Cô vừa nói xong, nhân viên dưới sân khấu lớn tiếng khen nói rất hay, từng đợt tiếng vỗ tay to như tiếng sấm vang lên. Bạch Nhược Y xuống sân khấu, cầm lấy ly rượu Cố Thần Trạch đưa tới. Vài nhân viên không quá thần chủ động bước tới mời rượu Bạch Nhược Y. Một trong số họ nói: “Trước đó những tấm hình chúng tôi nhìn thấy kia hóa ra đều là photoshop, còn có những tin tức kia cũng đều là giả, thật lòng xin lỗi vì điều đầu tiên chúng tôi làm lại không phải là tin tưởng cô.”
“Nè, lúc này cậu nhắc đến việc này làm cái gì?” Một nhân viên khác đang đứng bên cạnh chọc vào bả vai nhân viên kia nói: “Hôm nay vui vẻ như vậy, còn nhắc chuyện quá khứ làm gì,2biết Phó tổng trong sạch là được rồi.”
Bạch Nhược Y cười nhận rượu bọn họ mời, nhưng trong lòng lại buồn bực nghĩ, bọn họ sao lại thay đổi nhanh như vậy. Cố Thần Trạch đang đứng bên cạnh nhìn ra sự khó hiểu của Bạch Nhược Y, nên chờ những nhân viên kia đi hết, Cố Thần Trạch mới nói: “Tin tức liên quan trước đó trên mạng, bây giờ đã được đưa ra tẩy trắng, vả lại còn có không ít dân mạng giúp em kêu oan, trách mắng những nhà báo kia. Hơn nữa, em nhìn xem, bây giờ em giỏi như vậy, có thể lấy được nhiều tiền vốn hỗ trợ như thế, người ở công ty tất nhiên sẽ thay đổi cách nhìn đối với em rồi.”
Bạch Nhược Y hơi kinh ngạc, nhưng sau đó liền thở dài5một hơi: “Cuối cùng cũng vượt qua được.” Đáng lẽ lúc này nên vui mừng mới đúng, nhưng từ đầu đến cuối buổi Bạch Nhược Y đều không cười nổi, trong đầu đều là hình ảnh Thẩm Đình Thâm cùng với Chu Kỳ mà ngày đó cô nhìn thấy được.
Mấy ngày sau, Bạch Nhược Y đi đến trung tâm mua sắm để mua vài bộ quần áo. Bởi vì vừa chuyển mùa, nên cô mới tranh thủ thời gian được nghỉ ngơi đến đây. Bạch Nhược Y đứng trong quầy bán quần áo đủ màu sắc, cúi đầu chăm chú chọn mua áo khoác.
Cô không dễ gì mới tìm được một cái áo khoác ưng ý, vừa định cầm lên thử thì một cánh tay đeo vòng trắng bạc đã cầm trước.
Bạch Nhược Y ngẩng đầu nhìn lên, khẽ giật mình.
Lúc người đó6nhìn thấy Bạch Nhược Y, cũng tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã lộ ra nụ cười đầy ngọt ngào: “Thật trùng hợp, có thể gặp cô ở nơi này.”
Bạch Nhược Y nhếch miệng cười: “Đúng vậy, cô cũng tới đây một mình sao?”
Đôi mắt Chu Kỳ đầy vẻ hạnh phúc, cô ta vừa thẹn thùng lại vừa vui vẻ đáp: “Không phải, là Đình Thâm dẫn tôi tới.”
Chu Kỳ nói xong liền nghiêng đầu qua, vẫy tay với Thẩm Đình Thâm đang đứng cách đó không xa: “Đình Thâm, anh mau đến đây nhìn xem, em lại gặp được bạn anh này! Trùng hợp thật đó.” Cô ta không hề nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Bạch Nhược Y lúc nghe cô ta kêu tên Thẩm Đình Thâm, mãi đến lúc Thẩm Đình Thâm đi tới, Bạch Nhược Y mới5bình tĩnh trở lại.
“Sao vậy? Hôm nay đi dạo phố một mình à? Có phải là bởi vì giữa Cố Thần Trạch và Thẩm Đình Vũ không biết chọn ai đi cùng mới tốt, nên mới đi một mình hay không?” Thẩm Đình Thâm nhìn Bạch Nhược Y bằng đôi mắt lạnh lùng, bàn tay lại rất tự nhiên khoác lên vai Chu Kỳ.
Bạch Nhược Y che giấu đau đớn hiện lên trong đôi mắt, thản nhiên cười: “Hình như anh rất để tâm đến tôi thì phải, tôi đi dạo phố với ai thì liên quan gì tới anh chứ?”
“Không liên quan gì, là tôi đã hỏi nhiều rồi. Nhưng mà nếu Chu Kỳ đã vừa ý cái khoác này, vậy chúng tôi lấy trước.” Thẩm Đình Thâm nhướng mày cầm lấy cái áo khoác kia, ôm eo Chu Kỳ dự định3đi tính tiền.
“Nếu cô Chu đã thích cái áo này, tất nhiên tôi sẽ không giành với cô ấy, dù sao lần trước cô ấy cũng đã giúp tôi một việc lớn như vậy.” Bạch Nhược Y không biểu hiện ra bất kỳ cảm xúc gì, ngược lại còn nói chuyện với bọn họ rất khách sáo.
Điều này khiến Thẩm Đình Thâm có chút mất mát, anh không thích nhất chính là dáng vẻ này của Bạch Nhược Y. Anh thích nhìn dáng vẻ của Bạch Nhược Y ở phòng làm việc của mình ngày đó. Chỉ khi nhìn thấy có như vậy, Thẩm Đình Thâm mới có cảm giác Bạch Nhược Y cũng để ý đến anh. Thẩm Đình Thâm xoay người đi thẳng đến quầy tính tiền, không nói thêm gì với Bạch Nhược Y nữa.
Bạch Nhược Y cũng xoay người đi đến các quầy khác xem quần áo, nhưng đi dạo một vòng vẫn không tìm được cái áo nào khiến cô vừa ý như cái áo khoác hồi nãy.
Vậy nên cô tùy tiện cầm vài bộ đồ, lúc này đã là giữa trưa. Bạch Nhược Y đi đến tiệm KFC ở lầu hai trung tâm mua sắm, gọi một phần ăn cho một người, vừa cầm hamburger vừa đưa lên miệng.
Đang chuẩn bị ăn thì cô lại nhìn thấy bên ngoài khung cửa sổ bằng thủy tinh, hình ảnh Thẩm Đình Thâm và Chu Kỳ đang sóng vai đi tới, mà Thẩm Đình Thâm thì một tay cầm mấy túi lớn đựng quần áo, một tay bị Chu Kỳ kéo đi.
Chu Kỳ nhìn qua thấy Bạch Nhược Y, chỉ đi vài bước đã tới, cách lớp kính dày vẫy tay với cô: “Lại gặp cô rồi! Thật là trùng hợp mà!” Bạch Nhược Y cầm cái hamburger vừa đưa lên miệng bỏ xuống. Cô hướng về phía Chu Kỳ gật đầu, giơ cái hamburger đang cầm trong tay cười nói: “Cô ăn trưa chưa?” Chu Kỳ lắc đầu, sau đó quay người nhìn Thẩm Đình Thâm đang chậm rãi đi tới. Cách một lớp cửa kính, Bạch Nhược Y vẫn có thể cảm nhận được sự ngọt ngào phát ra từ hai người bọn họ.
“Bạn anh đang ăn hamburger ở đây, chúng ta có nên ăn cùng cô ấy không?” Chu Kỳ chỉ hamburger trong tay Bạch Nhược Y nói. Thẩm Đình Thâm hơi nheo mắt, ánh mắt đầy vẻ mỉa mai liếc nhìn Bạch Nhược Y một cái, khóe miệng nhếch lên lộ vẻ khinh thường.
“Loại thức ăn nhanh này là dành cho những người không có thời gian, hoặc là những người không có ai ăn chung, hai chúng ta có nhiều thời gian, cùng đi ăn cơm Tấy thôi.” Chu Kỳ gật đầu, ánh mắt long lanh, sáng ngời nhìn Thẩm Đình Thâm. Quả thật biểu hiện của cô chính là biểu hiện của việc Thẩm Đình Thâm nói gì nghe nấy.
“Vậy được rồi, chúng ta đi ăn cơm Tây đi.” Chu Kỳ nói xong, xoay người vẫy tay với Bạch Nhược Y: “Vậy sau này có cơ hội chúng ta cùng nhau ăn cơm.” Bạch Nhược Y cười gật đầu, nhìn hai người bọn họ đi qua. Cô nhìn lại cái hamburger đang cầm trong tay, cảm thấy không muốn ăn chút nào nữa.
Thẩm Đình Thâm nói đúng, cô chính là loại người không có ai đi cùng nên mới ăn loại thức ăn nhanh này. Cuối cùng cô vẫn lên tầng sáu trung tâm để xem một bộ phim, sau khi xem xong thì cô càng lộ rõ vẻ cô đơn hơn. Lúc đi đến bãi đỗ xe để lái xe về, cô lại nhìn thấy Chu Kỳ cùng với Thẩm Đình Thâm đang cùng nhau đi tới. Bạch Nhược Y gào thét trong lòng, rốt cuộc hôm nay là ngày khốn kiếp gì mà cô lại chạm mặt bọn họ đến ba lần cơ chứ? Hôm nay cô mà đi mua vé số thì chắc đã trúng mấy triệu rồi!
Bạch Nhược Y đã hết chịu nổi việc phải khách sáo chào hỏi Chu Kỳ, rồi giả vờ cười nói: “Thật trùng hợp nha!”
Thế nên cô nhân lúc hai người kia chưa nhìn thấy mình, lập tức ngồi xổm xuống. Cô trốn ở đằng sau xe của mình, từ trong gương liền nhìn thấy được hai người họ đang vừa nói vừa cười lên xe. Lúc xe đi qua bên cạnh Bạch Nhược Y, khói bụi thải ra bay thẳng vào mặt khiến cô xém chút đã ho ra tiếng. Mãi cho đến khi không nhìn thấy xe của Thẩm Đình Thâm nữa, Bạch Nhược Y mới từ từ đứng lên, xoa cái đầu đang đau đến muốn ngất đi của mình, sau đó lên xe.
Đúng là một ngày xui xẻo cực độ!