Một buổi sáng đẹp trời tại thành phố S. Trời xanh và cao một cách đầy quang đãng. Dòng người hối hả đi trên đường, duy chỉ có bóng dáng một cô gái thất thểu giống như vừa gặp trúng chuyện xui xẻo xong.
Hoàng Khả Vy vốn dĩ nghĩ dù sao cũng chỉ là bỏ nhà ra đi mấy hôm, trên đời này làm gì có chuyện có thể làm khó cô chứ, phen này phải làm cho gia đình cô xuống nước mới được.
Không ngờ, chuyện không đáng gì để nói khi nhà cô khoá hết thẻ ngân hàng của cô khiến cô dường như sắp chết đói ở cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi. Nhưng may mắn thay là có anh Nghiêm Hồng Đa đáng yêu vô cùng này của cô, ơn cứu mạng này cô mãi mãi chẳng thể bao giờ quên đâu.
"Anh Nghiêm Hồng Đa!" Hoàng Khả Vy mỉm cười nhìn anh.
Anh là người đẹp trai nhất mà Hoàng Khả Vy từng gặp đấy.
"Có chuyện gì sao Khả Vy?" Nghiêm Hồng Đa mỉm cười. Đúng là cô ngốc mà. Có ai đời đi bụi mà lại ở khách sạn không trời? Lại còn không có tiền nữa chứ! Đúng thật là hết nói nổi mà.
"Không có gì! Em chỉ muốn nói cảm ơn anh mà thôi! Anh là anh trai tốt nhất của em đấy!"
Đều tại cái tên Hoàng Hồng Phong, anh hai ruột thịt kia của cô nghe lời mẹ cô, không chịu giúp cô, chứ không cô cũng không phải đi cầu xin Nghiêm Hồng Đa tiền bối yêu quý này nữa.
Nghĩ cũng tức thật, Hoàng Khả Vy cũng chỉ muốn nói lên tiếng nói của bản thân mình mà thôi, cuối cùng lại bị ép bức đến mức này luôn. Nhiều lúc cô đang không tự hỏi rằng mình liệu có phải là con của mẹ cô không nữa.
Đến lúc cô đủ 18 thì cứ liên tục bắt ép cô phải đến nhà họ Lục để thăm hỏi tình hình bác trai, bác gái rồi còn có cả vị hôn phu kia nữa. Nhưng mà đến giờ không phải cô đã trốn được mấy năm nay rồi hay sao? Năm nay cô cũng đã 23 tuổi rồi, cũng sắp tốt nghiệp rồi, nên mẹ cô sẽ không có quyền quản chế cô nữa. Đến lúc đó Hoàng Khả Vy cô sẽ tự sức bản thân mình đi kiếm một công việc thiện lương mà nhiều tiền để làm, nhất định sẽ không ăn bám mẹ cô đâu. Cho nên chuyện hôn ước đó hoàn toàn không có thật.
"Khả Vy!" Tiếng Nghiêm Hồng Đa gọi nãy giờ, anh ngẩn người, không biết cô nàng suy nghĩ gì mà trầm tư vậy không biết. Đúng là cô nhóc thích gây chuyện mà, nhưng mà anh lại lỡ thích cô bé này mất rồi.
Nghiêm Hồng Đa nhìn cô rồi lại mỉm cười, bao nhiêu năm quen nhau như thế mà Hoàng Khả Vy vẫn không chịu thay đổi tính tình một tí nào cả. Vẫn là bản tính tiểu thư ngang bướng không nghe lời một ai như thế.
Nhưng mà không biết liệu lần này em ấy quyết tâm bỏ nhà ra đi là vì chuyện gì nữa. Nhìn gương mặt hồng hào vui vẻ kia thì chắc lại giở tính tiểu thư, cãi nhau một trận với mẹ đây mà. Đúng là khả ải thật.
"Dạ! Tiền bối gọi gì Khả Vy sao?" Hoàng Khả Vy lần này mới hoàn hồn trở về, ban nãy là cô tập trung sâu suy nghĩ quá cho nên không nghe thấy lời Nghiêm Hồng Đa gọi.
Thật thất lễ quá đi mất.
"Không có gì! Anh chỉ muốn hỏi Hoàng tiểu thư khi nào thì có ý định quay trở về nhà đây?" Nghiêm Hồng Đa xoa xoa cái đầu nhỏ nhắn của Hoàng Khả Vy. Cô nắm lấy tay anh, nhưng không hiểu sao Nghiêm Hồng Đa lại rụt tay lại, ánh mắt lại lộ rõ vẻ ngượng ngùng, khó hiểu.
"Không về nữa, nhất quyết không về! Em sẽ qua ở nhà tiền bối, mãi mãi luôn!" Hoàng Khả Vy nháy mắt nhìn anh. Có vẻ anh đang xấu hổ thì phải. Cảm giác trông có vẻ rất lạ lùng...
"Thật không? Anh đang rất mong được như vậy đó!" Nghiêm Hồng Đa lí nhí nói trong miệng, quả thật trong đầu anh vẫn luôn hiện lên viễn cảnh sẽ có một ngày anh và Hoàng Khả Vy sẽ được ở bên nhau. Không ngờ hôm nay cô lại nói như vậy với anh, đúng là ông trời thương giúp cho anh thật rồi. Cảm tạ ông trời nhiều lắm ạ!
"Em đùa đấy, chứ anh hai em một hồi cũng sẽ qua đón em về thôi! Còn tiền phòng với tiền tác xi thì khi nào mẹ em mở tài khoản thì em sẽ trả lại cho anh!" Hoàng Khả Vy nói.
Tất cả cũng đều tại tên Hoàng Hồng Phong đáng ghét đó, dám hùa cùng mẹ cô để khoá thẻ của cô, lại còn ngang nhiên đòi đến bắt cô về, làm cô không thể nào hoàn thành chuyến đi bỏ nhà này được một cách trọn vẹn cả. Thật tức chết đi mà!
Thôi kệ, về nhà một chuyến thăm chị yêu Hoàng Nhật Lam của cô rồi tranh thủ gom một số tiền bỏ đi bụi tiếp, cô không tin ba cô và mẹ cô không bị đánh trúng đòn tâm lí, rồi sẽ trở nên thương yêu cô, thấy cô cực khổ sẽ đồng ý hủy đi cái mối hôn sự phiền phức đó đã đeo bám cô bấy lâu nay.
"Vậy sao? Tiền thì anh không cần, miễn là khi em cảm thấy khó khăn mà người đầu tiên em nhớ đến anh là anh thấy vui rồi! Cảm ơn em Khả Vy, trong lúc anh cảm thấy bản thân đang rất kiệt sức, cô đơn nhất, em đã mang một làm hơn ấm đến để bảo vệ, che chở cho anh khỏi những thứ xấu xa kia."
"Sao hôm nay anh lạ vậy? Bộ có chuyện gì sao? Có muốn tâm sự với em không? Chúng ta quen nhau đã 4 năm rồi, anh còn ngại ngùng gì nữa chứ tiền bối!" Hoàng Khả Vy vô vai anh rồi cười nói vô ưu, vô lo.
Nghiêm Hồng Đa cảm thấy bản thân rất may mắn khi được nhìn thấy nụ cười đẹp như đoá hoa của buổi nắng sáng trầm ấm lại vô cùng ngọt ngào kia của Hoàng Khả Vy. Đúng là bọn họ đã quen nhau 4 năm rồi, 4 năm ròng rã chảy dài qua thanh xuân của bọn họ đều luôn bên nhau, đều luôn có nhau, như vậy đã đủ mãn nguyện lắm rồi?
Có phải không? Kẻ đang tương tư về người con gái kia? Anh liệu không thể biết bản thân mình sẽ được ngắm nụ cười đẹp đẽ ấy trong bao lâu nữa, nhưng anh tin chắc rằng cả đời nãy sẽ vì nụ cười ấy mà bảo vệ Hoàng Khả Vy suốt cả quãng đời còn lại của cô. Tình yêu thầm đơn phương của Nghiêm Hồng Đa này đối với Hoàng Khả Vy là bất diệt, mãi mãi trường tồn với thời gian. Và đương nhiên, không gì có thể chia cắt được bọn họ cả.
"Em cảm thấy dạo này tiền bối rất lạ à nha, có phải Khả Vy gây ra lỗi lầm gì khiến tiền bối buồn không vậy? Nếu vậy thì Hoàng Khả Vy em sẽ cố gắng chấn chỉnh lại bản thân, không làm phiền tiền bối, không gây chuyện thị phi nữa! Tiền bối đừng vì Khả Vy mà buồn nữa nha!"
Nhất định là cô làm phiền tiền bối Nghiêm Hồng Đa nhiều quá nên anh ấy mới cảm thấy buồn chán, lúc nào cũng toát lên vẻ sầu rười rượi, cho nên chính vì vậy từ giờ có lẽ trở về sau Hoàng Khả Vy sẽ không được làm phiền đến tiền bối Nghiêm Hồng Đa nữa. Hoàng Khả Vy phải trưởng thành lên thôi, cảm thấy bản thân bây giờ đã 23 tuổi rồi không còn ít ỏi gì nữa, chính vì vậy không thể lúc nào cũng để mọi người lo lắng vì cô được. Nhất định sau này phải khiến mọi người trở nên vui vẻ vì cô!
Đúng như vậy! Hoàng Khả Vy đã hứa với chính bản thân mình như thế. Chính vì thế, lời hứa đối với cô rất quan trọng, cô đã hứa gì với ai nhất định sẽ làm được mà thôi.
Nghiêm Hồng Đa thở dài rồi xoa đầu cô, nhìn đôi mắt rươm rướm nước mắt như sắp khóc kia lại vô cùng dễ thương biết bao, Nghiêm Hồng Đa chỉ cảm thấy Hoàng Khả Vy rất vô hại, khác hoàn toàn với những người phụ nữ mà anh đã từng gặp qua!
"Không phải do Khả Vy khiến anh buồn đâu! Chỉ là chuyện gia đình khiến anh phải mệt mỏi suy nghĩ thôi! May mà anh được gặp Khả Vy, người đã mang cho anh thêm sức sống, tiếng cười và nỗ lực bước tiếp mỗi ngày mà thôi!"
Hoàng Khả Vy gật gật đầu hiểu, thì ra cô lại có tác dụng lớn đối với tiền bối Nghiêm Hồng Đa như vậy! Mặc dù tiền bối Nghiêm Hồng Đa rất ít khi chia sê về gia đình anh ấy, nhưng mà Hoàng Khả Vy cô cũng hiểu được vài phần rằng anh trai anh ấy là Nghiêm Đình Tú rất hay khắt khe với anh ấy, kiểu như rất dữ dằn nhưng lại không giống như cách mẹ Hoàng hay quản giáo cô cả.
Nhưng mà cô cảm thấy bản thân mang lại niềm vui cho người khác thì Hoàng Khả Vy đã cảm thấy bản thân mình đã làm được một việc vô cùng tốt rồi! Hi vọng sau này cô cũng sẽ mang nụ cười này đến giúp những người đang gặp những chuyện buồn rầu như vậy, để giúp họ xua đi phần nào nỗi đau buồn ấy mà không thể nói ra hay bày tỏ cho ai cả.
"Khả Vy, có cảm thấy đói gì không? Anh dẫn em đi ăn nhé!" Nghiêm Hồng Đa nở một nụ cười ấm áp nhìn cô, quả nhiên cô gật đầu lia lịa liền luôn.
Hoàng Khả Vy này quả nhiên chỉ nghe tới hai chữ đồ ăn, đôi mắt đã sáng bừng lên như vậy rồi! Nhưng mà thôi kệ, biết làm sao bây giờ! Tiểu Khả Vy mà muốn gì anh Nghiêm Hồng Đa cũng đều chiều theo hết.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!