“Đô… đô… này?” Nghe được thanh âm của đối phương, Lý Chí bàn tay đang cầm điện thoại không khỏi vì xấu hổ mà xiết thật chặt, “A, An ca sao? Trước kia anh đề nghị để tôi tới công ty, giờ còn có tính không?”
Nói tới Lý Chí người ngày, thời điểm công tác rất thật thà nghiêm túc và cần cù, đối đãi với đồng sự cũng ôn hòa hào sảng, duy chỉ có một chút vấn đề —– lòng tự trọng quá mạnh mẽ. Hiện tại trong xã hội, người ‘trôi nổi’ từ sơn thôn ra thành phố lớn như Lý Chí không hề ít. Chính là hắn cố tình phá lệ mẫn cảm, cho dù không thu tiền thưởng không lấy lòng cấp trên, có đôi khi còn trái lại khiến cấp trên phải cẩn thận ăn nói với hắn, miễn để cho không cẩn thận làm bị thương lòng tự trọng của gia hỏa này.
—- cho nên, làm thủ trưởng của hắn cũng không dễ dàng a…..
Cố tình con gái của ông chủ công ty bọn họ đã nhìn thấy nhiều chàng trai bốc đồng tại thành phố, cảm thấy mới mẻ, cư nhiên liếc mắt một cái lại nhắm trúng Lý Chí. Không nói tới Lý Chí hoàn toàn không có phản ứng gì với ám chỉ khiêu khích của vị đại tiểu thư này, đại tiểu thư này lại tự bổ não (tưởng tượng) rằng tiểu gia hỏa là do xuất thân từ trong núi, đối với tiểu thư nhà giàu yêu nhưng lại không dám yêu, vì thế bay tới trước mặt cha của cô nàng để xin ban hôn. Ông chủ bị con gái ôn ngôn nhuyễn ngữ (ngôn tử ôn nhu, giọng nói mềm mại) một trận, bị tẩy não thành Lý Chí cùng con gái của mình tình đầu ý hợp, cùng ngày đem Lý Chí triệu tới văn phòng của ông để thương lượng hôn sự.
Lý Chí bị ‘bắt mang tới’ một đôi mắt cá chết, mặt không chút thay đổi nhìn ông chủ của mình.
Ông chủ việc vui trong đầu, hoàn toàn quên mất lòng tự trọng của Lý Chí, liên tiếp cằn nhằn, “Việc mua phòng không cần cậu lo lắng, tôi trước cho hai đứa một căn ở khu trung tâm, chờ cậu có tiền trả lại… Sính lễ mang tới tượng trưng một chút là được, chủ yếu là con gái tôi thích cậu. Tôi xem tiểu tử cậu cũng không sai, thực kiên định. Chờ tới khi hai đứa kết hôn thì đi kí hộ khẩu địa bàm…”
Cho nên Lý Chí đồng học vì có lòng tự trọng quá mạnh mẽ, hắn rất có cốt khí xin từ chức.
Trong nhất thời bị kích thích đi từ chức, sau một tuần, tất cả những lý lịch sơ lược gửi đi đều như đá chìm sâu dưới đáy biển, Lý Chí mới rốt cuộc chống đỡ không được. Thời điểm lúc trước, khi thảo luận làm ăn, có một tổng giám đốc nhân sự của công ty có chút danh tiếng ý đồ muốn mời hắn qua làm việc, hơn nữa còn để lại danh thiếp. Tới loại thời điểm này rồi, Lý Chí không thể không buông lòng tự trọng của bản thân xuống để gọi điện cho đối phương.
Tuy rằng công việc hợp tác đã sớm xong, thế nhưng ấn tượng của đối phương về Lý Chí không tồi, lúc này còn hứa hẹn cho hắn một chức vị tại bộ kỹ thuật, hơn nữa còn tự mình dẫn hắn tới công ty để báo cáo.
An Duy đánh giá người trẻ tuổi trước mặt, Lý Chí khung xương không nhỏ, cũng không có vẻ khỏe mạnh, đôi mắt xếch có vẻ phong lưu thoạt nhìn một chút cũng không ảnh hưởng tới cảm giác chính khí trên khuôn mặt. Chậc, nếu như tròng mắt cá chết kia không buồn bã ỉu xìu thì nhất định càng thêm anh tuấn bức người. An Duy ngược lại lại lý giải vì sao cô gái kia lại thích tiểu tử này. An Duy đối với Lý Chí ấn tượng không sai, thanh niên này công tác nghiêm túc. Gã vô tình nhìn thấy không ít người trong công ty mình đang vụng trộm lén nhìn tiểu tử này, hắn lại quay đầu đi, coi nhân viên của chính mình như không khí.
An Duy dưới đáy lòng cười khẽ một tiếng, đầu năm nay người trẻ tuổi ở trong thành phố không có gốc gác không có chỗ dựa lại có cốt khí như vậy… rõ ràng thực sự không có tương lai.
Bất quá gã thật sự rất vui vẻ tặng cho Lý Chí một chức vụ, bởi vì với loại tính cách như thế này, Lý Chí tìm công việc khẳng định chẳng dễ dàng gì. Nếu để hắn lại quay trở về trong núi, ngẫm lại cũng thực đáng thương.
Lý Chí nếu biết người tốt ở trước mắt đang âm thầm trong lòng yên lặng đồng tình với bản thân, khẳng định sẽ mang theo túi, quay đầu rời đi.
Vào lúc ban đêm, Lý Chí quay trở lại ngôi nhà nhỏ mà mình thuê, ăn xong mì thịt bò kho tàu của hãng Khang sư phụ, rồi gọi điện thoại cho mẹ. Thổi phồng khả năng công tác của chính mình, năng lực trác tuyệt blah blah, lão bản khá coi trọng bản thân blah blah, thẳng tới khi đem mẹ già hống tới cười như một đóa hoa. Cúp điện thoại, Lý Chí trong lòng cũng không yên, hắn nghĩ, lần này nhất định phải quản chế tình cách bướng bỉnh kia của mình, không thể tiếp tục chọc tới ông chủ nữa.
Kỳ thật Lý Chí từ khi học đại học liền tới thành phố này sinh sống, gặp không ít hủ bại dâm khẩu mĩ (những thứ mục nát, dâm khoạn, thị hiếu, hoang phí). Có đôi khi đầu óc nóng lên, hận không thể lập tức cuốn gói trở về trong núi mà bản thân đã lớn lên, liền cứ như vậy tinh thuần sáng tỏ cùng mẹ già trải qua cả đời.
Chính là hắn làm không được. Mẹ già tuổi đã không còn nhỏ, một ngày nào đó nhỡ xảy ra chuyện gì, hắn còn phải tích tiền để làm chuẩn bị.
Hơn nữa hắn che giấu tính hướng, hắn không biết nên như thế nào để mỗi ngày đều đối mặt với mẹ già luôn muốn ôm cháu.
Lý Chí đùa nghịch cái bàn của mình, nghiêm túc đặt xuống bên cạnh máy tính một chậu cây xương rồng. An Duy một mực lải nhải bên tai của hắn, đợi một hồi ông chủ sẽ tới, ông chủ tính cách bình thường tốt sẽ không cùng cậu chấp nhặt, nhưng mà tính cách bướng bỉnh kia của cậu cũng nên thu liễm lại, ca thành tâm nghĩ muốn giúp cậu, cậu đừng có đem bản thân trộn lẫn vào thất bại.
Lý Chí trừng đôi mắt cá chết, nghĩ thầm, rằng tôi khi nào thì nhận anh làm ‘ca’ hả.
An Duy hướng Lý Chí giới thiệu một vài đồng sự sẽ cùng công tác với hắn, đồng sự ấn tượng đối với Lý Chí đều rất tốt. An Duy khiếp sợ nhìn Lý Chí cùng mọi người huyên thuyên, nghĩ thầm, mẹ nó, hàng này quả nhiên thực đáng ghét, chẳng khác gì giai cấp kẻ thù.
An Duy còn duy trì biểu tình như nhìn thấy động vật quý hiếm, thang máy đinh đông một tiếng vang lên, bên trong đi ra một người trẻ tuổi mặc tây trang giày da. Thời điểm thang máy mở ra, hắn nhìn văn kiện trong tay mình, mày kiếm cau chặt lại. Nhận ra được ánh mắt của mọi người, lập tức ngẩng đầu nở ra một nụ cười ôn nhuận.
Chúng nhân viên nữ hai mắt tỏa sáng, “Nghiêm tổng, sớm!”
Người được kêu là ‘Nghiêm tổng’ mang theo mỉm cười cùng mọi người chào hỏi, hai mắt dừng lại ở An Duy cùng Lý Chí bên này, bạc thần(môi mỏng) hơi hơi mím, tươi cười cũng không biến mất, “Là đồng sự mới tới?” Thanh âm trong sáng giống như dòng suối tại khe núi, khiến cho người ta không thể sinh ra nổi một tia phản cảm.
An Duy cười, đi tới bên người người kia, “Đây là nhân tài kỹ thuật mà tôi vất vả từ Ý Uyển đoạt được về, gọi là Lý Chí. Tiểu Lý trời sinh hé ra khuôn mặt Poker ha ha… Tiểu Lý, gọi Nghiêm tổng.”
‘Nghiêm tổng’ hướng Lý Chí vươn tay: “Nghiêm Mộ Thanh.”
Lý Chí tay đặt ở trên đường may của quần, chần chờ một chút, vẫn là nâng tay lên cầm lấy bàn tay ở trước mặt.
Trong đôi mắt cá chết không nhìn ra cảm xúc gì, nháy mắt lại hiện lên thứ gì đó, không ai bắt giữ được.
Nghiêm Mộ Thanh.
Lão tử nhớ rõ cậu.
Thời điểm Lý Chí học đại học, lòng tự trọng tuy rằng rất mãnh liệt, bất quá đều bị hắn thật cẩn thận chôn sâu trong nội tâm. Hắn là sinh viên duy nhất trong thôn, cha mẹ ròng rã sắp xếp 10 bàn tiệc rượu, đem nam nữ già trẻ tất cả trong làng đều mới tới đây. Tất cả mọi người đều cảm thấy hắn là kiêu ngạo của thôn, từ khi đó Lý Chí liền thề, mặc kệ khó khăn như thế nào đi nữa, cũng không muốn để cho cha mẹ thất vọng.
Chi tiêu cuộc sống thành phố không thể nào so sánh với trong thôn nhỏ, chỉ là đồ dùng mua hằng ngày trong nhà đã tốn hơn vài lần. Lý Chí một bên đọc sách, một bên làm thêm, còn gây sức ép nhàn rỗi theo đuổi được một người bạn gái. Tuy rằng mời bạn gái đi ăn cũng có thể ăn mất hơn nửa tháng tiền lương của hắn, nhưng mà Lý Chí trong lòng vẫn là luôn rất tự hào. Hắn nghĩ, sau khi tốt nghiệp ở tại vùng ngoại thành thành phố mua một căn phòng ở, chờ bạn gái của mình là Lâm Lị Lị đều có công tác ổn định rồi liền đưa cha mẹ tới nơi này dưỡng lão.
Gặp gỡ Nghiêm Mộ Thanh là một điều ngoài ý muốn.
Lý Chí làm công ở một tiệm cơm tây bên ngoài trường học, liên tiếp mấy ngày làm công học tập không gián đoạn khiến cho Lý Chí có chút cạn kiệt, bởi vì đầu choáng váng, cước bộ lảo đảo, đá vào một góc bàn của nhà ăn, cái bàn lật ngược 45 độ lại, đồ ăn tinh mĩ trơn bóng bị rơi xuống dưới nát thành một mảnh.
Xong rồi, Lý Chí nhìn những mảnh nhỏ trước mắt, trong đầu trống rỗng.
Ông chủ tiệm ăn cũng mặc kệ vị sinh viên này mơ màng hay không mơ màng, hé ra khuôn mặt xanh mét, bắt Lý Chí phải bồi thường.
Lý Chí làm sao bồi thường được một bàn đồ ăn bốn món sa hoa, Lý Chí cảm thấy được cho dù có đem bán bản thân cũng không đền bù nổi.
Ngay tại thời điểm Lý Chí nắm chặt quần áo của chính mình, cúi đầu thừa nhận tức giận của ông chủ tiệm ăn, một thanh âm trong trẻo của thiếu niên vang lên: “Ông chủ, chỗ này bao nhiêu, để tôi trả hộ cho cậu ta đi.”
Ông chủ tiệm ăn vẻ mặt hồ nghi nhìn Lý Chí keo kiệt, lại đánh giá đánh giá Nghiêm Mộ Thanh một thân hàng hiệu, hoài nghi mở miệng hỏi: “Cậu bằng cái gì mà giúp cậu ta trả tiền a, cậu có biết chỗ này là bao nhiêu tiền không?”
Nghiêm Mộ Thanh lấy ra ví tiền, đem những tờ giấy đỏ bên trong tất cả đều nhét vào trong tay của ông chủ, nói: “Cậu ta là bạn học của tôi, trên người tôi chỉ có từng đó tiền mặt, ông xem có đủ hay không.”
Ông chủ tiệm ăn đếm đếm tiền trên tay, bĩu môi, thả bọn họ đi.
Trên đường quay trở về trường học, Lý Chí cúi đầu nghẹn cả nửa ngày, nghẹn ra một câu: “Cảm ơn.”
Nghiêm Mộ Thanh quay đầu lại, vẻ mặt ôn hòa tươi cười nói: “Không cần phải cảm ơn gì cả, đều là bạn học mà.”
Lý Chí có điểm kinh ngạc, tên của Nghiêm Mộ Thanh hắn đã từng nghe qua, là một kẻ có tiền nổi tiếng trong trường, phú nhị đại (con nhà giàu có), còn không hề khoe khoang. Thời điểm đi học luôn đứng thứ hai, bên người chật ních muội tử (em gái, con gái). Lý Chí kinh ngạc chính là bởi vì một kẻ có tiền như vậy, cư nhiên lại nhớ rõ chính mình.
Lý Chí gò má hơi hơi đỏ, ngượng ngùng nói: “Tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“Mộ Thanh ~”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!