“Em thật vô tình! Em nhẫn tâm nhìn anh cuối tuần trở về, bị ba anh đánh một trận, sau đó bắt đi xem mắt hay sao?” Cố Thần Trạch mệt mỏi nằm úp lên mặt bàn, tỏ vẻ đáng thương nhìn Bạch Nhược Y.
Anh ta vừa nhắc đến chuyện sẽ bị đánh, Bạch Nhược Y liền nhớ đến chuyện giữa cô và2Hạ Tiêu Tiêu, còn liên lụy anh ta bị đánh. Trong lòng Bạch Nhược Y không khỏi mềm nhũn, suy nghĩ một lát cô gật đầu: “Nghĩ lại anh cũng đã giúp em rất nhiều lần, có lẽ đây cũng là lúc trả nợ ân tình, nhưng mà nói trước nhé, chỉ là giả làm bạn gái anh thôi.” Cố Thần Trạch lập5tức vui vẻ gật đầu: “Ừ, ừ, em thật tốt.” Bạch Nhược Y ngoài cười nhưng trong không cười trừng mắt liếc anh ta một cái, vừa nãy người nói cổ vô tình cũng là anh ta, nói cô tốt cũng là anh ta, thật là trở mặt còn nhanh hơn lật sách.
Thời gian ba ngày, chớp mắt đã qua. Lúc đầu, Cố6Thần Trạch chỉ dự định dẫn Bạch Nhược Y về nhà, nhưng không ngờ dạ tiệc Cố gia chuẩn bị cũng là hôm nay. Vì vậy, Cổ Vưu bảo Cố Thần Trạch dẫn bạn gái cùng đến, coi như là là gặp trưởng bối lần đầu tiên.
Sau khi tan ca, Cố Thần Trạch liền lôi kéo Bạch Nhược Y đi đến cửa hàng5mua lễ phục. Bạch Nhược Y đứng trước gương, nhìn những nhân viên cầm từng bộ lễ phục ướm thử trên người mình. Nhưng không phải để Bạch Nhược Y nhìn, mà họ vừa ướm từng bộ đồ vừa hỏi Cố Thần Trạch đang ngồi đối diện: “Cố tổng, ngài thấy bộ này thế nào?” Cố Thần Trạch quan sát một hồi mới3lắc đầu: “Không được, quá già rồi, đổi một bộ khác trong thiếu nữ hơn ấy.”
Sau đó một nhân viên khác cầm một bộ lễ phục màu hồng nhạt tới, ướm thử trên người Bạch Nhược Y: “Vậy bộ này thì sao ạ?”
“Không được, bộ này màu mè quá, mẹ tôi chắc chắn sẽ không thích.”
“Vậy bộ này thì sao?”
“Không được...”
“Nè, em nói này.” Bạch Nhược Y không nhịn nổi nữa, đẩy những nhân viên đang đứng bên cạnh ra: “Đi đến nhà anh ăn cơm, nhất định phải mặc lễ phục sao? Trang phục em đang mặc cũng rất đắt, em đã cố ý mặc nó hôm nay đấy, thế nên em cảm thấy mặc cái này đi đến nhà anh ăn cơm cũng không bất lịch sự đâu.” Cố Thần Trạch tươi cười đi đến: “Không phải đâu, bởi vì đúng lúc nhà anh cũng chuẩn bị tổ chức dạ tiệc, nên hôm nay không chỉ là đi gặp ba mẹ anh, mà còn gặp nhiều khách mời khác nữa.”
Bạch Nhược Y cau mày: “Sao lại phiền phức vậy, lúc trước anh cũng không có nói với em là phải gặp nhiều người như vậy.” “Không sao, chủ yếu chỉ cần chú ý đến ba mẹ anh là được rồi.” Cố Thần Trạch hì hì cười nói.
Bạch Nhược Y thở dài một hơi, ánh mắt nhìn quanh cửa hàng một vòng. Sau đó cô đi thẳng tới phía trước một bộ lễ phục, cầm lấy: “Bộ này đi, em cảm thấy bộ này không tệ.”
“Vậy em thay thử đi.” Cố Thần Trạch vẫn cười như cũ nhìn Bạch Nhược Y.
Sau khi Bạch Nhược Y thay bộ đồ này xong đi ra, không chỉ các nhân viên đều kinh ngạc, mà ngay cả người đã từng đi qua nhiều quốc gia như Cố Thần Trạch, gặp rất nhiều người đẹp ở nhiều nước, cũng bị vẻ đẹp hôm nay của Bạch Nhược Y làm bất ngờ.
Váy dài quần ngực màu xanh nhạt, khiến thân hình cô trở nên gợi cảm vô cùng. Váy áo cắt không theo quy tắc, để lộ đôi chân thon dài, trắng nõn của cô, trông thật đẹp. Trên bờ vai nhẵn bóng, trắng trẻo, là mái tóc đen nhánh bị cô tùy tiện buộc sau gáy, biểu lộ vẻ lười nhác nhưng đầy thu hút.
“Thế nào? Có hợp không?” Bạch Nhược Y nhún vai, nhìn sang Cố Thần Trạch đang còn ngơ người.
Cố Thần Trạch dùng sức gật đầu.
“Khi nào dạ tiệc bắt đầu?” Bạch Nhược Y nhắc nhở.
Cố Thần Trạch nhìn thoáng qua đồng hồ, hô to một tiếng: “Không kịp rồi, đi mau.” Nói xong anh ta liền kéo tay Bạch Nhược Y, lập tức lái xe về nhà, cũng may vẫn họ không đến trễ. Phòng khách nhà họ Cố tráng lệ vô cùng, vốn dĩ không cần trang trí thêm gì, bởi vì trang trí vốn có của nó cũng đủ để khiến người ta khen ngợi, rất khó tưởng tượng ra đây thật sự chỉ là một căn biệt thự. Trong phòng khách đã có rất nhiều người đang đứng, bọn họ đều mặc trang phục lộng lẫy, vài động tác giơ tay nhấc chân đều thể hiện sự cao quý.
Cố Thần Trạch cũng mặc một bộ âu phục trắng tinh, Bạch Nhược Y tự nhiên khoác tay anh đi vào.
Từ khi hai người bọn họ tiến vào, thu hút không ít ánh mắt nhìn tới.
Dù sao bọn họ còn trẻ như vậy, lại còn là cặp đôi có giá trị nhan sắc cao. Mặc dù trước kia Bạch Nhược Y cũng từng tham gia dự tiệc tương tự, nhưng đẳng cấp tất nhiên kém hơn nhiều so với loại gia tộc lớn như Cổ gia. Cho nên trong lòng Bạch Nhược Y ít nhiều cũng có chút bối rối, Cố Thần Trạch nhận ra sự lo lắng của Bạch Nhược Y, liền nhẹ giọng động viên bên tai cô: “Đừng căng thẳng, mọi việc đều có anh.” Bạch Nhược Y khẽ vuốt cằm, coi như là gật đầu. Chỉ một lát sau, lại tới thêm một vị khách.
Bởi vì sự xuất hiện của vị khách này mà phòng khách rõ ràng trở nên xôn xao hơn rất nhiều.
“Sao hôm nay Thẩm Đình Thâm lại đến một mình?” Có người nhỏ giọng bàn luận. “Đúng vậy, trước đây ở những nơi thế này không phải đều dẫn theo Hạ Tiểu Tiểu sao? Tôi vẫn cho rằng hai người họ trai tài gái sắc, sau này nhất định sẽ ở bên nhau.” “Ôi, Thẩm Đình Thâm nghĩ thế nào, chúng ta làm sao biết được.” Thẩm Đình Thâm vừa tiến vào, ánh mắt liền tự động dừng lại trên người Bạch Nhược Y.
Con ngươi đen như mực của anh có chút nheo lại.
Bạch Nhược Y hôm nay rất khác mọi ngày, thu lại những gai nhọn trên người, cả người đều trở nên dịu dàng hơn nhiều. Đặc biệt là ở trường hợp thế này, một thân lễ phục thanh nhã vừa vặn làm nổi bật thân hình của cô, không vì kiểu dáng hạn chế mà lộ ra vẻ tầm thường, tất cả đều hoàn mỹ như vậy.
Cố Thần Trạch thấy Thẩm Đình Thâm cũng tới, liền dẫn Bạch Nhược Y lên phía trước chào hỏi. “Cậu cũng tới à.” Gương mặt Thẩm Đình Thâm không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì, khiến người ta không nhìn ra được tâm tình anh lúc này. Thẩm Đình Thâm khẽ gật đầu: “Ừm, ba cậu mời tôi đến.” Vừa nói xong, ánh mắt liền chuyển qua trên gương mặt Bạch Nhược Y: “Nhưng mà sao cô lại tới đây?” Bạch Nhược Y hơi hồi hộp nuốt một ngụm nước bọt, không biết phải đáp lại Thẩm Đình Thâm thế nào.
Cô cũng không biết tại sao bản thân khi thấy Thẩm Đình Thâm lại căng thẳng như vậy, mới nãy khi thấy anh đi vào, lúc nhìn thấy anh nhìn cô, cô bỗng cảm thấy có lỗi với anh. “Đương nhiên là làm bạn đồng hành kiêm bạn gái của tớ đến đây!” Cố Thần Trạch buột miệng nói ra.. Bạch Nhược Y rõ ràng nhìn thấy trong mắt Thẩm Đình Thâm có một tia kinh ngạc chợt lóe lên, đó là lần đầu tiên Bạch Nhược Y nhìn thấy biểu tình như vậy từ trong mắt anh.
“Không nói chuyện với cậu nữa, tớ nhìn thấy ba mẹ rồi, tớ phải dẫn Nhược Y qua đó chào hỏi trước đã, đợi lát nữa lại đến tìm cậu.” Cố Thần Trạch một tay kéo Bạch Nhược Y, một tay vỗ bả vai cứng đờ của Thẩm Đình Thâm.
“Ba, mẹ.” Cố Thần Trạch nắm tay Bạch Nhược Y dừng lại trước mặt vợ chồng Cổ Vưu. Vợ chồng Cổ Vưu tất nhiên cũng biết Cố Thần Trạch dẫn Bạch Nhược Y qua đây là có ý gì, vì vậy hai người nhìn Bạch Nhược Y từ trên xuống dưới để đánh giá.
Ngược lại Bạch Nhược Y rất tự nhiên, chủ động tiến lên chào hỏi bọn họ: “Chào cô, chú, con tên là Bạch Nhược Y.” Cố Vưu nhớ rõ Bạch Nhược Y, mấy ngày trước cô gái xử lý sự cố trên buổi diễn thời trang chính là cô, nhưng mà sự cố đó cũng là do cô mà ra. Nhưng ông ta cũng không bất mãn, ngược lại còn cảm thấy cô không tệ. Mà Cổ phu nhân đứng cạnh ông sau khi nghe thấy cái tên Bạch Nhược Y liền giận tái mặt. Bởi vì còn có nhiều khách ở đây, nên Cổ phu nhân cũng chỉ nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Tôi biết ba cô là ai.”
Nói xong bà ta lại tức giận nhìn Cố Thần Trạch: “Con tìm ai không được, lại nhất định tìm con gái của cái doanh nghiệp phá sản đó? Không được, mẹ không cho phép hai người ở cùng nhau, mà theo mẹ được biết, hình như một năm trước cô Bạch đã kết hôn với Đình Thâm. Con với Đình Thâm có quan hệ tốt như vậy, sao có thể ở cùng với vợ trước của nó chứ, nói ra không sợ người khác chê cười sao?”