kẻ thù sẽ cầm dao tới giết, mà là sợ người anh thương vì mình mà lo nghĩ.
Vuốt ngón trỏ nâng cằm của cô lên cao, đặt nụ hôn chạm vào chóp mũi nhỏ, trượt nhẹ xuống cánh môi rồi giữ yên ở đó để giọng trầm khẽ cất.
“Trong kế hoạch của anh không bao gồm chuyện chúng mình xa cách. Vậy nên em cứ vô tư bay nhảy với hoài bão của em đừng bận tâm ngoài kia đảo điên thế nào. Ngoan ngoãn ăn nhiều thêm một chút, ngủ đủ giấc, đừng lười uống sữa ấm mỗi đêm. Đợi đến lúc bọn ác ôn không còn vùng vẫy được nữa, anh đón em về… mình sẽ cùng nhau gầy dựng tổ ấm, sinh một đàn con giống như anh và giống như em.”
Ái Nghi mỉm cười, vươn tay ôm lấy cổ anh, cài cánh môi vào môi anh rồi siết lại, giữa lưng chừng tia mắt ấm cô nhìn thấy bao muộn phiền anh đã kín đáo giấu sâu vào trong. Anh luôn sợ mỗi bước cô đi sẽ chạm vào gai mà trầy da xước thịt, nhưng cô yêu anh cho đến cạn giọt máu cuối cùng thì ngại gì để lại sẹo sâu.
Chiếc Audi đã dừng tại bến đỗ ở cuối đường gần phim trường mà Ái Nghi đang làm việc. Lý An Thành không nỡ buông người trong lòng ra nên cứ ôm hoài chẳng chịu thả. Anh miết ngón tay vào kẽ tay của cô, dặn dò kỹ lưỡng.
“Đóng chung với đồng nghiệp nam đừng tiếp xúc quá thân mật, tránh xa Lý Cảnh Chiêu một chút đừng tạo cơ hội để hắn làm càn. Muốn đưa hắn vào tròng thì có rất nhiều cách, tuyệt đối không được lấy thân mình làm mồi nhử, nếu để anh biết được em không nghe lời… thì đừng trách sao bụng lại to ra.”
Ái Nghi cười gượng gạo gật đầu cho có lệ, rồi đẩy vai anh ra để mặc lại đồ hoá trang.
“Sắp hết giờ nghỉ trưa rồi, em còn ở đây dây dưa với anh sẽ bị phát hiện mất.”
“Em yên tâm, anh đã bố trí người theo dõi ở gần đó rồi, Lý Cảnh Chiêu mà xuất hiện thì họ sẽ báo lại ngay.”
Anh thở dài, giúp cô cài lại cúc áo măng tô, hôn lên gò má của cô mấy cái, dặn dò cô tối nay đừng khóa cửa rồi mới luyến tiếc rời ra. Ái Nghi vẫy vẫy tay tạm biệt rồi mở cửa xe chạy như bay về hướng phim trường. Người vừa khuất sau ngã ba, chiếc Audi màu bạc cũng quay đầu rời khỏi.
“Bên phía Trịnh Hà thế nào rồi?”
Tiêu Gia đánh vô lăng rẽ trái, bánh xe hòa vào đường lớn liền lên tiếng báo cáo:
“Thưa thiếu gia, theo như điều tra cho thấy, hoạt động của cô nhi viện Từ Tâm rất bất thường, người đứng đầu của nơi này là Diệp Lai, nhưng họ tên trên giấy phép hoạt động lại là Trịnh Hà, hai người này chắc chắn có mối quan hệ mờ ám với nhau. Hơn một trăm đứa trẻ ở đấy đều dao động từ sơ sinh đến mười tuổi, không hề có trẻ lớn hơn. Chỉ có hai sơ chăm sóc các em, còn lại đều là nam giới. Mặc dù đã thành lập mấy năm nay nhưng Diệp Lai chưa từng xuất hiện trước đám đông. Người của chúng ta cho hay, rất có thể ở bên trong có liên quan đến đường dây buôn bán người.”
Lý An Thành xoa bóp ấn đường, đột nhiên trong đầu anh lại nghĩ đến cái tên Chu Lợi, mặc dù ông ta đã xa xứ hơn hai mươi năm nay. Cái chết của mẹ anh đã không thể tìm chứng cứ để chỉ rõ ai mới là hung thủ, muốn định tội kẻ ác chỉ còn cách để chính miệng bọn họ nói ra mà thôi.
Hiện giờ Lý Cảnh Chiêu vẫn chưa ra tay có thể là đang tạo dựng mối quan hệ khăng khít với Lạc Xích để ông ta tình nguyện vì mình mà nhảy vào chảo lửa. Lúc này mà phong tỏa đường tiến của hắn thì sợ rằng Ái Nghi sẽ gặp nguy hiểm, trước mắt phải để “tình xưa được nối”, người cũ trùng phùng biết đâu sẽ có nhiều “kỷ niệm” được nhắc lại.
Lý An Thành rất tò mò muốn biết, ba mình sẽ sốc đến mức nào khi nhìn thấy được mấy cái sừng dài mọc chi chít trên đầu của ông. Cánh môi lạnh bật ra nụ cười nửa miệng đầy vô vị, anh ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Gia, cẩn trọng dặn dò:
“Cho người điều tra kỹ càng về xuất thân của người tên Diệp Lai đó, theo dõi sát sao hành động của Trịnh Hà, tạo điều kiện tốt nhất để bà ta và Lạc Xích gặp mặt nhau.”
“Vâng.”
Tiêu Gia giảm tốc độ xe, nhìn đoạn đường mênh mông phía trước, nhẹ hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu thưa thiếu gia?”
“Tới Hoàng Kim, đánh tiếng ra bên ngoài là chúng ta đang cải tổ lại bộ máy trong công ty. Phải cho em trai “thân yêu” của tôi thấy, chúng ta đang đấu với hắn bằng con đường chính trực!”
***
Hôm nay Lý Cảnh Chiêu thay chiếc Mercedes-Maybach màu đỏ bằng chiếc Lexus LC màu bạc, một mình lái xe đến phim trường mang bánh ngọt cùng nước ép hoa quả tới cho Ái Nghi. Hắn đi thẳng tới phòng nghỉ trưa của cô gõ cửa mấy cái, nhưng đứng hồi lâu cũng không có hồi âm, hắn nhíu mày, đẩy nhẹ cửa bước vào bên trong.
Căn phòng này được thiết kế chia làm hai gian, từ ngoài bàn trà vào giường ngủ ngăn cách bởi một tấm rèm bằng chuỗi hạt lớn. Nhìn xung quanh một lượt không thấy trợ lý riêng của Ái Nghi đâu, hắn bỏ thức ăn xuống bàn rồi đi vào trong tìm người.
Phòng ngủ vắng lặng chỉ có nàng “quận chúa” xinh đẹp nằm trên giường đang sưa an giấc, thời tiết nóng nực nhưng cô vẫn trùm chăn kín người, chỉ chừa lại đôi mắt nhắm nghiền và chóp đầu còn nguyên bộ tóc giả gắn trang sức mạ vàng lóng lánh.
Lặng yên ngắm người ngủ say, tận sâu trong trái tim của Lý Cảnh Chiêu dâng lên một nỗi râm ran khó tả. Chưa bao giờ hắn ao ước thời gian ngưng lại như lúc này, chỉ mong muốn được nhìn cô thêm chút nữa, được gần thêm chút nữa.
Nhấc bước chân đến cạnh mép giường, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống rồi đưa tay ra vén chăn để được nằm cùng nàng và mơ chung một mộng, hắn phấn khích tới mức không thể khép môi cười, muốn ngay lập tức ôm ấp nàng trong vòng tay rồi siết chặt.
“Giám đốc!”
Một góc chăn ở trong tay Lý Cảnh Chiêu lơ lửng giữa không trung, hắn quay đầu về hướng phát ra tiếng nói, hàng mày nhíu lại nhìn cô gái một thân áo măng tô rộng thùng thình, trên người chẳng lộ ra chút thịt da nào ngoài đôi bàn tay trắng mịn đang cầm chiếc túi vải. Bị phá hỏng chuyện tốt, hắn cau có khó chịu, khẽ quát:
“Ai cho cô vào đây?”
Ái Nghi hồi hộp đến phát run, cô nuốt liền mấy ngụm khô khan xuống cổ họng, ém tông giọng cho lạc đi rồi khẽ trả lời.
“Em… em là trợ lý của chị Nghi.”
Lý Cảnh Chiêu hạ cổ tay, đắp lại chăn cho người trên giường rồi mới đứng lên, lạnh giọng hỏi:
“Cô đi đâu từ nãy đến giờ?”
“Chị Nghi đặt son, người ta vừa giao đến nên em đi lấy giúp.”
Ái Nghi sợ nói nhiều sẽ bị bại lộ nên đứng xa cả hai mét, giấu sự sợ hãi đang dâng trào thay bằng sự rụt rè của thiếu nữ khi đứng trước nam nhân để tránh khinh suất. Cô sợ hắn không tin liền nâng chiếc túi đựng son lên cao cho hắn thấy.
Lý Cảnh Chiêu híp nhẹ mí mắt, quan sát thật kỹ người trước mặt một lượt từ đầu đến chân, lúc nhếch cao đuôi mày, trong tròng mắt hắn chỉ còn sắc lạnh. Nhấc mũi giày da bước đến thật gần cô nàng “trợ lý” chen ngang rất đúng thời điểm. Hắn chậm rãi lấy hộp thuốc trong túi quần mồi một điếu, rít một hơi dài, lúc dừng trước mặt cô, hắn nhả ra một làn khói đục, khoé môi cong lên, mỉm cười đầy ý tứ.
“Vậy sao?”