Chương 7 Hôn ước
Dạo chơi chán một hồi rồi Hoàng Khả Vy cũng chịu về nhà của Lục Thiên Tân. Mới có 8 giờ tối thôi nhưng mà cô vẫn quyết định chia tay Nghiêm Hồng Đa để về sớm, qua nhà Lục Thiên Tân coi phòng cô như thế nào. Không biết tên ác ma Lục Thiên Tân liệu có lại giở trò gì không đây.
Hoàng Khả Vy vừa bước vào đã thấy ngôi nhà cũng không phải dạng tầm thương nha. Nhìn kiến trúc cũng rất xịn xò, với cả người hầu trong nhà đều đi đâu hết rồi! Sao lại để nhà cửa vắng hoe như chùa bà đanh thế này.
Hoàng Khả Vy lấy làm lạ nhưng cũng quyết định bước vào trong, chưa vào tới sảnh cô đã ngửi thấy mùi hương đồ ăn thơm nức mũi bay lượn lờ trong nhà rồi. Quả nhiên ngửi thôi cũng đã biết là đồ ăn ngon rồi.
Hoàng Khả Vy nhanh chóng đi vào nhà, đúng như cô nghĩ Lục Thiên Tân đang ngồi trên bàn ăn, nhưng mà hình như hắn đang ngủ thì phải.
Khoan đã! Chẳng lẽ tên ác bá Lục Thiên Tân này đợi cô về ăn cơm chung thật sao? Những món ăn trên bàn đều do ăn nấu hết hả? Có thật không vậy trời? Đường đường là một vị tổng tài cao ngạo, hôm nay lại đích thân vì Hoàng Khả Vy không chút quen biết gì mà lại xuống bếp nấu ăn.
Hình như cánh tay hắn có vết cắt, chắc là do ban nãy nấu ăn rồi. Thật tình, nhìn chướng cả mắt mà. Tại sao lại ngu ngốc đi nấu ăn cho Hoàng Khả Vy cô rồi lại bị đứt tay như vậy cơ chứ! Như vậy chẳng đáng tí nào! Hắn tưởng làm như vậy sẽ lay động được lòng cô sao? Hừm! Sai rồi! Hoàng Khả Vy này được chế tạo bằng trái tim sắt đá, rắn chắc vô cùng, dù ai đi chăng nữa cũng sẽ chẳng thể lay động được lòng cô đâu.
Hoàng Khả Vy than vãn rồi lấy trong balo ra một chiếc băng cá nhân rồi từ từ dán vào chỗ đứt tay của Lục Thiên Tân. Thật tình mà, bàn tay thon dài đẹp đẽ như vậy mà lại có sẹo thì thật đáng tiếc. Và lải nhìn vết máu như vậy chẳng lẽ hắn không biết mình bị đứt tay hay sao? Hay là quá chăm chú vào nấu ăn lại quên mất đi bản thân mình.
Đúng là người đàn ông ngốc nghếch mà.
Hoàng Khả Vy chậm rãi dán vào chỗ bị thương để tránh lay động hắn tỉnh, nhưng không ngờ lại khiến hắn thức giấc nhanh đến như vậy.
Lục Thiên Tân tỉnh dậy nhìn thấy Hoàng Khả Vy đang ân cần chăm sóc mình trong lòng hắn hạnh phúc vô cùng.
“Em đang làm gì vậy?” Hắn nhìn chiếc băng keo cá nhân hình con cá sấu mà mắc cười vô cùng. Không ngờ đại mĩ nữ 23 tuổi đầu vẫn thích cá sấu như con nít vậy, thật đáng yêu mà.
Hoàng Khả Vy vẫn y chang hồi nhỏ, tính cách ngang bướng, ngoài miệng thì nói một đằng nhưng trong lòng lại suy nghĩ một nẻo, đây cũng có thể gọi là khẩu xa mà tâm phật.
“Không có gì cả!” Hoàng Khả Vy định bụng chẳng quan tâm hắn nữa, thu xếp đồ đạc lại rồi định bước về phòng mình.
“Cảm ơn em!” Lục Thiên Tân mỉm cười cảm ơn cô.
Hoàng Khả Vy nhất thời ngỡ ngàng, vội chạy lại sờ trán của Lục Thiên Tân đại ác ma!
Cái gì? Tồng tài cao ngạo vừa mới cảm ơn cô hay sao? Có thật không vậy? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?
Không được nhất định là do cô đang nằm mơ rồi! Hoàng Khả Vy! Mày mau tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng này mau lên, không cho phép mày xuất hiện cùng với hắn ta trong cùng một giấc mơ.
“Em ăn tối chưa?” Lục Thiên Tân nói với cô. Hôm nay hắn dịu dàng, ân cần vậy? Sao lại khác cái lúc lần đầu tiên cô và hắn gặp nhau trong khách sạn vậy! Còn nữa, lúc đó hắn hung hăng, bá đạo, nói câu nào câu nấy đều đáng sợ vô cùng.
Không được rồi! Nhất định là cú sốc này quá lớn, Hoàng Khả Vy nhất thời vẫn không chịu được, cần phải nghĩ ngơi thôi.
Nhưng mà những món đồ ăn trên bàn này, Lục Thiên Tân hắn vì cô mà bỏ nhiều công sức ra để nấu như vậy, cô có nên động lòng một chút không đây.
“Những món này đều là do anh nấu hết sao?” Hoàng Khả Vy ngạc nhiên vì những món ăn trên bàn kia. Chúng thật sự quá đẹp mắt, như kiểu cô đang lạc vào một nhà hàng chuẩn quốc tế mà nơi đó có các đầu bếp tầm thế giới phục vụ vậy.
Lục Thiên Tân gật đầu rồi nói tiếp, giọng hắn cũng ngọt ngào dịu êm không khác gì Nghiêm Hồng Đa: “Anh chờ em mà ngủ quên luôn!”
Cái gì! Hắn chờ cô thật sao? Chết thật rồi, vậy mà cô cứ nghĩ hắn nói chơi thôi! Không ngờ người đàn ông này lại giữ chữ tín đến như vậy. Bây giờ Hoàng Khả Vy phải làm sao đây?
Bầu không khí này sao lại trở nên ngại ngùng, khó xử đến như vậy chứ!
Đột nhiên đôi chân Hoàng Khả Vy như bị ai điều khiển rồi lại ngồi vào bàn ăn, đôi tay nhanh chóng cầm lấy chiếc đũa gắp từng món ăn để thưởng thức.
Ôi mẹ ơi! Trong cuộc đời của Hoàng Khả Vy cô chưa bao giờ được thưởng thức thứ đồ ăn nào mà ngon đến như vậy! Cảm giác hòa quyện của vị tôm hùm, cô có thể cảm nhận được vị mặn mà của muối biển, tiếng sóng vỗ dịu êm qua những chiếc vò sò kia.
Điệu nhạc dịu êm của những thớ thịt bò như cho cô cái cảm giác đồng quên bát ngát đang hòa chung với tiếng gió trời đầy vi vu, dịu nhẹ vậy. Rồi còn cả món thịt cuộn trứng chiên này, quả nhiên không phải tầm thường như những quán mà cô đã ăn. Kể cả đem so với nhà hàng lần trước mà Nghiêm Hồng Đa tiền bối dẫn cô đi ăn cũng chẳng thể so sánh nổi với những món ăn này của Lục Thiên Tân đại ác ma kia.
Đây cũng có thể gọi là anh ta thích làm đầu bếp nhưng số phận lại đưa đẩy làm tổng tài mà.
“Em ăn chậm thôi! Cẩn thận kẻo nghẹn đấy!”
Lục Thiên Tân mỉm cười rồi dùng tay lau đi vết nước sốt dinh trên miệng cô rồi cho vào miệng hắn thưởng thức. Nhất thời thì Hoàng Khả Vy bị hành động của hắn làm cho sặc hết đồ ăn trong miệng.
“Tất cả đều do anh nấu thật sao? Có dối gian gì không đấy! Tôi không tin một người bận rộn như anh lại có thể có thời gian đi học làm những món này, rồi nấu chúng!”
Hoàng Khả Vy không dám tin nên đành phải tự mình kiểm chứng thôi! Nhưng mà liệu không biết có phải hắn đang nấu thật không? Hay lại đi thuê các đầu bếp nổi tiếng rồi tự nhận của mình để làm lay động tâm hồn mong manh này của cô.
Lục Thiên Tân gật đầu, ánh mắt chân thành vô cùng nhìn Hoàng Khả Vy: “Lâu rồi anh không nấu lại cho nên mới cắt trúng tay hồi nào không hay! Với lại hồi đi du học anh có quen các đầu bếp thượng hạng, với cả anh biết em thích nhất là được ăn ngon nên anh đã tập nấu cho em ăn! Không ngờ em lại thích đến như vậy!”
“Ở bên Mĩ sao? Nghe cũng tuyệt đó!” Hoàng Khả Vy mỉm cười.
Lục Thiên Tân đột nhiên cảm thấy câu nói này rất quen thuộc, hình như là đã nghe ở đâu đó rồi.
“Anh Thiên Tân làm sao? Nghe cũng tuyệt đó chứ!” Là giọng nói của tiểu Khả Vy, thì ra cô đã quên anh nhưng những thói quen ngày ấy của Hoàng Khả Vy vẫn không chịu thay đổi. May thật! Nhưng tại sao đến giờ em lại không nhớ ra anh cơ chứ? Anh đã chờ để được yêu em 10 năm rồi! Em có biết không? Vy Vy của anh!
“Vy Vy này!” Lục Thiên Tân gọi cô.
Hoàng Khả Vy nhất thời đang gặm chiếc đùi gà vội vã trả lời: “Chuyện gì vậy?”
Lục Thiên Tân trầm ngâm suy nghĩ một hồi rồi lại nói tiếp: “Em có muốn nghe anh kể về chuyện này xưa của hai chúng ta không?”
Hoàng Khả Vy nheo mày rồi thắc mắc hỏi lại: “Chuyện quá khứ sao?”
Lục Thiên Tân gật đầu, mặt mày nghiêm túc đáp: “Đúng vậy!”
10 năm trước.
Hoàng Khả Vy lúc này là một đứa trẻ 13 tuổi, còn Lục Thiên Tân khi ấy mới 17 tuổi.
Lục Thiên Tân cũng sắp trưởng thành rồi nên nhà họ Lục mới tiết lộ cho hắn về vị hôn thê của hắn. Cô bé đó tên là Hoàng Khả Vy.
Lần đầu tiên Lục Thiên Tân gặp Hoàng Khả Vy là khi đó cô đang ở trong một bữa tiệc của nhà họ Lục. Nhà họ Lục và nhà họ Hoàng vốn dĩ là hai bên thông gia vói nhau nên rất thân thuộc. Luôn luôn mời nhau qua lại các bữa tiệc. Sở dĩ đây cũng là lần đầu Lục Thiên Tân được thấy dáng vẻ của vị hôn thê của mình.
Hoàng Khả Vy khi ấy chỉ mới 13 nhưng những đường nét trên gương mặt đã lộ rõ vẻ xinh đẹp, Lục Thiên Tân nhất thời không kìm được đã yêu ngay cô từ cái nhìn đầu tiên. Cô rất đáng yêu và khả ái! Nhưng mà lại không hiểu sao đối với hắn lại rất đáng ghét.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!