Tầng bốn - công ty giải trí Hoàng Phổ.
"Giám đốc, phóng viên tập trung ở trước cổng càng lúc càng đông, chúng ta có cần cho người đuổi bọn họ đi hay không?"
Từ sáng đến giờ những bức ảnh nóng bỏng của Lâm Thục Khuê lúc còn sống thử với bạn trai khi chưa đủ mười tám tuổi, và những đoạn video cô ta ức hiếp Lâm Ái Nghi tại phim trường tràn lan khiến cộng đồng mạng được một phen dậy sóng.
Các tờ báo giải trí thay phiên nhau gọi điện đến xin phỏng vấn, nhân viên trong Hoàng Phổ cũng nhốn nháo bàn tán. Mọi người quan tâm đến scandal lần này như vậy không phải chỉ vì độ nổi tiếng của Lâm Thục Khuê mà còn vì cô ta sắp gả vào nhà họ Lý.
Lý Cảnh Chiêu đứng gần tấm kính lớn rũ mắt nhìn xuống dưới sân, hai tay cho vào túi quần, phong thái điềm nhiên không chút nao núng. Hắn còn chưa dìm Lâm Thục Khuê xuống bùn thì đã có người làm thay rồi, danh tiếng cô ta bị hủy hoại thì có khả năng lễ cưới sẽ không được diễn ra, hiệu lực của tờ di chúc cũng sẽ trễ hơn dự kiến.
Nhưng quan trọng là ba của hắn đã sớm quyết định người thừa kế là ai, vậy nên việc cần làm là phải khiến Lý An Thành không còn khả năng tiếp nhận tài sản được nữa.
"Chuyện của Lâm Thục Khuê cứ để mặc cô ta lo liệu, phim mới vẫn quay bình thường, vai nữ chính giao lại cho Ái Nghi, bảo đạo diễn chọn người khác lấp vào vai nữ phụ."
"Vâng." Tống Văn xoay người nhanh chóng đi làm nhiệm vụ được giao, nhưng còn chưa bước tới cửa đã bị gọi lại.
"Cậu có biết hít phải khí xyanua thì sẽ ra sao không?"
Tống Văn quay đầu lại nhìn, nhất thời không kịp hiểu rõ vấn đề nên im lặng chờ nghe sai bảo. Lý Cảnh Chiêu ngả lưng ra ghế, gõ gõ ngón tay lên bàn, chậm rãi dặn dò:
"Đồng nghiệp năm xưa của mẹ ruột Lý An Thành đang hấp hối chờ chết, chắc chắn hắn sẽ có mặt thăm viếng, cậu sắp xếp người đến đó xử lý qua xác chết chờ hắn tới. Nhớ làm gọn một chút, trước khi quan tài đóng nắp không được để lộ bất kỳ sơ hở nào."
"Chúng ta làm vậy có mạo hiểm quá không? Nếu mượn tay Lạc Xích làm thì sẽ an toàn hơn."
"Nếu lần này thành công thì không cần đến ông ta nữa."
***
Lúc Ái Nghi về đến nhà đã là giữa trưa, do ban nãy ở phim trường lộn xộn nên trên người vẫn còn mặc nguyên bộ phục trang dành cho nhân vật tỳ nữ. Cô đứng ở cửa nhìn Lý An Thành đang ngồi trên sofa, tâm trạng vui vẻ y như đứa trẻ, hai ống tay áo dài lượt thượt vung loạn xạ, chạy nhanh tới nhào vào lòng anh cười ha ha không dứt.
"Cục cưng à, để em kể cho anh nghe hôm nay ở phim trường vui như thế nào, lúc quận chúa Y Hoa nghe nhắc đến cái tên Trần Hải mặt mày liền biến dạng xanh xao, đứng còn không vững, phải giả vờ bất tỉnh nhân sự mới thoát khỏi máy ảnh của phóng viên. Chắc là bây giờ cô ta đang kêu gào mắng chửi hay là ngồi ở đâu đó khóc hu hu rồi… ha ha ha…"
Cô nằm dài lên sofa, gối đầu lên đùi của Lý An Thành, miệng vẫn luyên thuyên không ngớt tiếng. Anh chăm chú lắng nghe cô phấn khích kể những mẩu chuyện không đầu không cuối, tay sờ lên đầu của cô kiểm tra những mảng da bị sưng đỏ, rồi nghiêng mắt nhìn vết xước nhỏ trên gò má, anh không kìm được tiếng thở dài, luồn bàn tay xuống cổ cô vuốt ve, đau lòng hỏi:
"Biết rõ là cô ta cố tình giở trò sao em không phản kháng? Để bản thân thành ra thế này có ai chịu trách nhiệm cho em không?"
Giọng của anh trầm trầm, không trách móc mà chỉ có xót xa. Ái Nghi thôi kể lể, cô ngước mắt lên nhìn nét mặt lo lắng của anh, môi cong cong cười xuề xòa nhẹ nhàng giải thích.
"Chồng sắp cưới của cô ta là đại thiếu gia nhiều tiền nhiều quyền thì đừng nói là em, cả đoàn phim cũng không có ai dám phản kháng đâu. Vả lại, nếu em không nhẫn nhịn thì làm sao phóng viên chụp được gương mặt giả tạo của cô ta chứ."
Cô từ từ ngồi dậy, khoác tay lên vai anh, nhíu mày thắc mắc:
"Anh nghĩ thử xem, đại thiếu gia kia biết vợ sắp cưới của mình có quá khứ phóng túng như vậy, liệu anh ta sẽ cao chạy xa bay hay là vì yêu mà bất chấp đứng ra bảo vệ cho cô ta?"
Lý An Thành nghiêng đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, anh cười khẽ, gỡ tay của Ái Nghi xuống rồi ôm cô vào lòng, véo má cái má hồng hồng, nhẹ hỏi:
"Em quan tâm đến suy nghĩ của đại thiếu gia kia đến vậy sao? Ghen tị với Lâm Thục Khuê à?"
Ái Nghi hừ mũi, bĩu môi xem thường, "Ai thèm ghen tị với cô ta chứ! Đại thiếu gia thì có gì hay, em chỉ thích những người không sợ yêu ma giống như anh mà thôi."
Cô cười khúc khích, áp tay lên mặt Lý An Thành xoa xoa nắn nắn, anh để cho cô tùy ý làm loạn, híp mắt hỏi lại:
"Nếu như anh là đại thiếu gia em cũng không thích sao?"
"Không… thích!"
Âm giọng của Ái Nghi ngân dài rồi im lặng, cô không nói rõ vì sao lại không thích nhưng lại khiến Lý An Thành phiền não day dứt. Nếu như cô biết được đại thiếu gia kia là anh - người có hôn ước với Lâm Thục Khuê thì cô sẽ nghĩ thế nào? Có giận anh không?
Đã rất nhiều lần anh muốn nói thật cho cô biết thân thế thật sự của mình, nhưng anh lại sợ nụ cười hồn nhiên kia trở nên buồn bã, bởi lúc này anh không thể nắm tay cô để công khai với tất cả mọi người.
Vậy nên chỉ cần trước khi lễ cưới diễn ra, anh có thể uy hiếp được Lạc Xích bắt ông ta nói rõ ràng chuyện năm xưa, tài sản của mẹ anh không bị phân tán vào tay kẻ thù, bên cạnh anh không có một cái gai nào phiền nhiễu, thì lúc đó anh sẽ đường hoàng đứng trước mặt cô giải thích cặn kẽ mọi chuyện.
"Anh đang nghĩ gì vậy? Tẩy trang cho em đi."
Ái Nghi cầm hai miếng bông cotton quơ quơ trước mặt Lý An Thành, anh dẹp bỏ suy nghĩ trong đầu qua một bên, nhìn cô cười nói: "Anh chỉ biết trang điểm, không biết tẩy trang."
"Sao lại không biết? Vậy lúc anh làm cho khách hàng của mình họ không yêu cầu làm sạch hả?
Cô quen thói đanh đá, liếc mắt nhìn anh, vẻ mặt đầy sự phán xét. Lý An Thành thích nhất là thái độ chẳng sợ đất, chẳng ngại trời này của người thương, anh ghé sát vào mặt cô, cười khẽ:
"Khách hàng của anh… không biết nói."
Nghe xong câu này sống lưng của Ái Nghi đột nhiên lành lạnh, cô rùng mình một cái, cười hì hì:
"Thôi vậy, để em tự làm."
Cô đứng lên đi vào phòng tắm, còn chưa kịp đóng cửa thì Lý An Thành đã lẻn vào trong.
"Anh vào đây làm gì?"
"Tẩy trang cho em." Môi anh cong lên, nhấn mạnh thêm ba chữ: "Tẩy toàn thân."
Không cho Ái Nghi có cơ hội xua tay từ chối, anh kéo lấy eo nhỏ, trút bỏ bộ phục trang xấu xí rồi ôm cô gái mỏng manh của mình vào trong bồn tắm.
Nước mới mở từ vòi còn âm ấm nhấn chìm từng nấc da của cả hai người, Lý An Thành lột sạch quần áo trên thân ném đi, nhấc mông của cô đặt lên giữa hai chân mình, gương mặt tuấn mỹ hơi nghiêng, vờ như rất nghiêm túc.
"Em muốn tẩy chỗ nào trước?"
Mặc dù đã cùng nhau làm chuyện ân ái vô số lần, Ái Nghi cũng đã từng chủ động không ít, nhưng mỗi khi anh nói mấy câu mờ ám da mặt của cô lại bất giác đỏ lên. Lý An Thành luồn tay ra sau gáy của cô, kéo nhẹ một cái, môi anh đón lấy môi cô, hơi thở ngọt ngào truyền qua câu thì thầm khe khẽ.
"Em biết gì không? Trời sắp sang xuân rồi, đêm giao thừa anh đốt pháo hoa cho em ước nguyện có chịu không?"