Mấy ngày nay Bạch Nhược Y luôn bận rộn nhiều việc, bởi vì phương án thực thi của cửa hàng, mỗi chi tiết cô nhất định đều phải kiểm tra qua, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Nhưng2cô lại cảm thấy vẫn dồi dào năng lượng, vì chỉ có bận rộn mới có thể khiến cô không có thời gian nghĩ đến mấy cảnh tượng khiến cô nhức đầu kia. Nhờ sự kiện Thẩm Đình Thâm và5Chu Kỳ ở cùng nhau đó, khiến cố lần đầu tiên nhận ra, hóa ra Thẩm Đình Thâm sớm đã chiếm một vị trí trong lòng cô.
Dù cô rất không muốn thừa nhận sự thật này, nhưng lại không thể6không thừa nhận. Mà mấy ngày nay Cố Thần Trạch cũng coi như có thời gian dành cho riêng mình, quan hệ với người trong nhà cũng bớt căng thẳng hơn. Cố Thần Trạch đã sớm muốn tìm cơ hội5để nói lời xin lỗi với cô một cách đàng hoàng. Dù sao cũng bởi vì anh ta, nên Bạch Nhược Y mới vô duyên vô cớ bị mắng hai lần. “Tiểu Lục phải không?” Cố Thần Trạch ngồi trong3phòng làm việc, vừa xử lý xong công việc liền gọi điện thoại qua cho thư ký của Bạch Nhược Y. Tiểu Lục vừa nghe tiếng liền biết là điện thoại của Cố Thần Trạch, cô ấy sợ hãi trả lời: “Vâng Tổng giám đốc, là tôi.” Cố Thần Trạch nghe ra giọng điệu có chút cẩn thận của Tiểu Lục, cười khẽ nói: “Cô không cần căng thẳng, tôi chỉ là có chút chuyện riêng muốn nhờ cô giúp mà thôi.” “Chuyện gì vậy ạ?“. “Tối nay cô có thể giúp tôi hẹn Nhược Y đến nhà hàng Tây của công ty chúng ta không?” Tiểu Lục khó xử, hơi phiền não trả lời: “Bình thường tan làm tôi đều không liên hệ với Phó tổng.” “À, ra là vậy...” Giọng nói của Cố Thần Trạch nghe có vẻ hơi chán nản. Nhưng Tiểu Lục lại là kiểu con gái không chịu nổi việc nhìn thấy người khác buồn, vậy nên cô ấy lấy hết can đảm nói: “Hay để tôi thử xem, Phó tổng đối với tôi rất tốt, chắc là có thể hẹn được.” Ánh mắt Cố Thần Trạch ở đầu dây bên này sáng lên: “Thật không, cám ơn cô nhiều nhé.” “Không... không cần cảm ơn.”
Mấy ngày nay Bạch Nhược Y luôn bận rộn nhiều việc, liên tục phải tăng ca, đợi cô xử lý xong việc trong tay, cũng đã hơn 7 giờ tối.
Cô vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, đã thấy Tiểu Lục đang đeo túi xách đứng bên ngoài.
Bạch Nhược Y cười: “Sao vậy? Cô làm sao gì mà cũng tan làm muộn thế?”
Tiểu Lục nghiêng đầu qua nhìn Bạch Nhược Y, cũng cười nói: “Ừm, giờ đã hơn 7 giờ, chắc cô cũng chưa ăn tối đúng không?” Được Tiểu Lục nhắc, Bạch Nhược Y cũng thật sự cảm thấy có hơi đói: “Hơi đói, trước đó luôn làm việc không ngừng, nên không để ý đến.”
“Hôm nay nhà hàng Tây bên cạnh đang giảm giá, hay là hai người chúng ta cùng đi đến đó đi, có thể được ưu đãi hơn nhiều đó, cô có muốn đi chung với tôi không?” Tiểu Lục cười ngây thơ hỏi, ngay cả một người phụ nữ như Bạch Nhược Y cũng đều cảm thấy cô ấy rất đáng yêu.
Mặc dù Bạch Nhược Y chưa từng có bạn bè, càng chưa từng có bạn thân là con gái hẹn cô đi ăn cơm, nhưng đối với lời mời của Tiểu Lục, cô vẫn rất vui. “Rất vui lòng.” Bạch Nhược Y đi đến bên cạnh Tiểu Lục, hai người cùng nhau đi đến nhà hàng Tây.
Khi vào đến bên trong nhà hàng Tây, Tiểu Lục giống như rất quen thuộc nơi này, cô ấy dẫn Bạch Nhược Y đi thẳng tới phòng bao sang trọng nhất ở tận cùng bên trong.
Bạch Nhược Y hơi nghi ngờ nói: “Món ăn trong phòng bao sang trọng này cũng được giảm giá sao?” Tiểu Lục đi đằng trước Bạch Nhược Y, hì hì cười nói: “Đúng vậy.” Ngay sau đó Tiểu Lục đã đẩy cửa ra, Bạch Nhược Y cũng theo cô đi vào. Trên cái bàn bầu dục được trang trí sáu ngọn nến tinh xảo, những cây nến trên giá cắm chênh lệch nhau cái cao cái thấp đều đã được thắp sáng. Ánh nến chập chờn miễn cưỡng chiếu sáng cả căn phòng, khiến căn phòng được trang trí đầy hoa lệ thêm phần mập mờ. Bạch Nhược Y vừa nghi ngờ quan sát căn phòng vừa ngồi xuống. Tôi này Tiểu Lục, bình thường có đi ăn đều sang trọng như vậy sao?” Bạch Nhược Y nói xong liền cầm dụng cụ ăn trên bàn lên, ngay cả dao nĩa cũng được làm từ bạc. Dù cho có giảm giá đi nữa, ăn một bữa cơm như thế này chắc cũng mắc muốn chết đúng không? Bạch Nhược Y hỏi xong, nhưng lại không nghe thấy tiếng Tiểu Lục đáp lại. Bạch Nhược Y quay đầu nhìn lại: “Tiểu Lục, cô làm gì thế?” Vừa dứt lời, Bạch Nhược Y liền phát hiện, người đứng sau lưng cô lúc đầu lại biến thành Cố Thần Trạch. Hôm nay Cố Thần Trạch không mặc áo vest trắng, mà mặc một chiếc áo nỉ, bên trong lộ ra cổ áo sơ mi càng làm tăng thêm vẻ thanh xuân và gương mặt trẻ trung của anh ta. Bạch Nhược Y có cảm giác như mình vừa trở về thời còn đi học, mà Cố Thần Trạch chính là đội trưởng đội bóng rổ trong trường, phát ra ánh sáng thanh xuân chói mắt người nhìn.
Khóe môi Cố Thần Trạch nhếch lên cười khiến người khác cảm thấy như được tắm trong gió xuân ấm áp. Anh ta từ từ đi đến ngồi đối diện Bạch Nhược Y.
“Chúng ta ăn xong trước đã.” Cố Thần Trạch vỗ tay, phục vụ ngoài cửa liền bưng bò bít tết đi vào.
Bạch Nhược Y cười bình thản, nhưng trong lòng lại thấy hơi lo lắng. Cô không phải người ngu, đã làm đến tận bước này, cô còn nói không hiểu rõ Cố Thần Trạch muốn làm gì thì thật sự là quá giả dối. Bạch Nhược Y không nói gì, chỉ im lặng dùng bữa.
Trong phòng chỉ có tiếng dao nĩa va chạm với đĩa ăn, cùng tiếng nhấm nháp thức ăn của hai người họ.
Ánh nến trên bàn phản chiếu hình ảnh của hai người lên mặt đất, tạo thành vệt bóng dài.
Sau khi ăn xong, người phục vụ tiến lên thu lại tất cả đĩa ăn. Mấy người phục vụ khác thì ôm một bó hoa tươi tiến đến, đặt trên bàn Bạch Nhược Y.
Mà Cố Thần Trạch cũng đã đứng dậy đi đến trước mặt cô.
“Em có hài lòng về bữa cơm này không?” Bạch Nhược Y né tránh ánh mắt của Cố Thần Trạch, bởi vì cô phát hiện ánh mắt anh ta nhìn cô càng ngày càng nóng bỏng. “Tất nhiên là hài lòng rồi, nghĩ kỹ thì tiền tiêu tốn ở đây chắc chắn rất cao, em cũng không có điều kiện ăn ở đây mỗi ngày.” Bạch Nhược Y ra vẻ thoải mái nói đùa.
“Nếu em thích, anh có thể đưa em đi ăn món em thích mỗi ngày.” Cố Thần Trạch vừa nói vừa lấy từ trong ngực ra một chiếc hộp đưa cho Bạch Nhược Y.
Bạch Nhược Y chỉ vừa mới thấy logo màu trắng trên chiếc hộp liền biết được đó là vật gì. Ở trong đó nhất định đang chứa một chiếc dây chuyền vô cùng quý giá, từ nãy giờ Bạch Nhược Y vẫn không giơ tay ra nhận, cả người đều lộ rõ vẻ không biết nên làm gì. Mà Cố Thần Trạch thấy dáng vẻ này của Bạch Nhược Y, lại cảm thấy cô đáng yêu vô cùng. Khóe miệng anh ta tràn đầy ý cười cưng chiều: “Nhược Y, anh thích em.”
Vừa tỏ tình xong, đèn trong phòng chợt được bật sáng lên, đầy rực rỡ, ánh sáng lộng lẫy kia chiếu lên hai người bọn họ.
Đáy lòng Bạch Nhược Y run lên, bởi vì lúc nghe được lời tỏ tình, trong đầu cô lại hiện lên gương mặt của Thẩm Đình Thâm.
Bạch Nhược Y vén tóc rối ra sau tai, đứng lên nói: “Cố Thần Trạch, đừng đùa nữa, anh đã quên mẹ anh ghét em nhiều thế nào sao?”
Bạch Nhược Y ý muốn nói hai người bọn họ không có khả năng, cô đang khéo léo từ chối Cố Thần Trạch mà thôi.
Mà lúc đó nụ cười trên mặt Cố Thần Trạch chợt ngưng lại, giống như bị ai đó đâm một dao thật mạnh vào lòng. “Thật xin lỗi, anh biết mẹ anh đã làm rất nhiều việc quá đáng với em.“. Bạch Nhược Y tỉnh mở miệng giải thích, cô nói lời này không phải vì muốn trách cứ Cố Thần Trạch. Những suy nghĩ một chút, cô lại cảm thấy dù sao cô cũng đã muốn từ chối Cố Thần Trạch, vậy cứ tùy anh nghĩ thế nào cũng được.
“Muộn rồi, em phải trở về đây.” Bạch Nhược Y cố gắng nhẫn tâm, cẩm túi xoay người rời khỏi đó, để lại mình Cố Thần Trạch đứng cô đơn trong phòng, tâm trạng đang tràn đầy vui vẻ đểu bị phá hủy hết.