Lý An Thành ngẩn ra vài giây, tròng mắt thêm phần u tối, anh chợt nhớ tới cái môi chúm chím hay mua chuộc trái tim anh bằng mấy lời “giảo hoạt”, đôi mi cong vút vểnh lên cao, dõng dạc chứng minh rằng cô chẳng bao giờ làm chuyện gì có lỗi.
Anh “hừ” một tiếng trong thanh quản, cất hình ảnh ấy vào một góc nhỏ và nung nấu bằng máu đỏ đang sôi. Mở rộng đồng tử xoáy sâu vào gương mặt tởm lợm của Trịnh Hà, trầm giọng hỏi:
“Cô ấy đã nói với bà như thế à?”
Cái tâm hồn nhơ nhuốc đầy cặn bẩn của Trịnh Hà ngỡ là mình vừa gỡ gạc được một chút gì đó, giống như san sớt bớt đi cảm giác nhục nhã trực trào nơi cuống họng, làm bà ta hả hê trong cơn điên, kéo dài khóe miệng cười rộ lên trông vô cùng quỷ dị:
“Chính miệng nó nói đấy. Chưa hết đâu, nó còn gào khóc van xin được hiến dâng thân xác để làm vợ của Cảnh Chiêu nữa kìa. Ha ha… Cha con các người giống hệt như nhau, đều xài lại đàn bà của người khác mà ngu muội tưởng rằng ôm được báu vật ở trong tay. Thật là tội nghiệp!”
Bà ta ngoẹo cổ sang một bên nhìn Lý Chính, rặn cười đến nổi hai mắt ầng ậc nước: “Lão già, con trai của ông nối nghiệp ông rồi, có xuống lỗ nằm cũng không sợ thất truyền đâu. Ha ha…”
Trịnh Hà cười tới mức không kịp thở, như sợ ai đó đột ngột chen vào, cười để khỏa lấp đi sự kinh hãi đang tồn tại và cho thỏa chút bần tiện cuối cùng còn có thể hãnh diện mà khoe khoang. Bà ta gục lên gục xuống làm ra dáng vẻ thoải mái để chờ đón một cơn thịnh nộ, rồi sau đó sẽ có cớ tiếp tục cười cợt vì đã lôi được một kẻ khác chịu khổ cùng mình.
Thế nhưng xung quanh lại im lặng như tờ, chỉ có cái giọng gượng gạo khô khan của bà ta là phát ra tiếng. Trịnh Hà từ từ ngẩng lên nhìn người trước mặt, rồi bỗng phút chốc rùng mình vì Lý An Thành vẫn mang một dáng vẻ ung dung.
Lý An Thành không hề giận dữ, chỉ rũ mắt thương hại giống như bao lần nhìn thấy một cái xác vô danh đã chẳng còn quyền lựa chọn được nằm trong hòm, hay sẽ trần trụi như thế mà đem đi hỏa táng.
“Bà đã biết tại sao mình lại thua thảm như vậy chưa?”
Hai mắt của Trịnh Hà trừng trừng, muốn quát nạt đáp lại nhưng chẳng hiểu sao không làm nổi. Lý An Thành khẽ nhích khóe miệng tạo thành một điểm nhấn tuyệt mỹ trên gương mặt, cất cái giọng trầm trầm vừa phải giảng giải cho bà ta nghe:
“Tại vì hai mẹ con bà đều mang kiếp linh trưởng nhưng lại tưởng rằng mình đã hóa thành con người rồi đấy! Thế nào, cảm giác bị đuổi khỏi Hoàng Phổ có thú vị không?”
“Là tụi mày bày mưu chiếm đoạt đồ của mẹ con tao?”
Trịnh Hà trợn trắng hai mắt đứng vùng lên muốn vồ tới, Lý An Thành lùi bước về sau, cười tươi đáp lại:
“Phải gọi là đồng vợ đồng chồng mới đúng. Bà đã được chiêm nghiệm sự thông minh lanh lợi của cô ấy rồi sao chẳng học hỏi được chút nào vậy? Cái gì mà Ái Nghi của tôi van khóc cầu xin để được làm vợ của tên khốn kia? E là phải ngược lại mới đúng! Nói cho bà đỡ nặng đầu, mỗi một tấc da trên người Lâm Ái Nghi chỉ có một mình Lý An Thành này được quyền chạm vào, còn thằng con ngu ngốc của bà chỉ có thể nhỏ dãi thèm thuồng chứ chẳng được động vào đâu! Đừng có đem cô ấy ra để gộp chung so sánh với bà, bởi cô ấy đang ở lâu đài, còn bà thì sắp phải vào nhà giam rồi.”
“Đồ khốn nạn!”
Trịnh Hà hung hăng bổ nhào về phía Lý An Thành nhưng còn chưa kịp tới nơi thì đã bị Tiêu Gia giữ lại. Bà ta vùng vẫy la toáng lên, nhe hàm răng gừ gừ như loài chó mắc bệnh dại. Đúng lúc này tiếng còi xe cảnh sát inh ỏi vọng tới, Trịnh Hà lập tức co cụm người, lạnh toát cả chân tay.
“Sao không la lên nữa, biết sợ rồi à? Nhìn bà mà xem, thảm hại biết bao nhiêu.” Lý An Thành cho tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn bà ta, cười khẩy một tiếng:
“Tiếc là hình phạt kịch khung cho tội giết chết đồng loại chỉ có tử hình, chứ nếu không thì phải phanh thây bà ra thành trăm ngàn mảnh mới xứng đáng. Tôi thật sự rất mong chờ cái khoảnh khắc khi con trai của bà tỉnh lại thì hay tin mẹ của mình sắp bị tiêm thuốc độc, không biết hắn sẽ như thế nào nhỉ? Chậc chậc… Nói không chừng, hắn chẳng còn đủ tỉnh táo để thắp nhang cho bà đâu.”
Tiếng bước chân dồn dập ở đoạn cầu thang truyền tới, Trịnh Hà vội vàng thở gấp, bà ta dùng hết sức bình sinh vùng vẫy muốn chạy trốn nhưng làm cách nào cũng không thoát ra được. Đằng sau là cảnh sát, trước mặt là Lý An Thành, chưa xuống âm tào nhưng bà ta đã trông thấy đủ cả 18 tầng địa ngục.
Ở dưới chân, những con quỷ đủ hình thù kỳ dị bò lổm ngổm đang xông tới, Trịnh Hà kinh hãi cố tìm đường thoát thân nhưng đâu cũng là ngõ cùng. Bà ta không la hét nổi nữa chỉ lẩm bẩm những câu từ vô nghĩa, tiếng leng keng của còng bạc đã ngay sát sau lưng, bà ta sửng sốt ngẩng mặt lên liền đụng phải ánh mắt của Lý An Thành, lạnh lùng như thần chết.
“Nhớ phải khai báo rõ ràng tội trạng với Diêm Vương đấy nhé. Tôi sẽ không chúc bà sống tốt ở kiếp sau đâu, vì chắc chắn… bà sẽ chẳng được làm người.”
Trịnh Hà nghệt ra như hồn đã lìa xa khỏi xác, bà ta rên rỉ những tiếng “ư a” trong cổ họng, tự cào cấu gương mặt mình đến rướm máu, phải cho tới khi hai tay bị khóa trong chiếc còng số tám thì bà ta mới xuôi người lực bất tòng tâm.
Xe cảnh sát đến rồi đi rất nhanh, mang theo con người đầy ắp tội lỗi đến nơi thực thi công lý. Trong gian phòng vẫn còn vang vọng những âm thanh la hét của Trịnh Hà nhưng thật lâu cũng chẳng có ai lên tiếng xua đuổi nó đi.
Lý An Thành nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, ở nhà còn có “phạm nhân” đang chờ anh về xử tội. Anh không quay lại nhìn cha mình đã muốn nhấc chân bước đi nhưng Lý Chính nhanh hơn vội vàng ngăn lại:
“Khoan đã, con định đi đâu thế? Đã về rồi mà, nhà của con ở đây mà…”
Bao nhiêu giọt nước mắt ân hận cũng không nói hết được sự bất lực của người đàn ông tóc đã pha màu bạc, ông không biết phải làm thế nào mới có thể xóa bỏ những nỗi căm hận trong lòng con trai, chỉ biết đưa tay ra nhưng lại chẳng thể với tới.
Lý An Thành dừng ở giữa phòng, xoay người lại nhìn cha mình, cười nhạt:
“Nơi này có mùi của bọn quỷ tanh hôi nên tôi không ở được. Vợ của tôi còn đang chờ ở nhà, tôi đi lâu cô ấy sẽ lo lắng.”
Lý Chính hơi bàng hoàng, khẽ hỏi lại: “Con… con đã có vợ rồi sao?”
“Chẳng những đã có vợ mà chúng tôi còn sắp có cả con rồi. Chủ tịch Lý, hôm nay đến đây thôi… hẹn gặp ngài tại cuộc họp hội đồng quản trị sắp tới.”
Lý An Thành quay đi và không ngoảnh lại thêm lần nào nữa, nhưng vẫn bảo Tiểu Tứ gọi xe cấp cứu đưa cha mình vào bệnh viện để ông kiểm tra sức khỏe tổng quát. Cho dù anh có mạnh miệng bao nhiêu, có xếp hận thù cao tới đâu đi chăng nữa thì máu mủ ruột rà cũng không thể rút sạch rồi phủi bỏ ơn sinh nuôi.
Đứng nhìn ngôi dinh thự xa hoa nuôi dưỡng sự tồi tàn trong trí óc của những con người ham danh lợi đến đánh mất phần người trong cốt cách. Sự giàu sang phú quý là đều mà ai ai cũng mong cầu mơ ước, nhưng đánh đổi cả nhân và nghĩa chỉ vì tiền… thì có đáng hay không?