Đêm qua xem như ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm thức dậy, tâm trạng Bạch Nhược Y đặc biệt tốt.
Cô vừa tới công ty đã thấy không ít đồng nghiệp vây quanh cửa ra vào, đặc biệt đồng nghiệp nữ chiếm đa số, họ châu đầu ghé tai bàn tán điều gì không biết.2Bạch Nhược Y muốn đi qua nhìn thử rốt cuộc bọn họ đang xem cảnh tượng náo nhiệt nào. Kết quả mới bước tới gần không bao lâu, sắc mặt cô lập tức trầm xuống. Bởi vì cô nhìn thấy người mà bọn họ đang vây quanh chính là Thẩm Đình Vũ, hơn nữa lúc5này đây trong tay cậu ta đang ôm một bó hoa hồng rất lớn. Cô nhìn ra đó là loại hoa hồng 99 đóa từ tiệm hoa dùng để tặng bạn gái, 99 đóa hoa ấy tượng trưng cho thời gian dài lâu, vĩnh viễn sẽ không nhạt phai.
Thừa dịp Thẩm Đình Vũ chưa nhìn6thấy mình, Bạch Nhược Y mau chóng dịch người qua, xem như không nhìn thấy cậu ta, vội vàng cất bước đi nhanh.
“Phó tổng, cô cũng tới rồi.” Đúng là cô muốn chết tử tế cũng chẳng xong. Tiểu Lục đứng giữa đám người kia, thấy Bạch Nhược Y đi ngang, cô ta lập tức5lên tiếng gọi.
Thẩm Đình Vũ vừa nghe đã vội vàng dựa theo tiếng nói mà nhìn lại. Trên mặt cậu ta nở nụ cười tươi "quyến rũ chết người không đền mạng, cậu ta ôm hoa hồng trong tay đưa cho Bạch Nhược Y, “Buổi sáng tốt lành, cô Bạch.” Lời đồn về cô và3Cố Thần Trạch trong công ty đã khiến đầu cô suýt nổ tung, bây giờ lại thêm một Thẩm Đình Vũ nhảy ra, điều đó khiến tâm trạng tốt lành trong buổi sáng nay của cô tan thành bong bóng.
Cô nghe loáng thoáng đồng nghiệp trong công ty đang xì xào bàn tán về mình. Bạch Nhược Y cứng hết cả mặt, cô đưa ngón tay ra đẩy hoa hồng trước mặt đi, “Không cần.”
Thẩm Đình Vũ sớm đã biết cô sẽ không nhận lấy, cậu ta dí dỏm nháy mắt với cô mấy lần, “Em nghĩ tôi chỉ tặng hoa hồng thôi sao? Em nhận đi rồi xem bên trong có gì.”
“Có gì tôi cũng không cần.” Bạch Nhược Y liếc Thẩm Đình Vũ, tỏ vẻ không sờ không động.
“Nếu tôi đồng ý đầu tư vào công ty em, đấy là hợp đồng dự án trung tâm mua sắm thì sao?” Trên mặt Thẩm Đình Vũ nở nụ cười tự tin. Dựa theo những gì cậu ta điều tra, Bạch Nhược Y cực kỳ quan tâm dự án kia.
Sau vài lần hợp tác thất bại, cho tới bây giờ cô vẫn cố gắng tìm bên đầu tư thích hợp. Vì vậy, chắc chắn cô sẽ nhận hoa hồng của cậu ta. Quả nhiên sau khi nghe lời cậu ta nói, trong mắt Bạch Nhược Y ánh lên tia sáng rõ. Cô do dự một lát rồi nhận hoa hồng của anh.
Bạch Nhược Y cũng cực kỳ thô bạo kéo hết đám hoa hồng ra, tất cả chúng đều bị rải xuống chỉ vì cô muốn tìm bản hợp đồng bên trong. Thẩm Đình Vũ khá đau lòng khi nhìn thấy bó hoa hồng kia bị Bạch Nhược Y hủy hoại một cách không nể tình, “Tàn nhẫn...“. Bạch Nhược Y lấy ra bản hợp đồng rồi xem qua loa mấy lần, phát hiện hợp đồng được lập ra cực kỳ đúng quy tắc, chắc chắn Thẩm Đình Vũ không đùa giỡn với mình.
Cô mới ngước mắt nhìn thoáng qua cậu ta, miễn cưỡng mở miệng nói: “Vào văn phòng tôi rồi nói.”
Thẩm Đình Vũ đắc ý gật đầu, tất cả đều nằm trong dự liệu của cậu ta. Cậu ta bước vào văn phòng của Bạch Nhược Y, quan sát phòng cô không chớp mắt. Còn Bạch Nhược Y thì cẩn thận xem lại hợp đồng, các điều khoản bên trong và điều kiện đấu thầu bên cô đều rất ăn khớp.
Chỉ có kim ngạch đầu tư là chưa xác định, trên hợp đồng viết xét theo tình huống mà quyết định. “Hợp đồng này của anh có ý gì?” Bạch Nhược Y đẩy bản hợp đồng tới trước mặt Thẩm Đình Vũ, chỉ vào chỗ kim ngạch rồi nói. Thẩm Đình Vũ chẳng thèm nhìn một lần, cậu ta biết chỗ mà cô đang nói.
Ánh mắt cậu ta cứ loanh quanh nơi cửa sổ sát đất trong văn phòng, lúc này là lúc mặt trời vừa lên. Màu nắng ấm cùng với sắc xanh nhạt của thủy tinh thẩm vào mặt đất, thoạt nhìn đặc biệt dễ chịu.
“Ngày thường khi không đi làm, em thích làm gì?” Cậu ta làm như vô ý hỏi mấy lời này.
Bạch Nhược Y khẽ cau mày nhưng cũng không thể không nói vài câu với cậu ta, bởi vì bây giờ cậu ta là kim chủ lớn.
“Chẳng làm gì cả, ở nhà nghỉ ngơi thôi.” “Vậy em thích ăn gì? Tôi thấy mấy cô gái ở tuổi em đều thích ăn quà vặt, có món nào em không thích ăn không?” “Cũng bình thường, đôi khi Tiểu Lục đưa cho mấy món quà vặt thì tôi cũng ăn, nhưng chẳng có món nào mà tôi đặc biệt yêu thích cả.” Bạch Nhược Y đã hơi mất kiên nhẫn, song cô không biểu hiện ra ngoài. “Ồ.” Thẩm Đình Vũ có vẻ nhụt chí, tựa như hỏi gì cũng hỏi không ra.
Thôi kệ, dù sao sau khi ký hợp đồng rồi, mình còn cơ hội đi cùng mà. “Chỗ kim ngạch kia tức là tôi sẽ không đầu tư hết tất cả các khoản, để xem vào thời điểm đó công ty em có bao nhiêu vốn. Nếu như phí tổn lớn, tôi sẽ tăng kim ngạch đầu tư theo.” Thẩm Đình Vũ đột ngột nói tới chuyện hợp đồng khiến Bạch Nhược Y không theo kịp trong chốc lát.
Song cô nhanh chóng cười tươi, cô rất thoải mái đồng ý điều kiện này, “Anh yên tâm, hội đồng quản trị trong công ty tôi đã chấp nhận dự án này, công ty tôi sẽ xem nó như hạng mục trọng điểm để tiến hành. Tuy nhiên trước hết anh hãy viết tổng kim ngạch mà bên anh muốn đầu tư trong giai đoạn đầu đi đã, không có bản hợp đồng nào mà viết kim ngạch như thế này.”
“Ừ, thể thì được, em bảo người trong công ty sửa kim ngạch lại, tôi ký nữa là xong.” Thẩm Đình Vũ tỏ vẻ tùy ý, giống như đi chợ mua đồ ăn vậy.
Bạch Nhược Y khẽ há mồm, định nhắc nhở, dặn cậu ta cẩn thận một chút mới ổn, nhưng khi nhìn dáng vẻ bất cần đời kia, cô cảm thấy hay là thôi đi, dù sao khó khăn lắm mới có người chịu đầu tư vào dự án của mình. Cuối cùng Thẩm Đình Vũ sảng khoái ký hợp đồng, hoàn toàn không để ý đến con số kim ngạch.
Bạch Nhược Y nhíu mày mỉm cười, “Ông chủ Thẩm quả là hào sảng, tùy ý ký hợp đồng ngay tức khắc như vậy.”
“Em không thích à?” Thẩm Đình Vũ nở nụ cười lưu manh hỏi lại.
“Thích chứ, sao lại không thích.” Bạch Nhược Y trả lời, ngoài cười nhưng trong không cười.
Song có thật sự vui vẻ, bởi vì dự án này đã bị gác lại rất lâu rồi. Bạch Nhược Y luôn cảm thấy gần như sẽ không tìm được nhà đầu tư, hơn nữa trong công ty, cô cũng không có thành tích nào lớn, thường xuyên bị người ta nói xấu khiến cô rất phiền lòng.
Bây giờ có tên ngốc là kim chủ nhiều tiền đầu tư, đương nhiên cô rất vui mừng.
Thẩm Đình Vũ cũng hớn hở y như cô. Cậu ta bước ra khỏi cửa văn phòng, vừa tới gara đã trông thấy ngay trước chiếc Ferrari màu đỏ của mình có một người đàn ông mặc âu phục đang đứng dựa vào cửa xe, thoạt nhìn có vẻ như đang chờ cậu ta.
Thẩm Đình Vũ lấy chìa khóa ra ấn một phát, xe phát ra tiếng còi đáp lại.
“Phiền anh nhường đường cho, anh đang chặn cửa xe tôi.”
Nhưng người đang dựa vào cửa xe cậu ta vẫn không nhúc nhích, ánh mắt người ta nhìn cậu đầy vẻ thù địch, giọng điệu thì lạnh như băng, “Cậu ký hợp đồng với Bạch Nhược Y là có ý gì? Muốn gì hả? Tôi cảnh cáo cậu, cậu cách xa cô ấy một chút, đừng hòng có ý đô với cô ấy!”
Thẩm Đình Vũ cũng lạnh hết cả mặt, quan sát Cố Thần Trạch từ trên xuống dưới: “Vậy anh dùng thân phận gì để nói mấy câu đó với tôi?”
“Cô ấy là bạn gái tôi.” Cố Thần Trạch cất lời chuẩn xác, giống như Bạch Nhược Y thật sự là bạn gái anh. Thẩm Đình Vũ bật cười thành tiếng “phụt”, “Tôi biết chuyện anh nhờ cô ấy giả làm bạn gái, hơn nữa mẹ anh còn rất bất mãn. Vì thế theo lý, chúng ta đều có cơ hội cạnh tranh công bằng, hơn nữa phần thắng của tôi lớn hơn anh đây.” Mấy lời của Thẩm Đình Vũ đều chọc trúng chỗ đau của Cố Thần Trạch. Mấy ngày nay bởi vì chuyện này, Cố Thần Trạch không dám tìm tới Bạch Nhược Y. Vì thế anh vung nắm đấm, đâm thẳng vào người Thẩm Đình Vũ, “Cậu tưởng cậu là ai?!”