Căn phòng ngột ngạt vang lên tiếng thở dốc run rẩy của Lý Chính, ông không dám tin đây là sự thật, đứa con trai mà ông yêu thương nhất trở về rồi, Lý An Thành bằng xương bằng thịt đang ở ngay trước mắt ông!
Lý Chính vui mừng quá nên quên luôn việc bản thân suýt bị giết chết, ông lần mép giường cố gắng điều khiển cơ thể yếu ớt đứng dậy đi về phía con trai. Nhưng mấy ngày chẳng ăn uống khiến ông loạng choạng không còn đủ sức đứng vững nữa, Tiểu Tứ và Tiêu Gia ở ngoài cửa phải chạy nhanh vào đỡ lấy hai bên để ông không ngã xuống.
Hình ảnh tương phùng cảm động này chẳng làm đáy lòng Lý An Thành lay chuyển, tầm mắt của anh dừng lại không kịp lâu ở chỗ người cha già cố chấp đã đảo sang nhìn gương mặt biến sắc của Trịnh Hà, môi mỏng nâng lên cười nhạt:
“Đừng chỉ đứng im như thế, nói gì đi chứ, nếu không là chẳng kịp trăng trối lời cuối cùng đâu.”
Đến lúc này Trịnh Hà vẫn chưa hết bàng hoàng, phải gắng gượng lắm hai chân mới có thể trụ vững được. Bà thật tình không nhận thức được tình huống hiện tại là thực hay đang mơ? Rõ ràng là chiếc máy bay kia đã nổ tung, danh sách báo tử rành rành tên của Lý An Thành, vậy tại sao người vẫn còn sống, vẫn lành lặn chân tay không sứt mẻ gì?
Lối đi thì rộng thênh thang nhưng Trịnh Hà đã không còn đường chạy, bà ta giấu nắm tay đang siết chặt ra sau lưng, nuốt nước bọt đắng ngắt xuống cổ họng, cố bình tĩnh để hỏi một câu:
“Các người cố tình giăng bẫy để hãm hại tôi có đúng không? Đồ hèn hạ!”
“Chậc chậc, sao ai cũng thích làm bị hại thế này, đáng thương như vậy thì thẩm phán biết xử tội ai đây?”
Lý An Thành ngả lưng về sau, tư thế ngồi vô cùng thoải mái, nụ cười vẫn thường trực trên môi không tắt, hướng tia mắt rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến người tiếp nhận phải rét run:
“Chắc là bà đang gào thét hỏi ông trời tại sao mình đã lên kế hoạch rất tỉ mỉ mà lại thất bại có phải không? Đừng hỏi Trời, ông ấy không trả lời đâu, để tôi tốt bụng nói cho bà biết lí do nhé… Vì đã đến ngày bà phải trả giá cho những tội ác thối tha mà mình đã gây ra rồi! Không chỉ có bà, mà còn cả đám lâu la bám càng hám lợi và thằng con trai dơ bẩn của bà nữa!”
“Im đi!” Trịnh Hà không dám nhìn thẳng vào mắt Lý An Thành, nỗi sợ hãi càng lúc càng lớn khiến trong phút chốc bà ta như hóa thành một kẻ điên: “Đều là tại các người, là các người dồn ép tôi vào đường cùng. Bọn bây một lũ quỷ!”
“Lũ quỷ? Lũ quỷ này có ép bà tiêm thuốc đầu độc tôi hay không?” Lý Chính gầm lên rồi ôm ngực ho sặc sụa, ông không để khí quản bình thường trở lại đã gấp rút nói tiếp:
“Nếu không phải tôi đề phòng thì bây giờ đã nằm co cứng một chỗ rồi. Hơn hai mươi năm qua tôi có tệ bạc với bà không? Tại sao bà lại hành xử còn thua cả một con thú thế kia? Bà đã làm ra những chuyện gì rồi, đã hại biết bao nhiêu người rồi?”
Khắp căn phòng vang vang những âm thanh gào thét chất vấn đầy hỗn tạp, Lý An Thành chống tay lên thái dương nhàn nhã ngắm nhìn, nhường lại những bộc phát điên loạn cho đôi phu phụ sắp phải lìa xa nhau.
Trịnh Hà quay ngoắt lại tiến vài bước về phía Lý Chính, gương mặt được chăm sóc tỉ mỉ ngay tại khoảnh khắc này cằn cỗi thêm khoảng mười năm. Bà ta há miệng cười, cơ mặt chụm lại những nếp nhăn xấu xí, đay nghiến hàm răng rít lên từng tiếng một:
“Đúng vậy! Tôi còn thua cả con thú đấy! Ông chửi mắng tôi nhưng sao không nhìn lại chính mình? Loại mạt hạng này chăm lo cho ông từng li từng tí, sinh con cho ông, hết lòng vì ông, ông không tệ bạc nhưng ông đã từng xem tôi là một người vợ hay chưa? Nghĩ kỹ lại mà xem, tôi có thua kém gì mụ đàn bà đã chết ấy chứ, cớ gì ông chỉ thương thằng chó đó mà bỏ bê con trai của tôi? Tôi thành ra thế này không phải là do các người ép bức hay sao?”
“Câm đi, mùi phân thối quá.” Lý An Thành nhướng cao đuôi mày bỏ nhỏ một câu, rồi bất chợt trừng mắt lên, quát lớn:
“Cái mồm đầy rác và phân của bà không xứng để nhắc đến mẹ của tôi!”
Anh ném mạnh chiếc máy ghi âm nhỏ vào người Trịnh Hà, nó đáp vào khuôn mặt xấu xa của bà ta rồi rơi xuống đất, đoạn tranh cãi của bà ta và Lạc Xích từ chiếc loa nhỏ thoát ra vang vang.
[Được thôi, nếu vậy thì để tôi phóng loa thông báo cho tất cả mọi người đều biết phu nhân của nhà họ Lý là do chính tay bà giết, là bà đã nghiền nát thuốc rồi ép bà ấy uống đến mức tử vong.]
[Nói đi, nói cho tất cả mọi người đều biết chính ông đã tự tay đưa số thuốc đó cho tôi. Tôi mà vào tù thì ông cũng chính là đồng phạm!]
Cuộc đối đáp chỉ trong vài giây ngắn ngủi đã tố cáo toàn bộ tội ác của Trịnh Hà cách đây hơn hai mươi năm. Bà ta hoảng loạn mà tay chân thì lại như tê liệt, miệng lẩm bẩm “không phải, không phải” rồi điên cuồng dẫm lên chiếc máy ghi âm muốn ngay lập tức đạp nát nó đi để nó đừng nói nữa.
Nhưng dẫm đến đau chân mà đoạn ghi âm vẫn cứ lặp đi lặp lại, Trịnh Hà thất thần ngước nhìn Lý Chính, ông sốc đến mức chẳng nói được lời nào, cổ họng hước hước lên thở thoi thóp như sắp đứt hơi. Bà ta khuỵu xuống tại chỗ yếu ớt lắc đầu, muốn nói gì đó để chối bỏ nhưng Lý An Thành đã tranh lời trước.
“Vẫn còn chưa hết đâu, đừng vội suy sụp như thế chứ, phim còn dài mà, ngã gục sớm quá diễn biến sẽ mất hay.” Lý An Thành lại cười, nụ cười lần này còn chứa thêm vô vàn chế nhạo:
“Lúc nãy tôi có nghe bà kể công đã sinh con cho nhà họ Lý, bà mất trí hay đã quen nói láo rồi nên mới thuận miệng nói mấy lời kinh tởm như vậy?” Anh đảo mắt nhìn cha mình vẫn còn đang ôm ngực thở khó nhọc ở trên giường, chậc lưỡi nói tiếp:
“Chủ tịch Lý, đầu ngài mọc chiếc sừng dài ngài có hay không? À quên, mắt của ngài kém mà nhỉ, để tôi lấy gương kê sát lại cho ngài soi, nhớ phải xem kỹ, nhưng đừng ngất ngay tại chỗ đấy nhé.”
Lý An Thành chậm rãi đứng lên bước đến chỗ của cha mình, anh mở đoạn video mà Tiêu Gia đã quay được lên cho ông xem. Lời khai nhận của Trịnh Hà về đứa con ngoại tộc lẽ ra phải mang họ Lạc vô cùng rõ nét khiến hô hấp của Lý Chính như bị ai đó tước đoạt đi, cả người mềm nhũn muốn mở miệng cũng không làm nổi nữa.
Trịnh Hà đờ đẫn bò tới, điên cuồng lắc đầu, nước mắt rơi lã chã: “Không phải, không phải…”
“Suỵt. Im lặng nào!” Lý An Thành đưa ngón trỏ lên miệng, trừng mắt với Trịnh Hà rồi quay sang nhìn cha mình, nhẹ giọng giễu cợt:
“Tôi muốn nghe thử cảm tưởng của chủ tịch Lý. Không biết là sau khi hay tin mình bị dắt mũi suốt hai mươi sáu năm qua thì ngài có nhìn thấy được hai chữ gì ở trên đầu mình không?”
Bỗng Lý An Thành vỗ nhẹ lên trán mình, thở dài thườn thượt: “Xem kìa, tôi lại quên là mắt của ngài không tốt nữa rồi. Để tôi nói luôn cho ngài nghe nhé… Đây là quả báo đấy! Là cái giá mà ông phải trả vì đã dung túng để mụ đàn bà này có cơ hội giết mẹ của tôi, sau đó còn cho bà ta bước vào Lý gia và hèn mọn để mẹ của tôi phải chết oan mà chẳng đoái hoài đến!”
Anh chợt dừng lại, môi nhếch lên khinh bỉ: “Ồ! Ông khóc sao? Đừng nhỏ những giọt nước mắt hối hận đó khi mà ông cũng chính là đồng loã!”
Lý Chính giơ đôi bàn tay run rẩy lên níu lấy con trai nhưng anh lại giằng mạnh tay ra không liếc mắt tới. Lý An Thành dẫm mũi giày tới trước mặt Trịnh Hà, từ trên cao nhìn xuống, gằn giọng:
“Bà từng mắng Ái Nghi là chó, giờ bà nhìn lại mình xem có khác gì con chó già đang thoi thóp sắp chết hay không?”
Trịnh Hà ngước khuôn mặt thất thần nhìn lên, bà ta phải suy nghĩ rất lâu mới biết “Ái Nghi” mà Lý An Thành nhắc đến chính là con gái của Lạc Xích. Bà ta nhoẻn khuôn miệng méo mó, đẩy cái giọng khàn khàn như sắp tắt thở hỏi:
“Con chó đó đang ở chỗ của mày sao?”
“Cô ấy không cùng chung giống loài với bà, cô ấy là viên ngọc quý mà mấy kiếp làm quỷ nữa bà cũng không xứng được chiêm ngưỡng.”
Đột nhiên Trịnh Hà hiểu ra điều gì đó, bà ta cười ngả nghiêng xiêu vẹo dưới sàn nhà, gắng gượng moi móc sự hả hê cặn bã ra để lấp liếm cơn sợ hãi trộn lẫn căm thù hiện tại:
“Viên ngọc quý! Ha ha… Viên ngọc quý của mày đã bị con trai của tao chơi nát rồi, trong bụng nó bây giờ còn có giọt máu của con trai tao đấy. Mày cũng giống như ông già của mày thôi! Nuôi con tu hú, ha ha… nuôi con tu hú…”